”Ha ha! Mình đang suy nghĩ cái gì ah!” Mặc Phàm hoàn hồn, khôi phục lại khuôn mặt tươi cười lúc nãy, cúi đầu nhìn Mặc Hi nói:” Đi, hôm nay ba ba sẽ cho Mặc Mặc mở mang kiến thức Lam Phần to lớn của chúng ta.”
Trên đường đi, nằm trong ngực Mặc Phàm, mắt Mặc Hi nhìn thấy hết thảy trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Ở đây, tuyệt đối không phải là Trung Quốc, chẳng lẽ mình đến tương lai? Hoặc là một thế giới khác? Lúc nãy sau khi nhìn thấy một vài người trên mặt đất tuỳ ý bốc lên một đốm lửa trong tay, cô biết rõ, chính mình đã đi tới một nơi không có cách nào giống như trong suy nghĩ là dựa vào tri thức kiếp trước để có thể đạt được tất cả, nhưng bất kể là ở nơi nào, cô tin tưởng cô có thể làm được những gì cô muốn, bởi vì, năng lượng kia trong thân thể cho cô cảm giác khống chế được hết thảy rất tự tin và bá đạo, cô tin tưởng mình cũng không đơn giản như vậy!
Thấy Mặc Phàm một đường đi tới trước, bên đường nhặt lấy cái bình, cái chai, mà cô cũng không biết rõ là nó làm bằng chất liệu gì, bỏ vào túi mà anh mang theo từ nhà. Cô mới hiểu rõ, hành động ba ba cô đang làm giống như những người nhặt ve chai để bán ở thế kỷ 21. Mỗi lần nhìn thấy cái lưng ba ba cô khom xuống là mỗi lần lòng Mặc Hi vặn thắt, tất cả là vì cô, vì hiện tại cô là gánh nặng, cô thật hy vọng biết bao mình có thể lớn lên nhanh chóng, để có thể làm cho bọn họ được hưởng phúc! Nhanh lên…
Nước mắt chảy xuống lúc nào không hay, lặng lẽ nhỏ lên tay của Mặc Phàm.
Mới đầu Mặc Phàm có chút mê hoặc, trời mưa rồi hả? Nhưng trên đầu không có cảm giác đó a! Cúi đầu xuống thì nhìn thấy Mặc Hi trong ngực giương cặp mắt óng ánh nhìn anh, doạ Mặc Phàm cả kinh, cái túi trong tay rơi xuống đất, cũng mặc kệ những cái chai lọ lăn trên đất, ổn định Mặc Hi lại, kinh hoảng nói :” Mặc Mặc!Mặc Mặc!Làm sao vậy, sao lại khóc ! Có phải không thoải mái chỗ nào hay không? Nói cho ba ba nghe! Đừng khóc nữa nhé!”
Cũng khó trách anh bối rối như vậy, từ lúc được sinh ra tới giờ, Mặc Hi chưa bao giờ khóc. Ngay lúc này lại khóc nhưng một chút âm thanh cũng không có, sao có thể không sợ, ngay cả vấn đề trẻ con mới có mấy tháng không thể nói chuyện cũng đã quên, còn bảo cô nói cho anh biết.
Nhìn thấy gương mặt kinh hoảng của Mặc Phàm, Mặc Hi cố nén chua xót trong lòng ”Ha ha ha” nhìn Mặc Phàm cười rộ lên.
Lúc này trong lòng Mặc Phàm mới yên tâm một chút, trong đầu có chút tức giận xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Hi, rồi lấy ngón tay thô ráp của mình giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, giọng nói lại mang theo ý cười và yên tâm :” Con đúng là tiểu gây sự!”
Tiếp tục cầm cái túi lên, rồi đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn Mặc Hi, nên nhất thời không chú ý trước mặt liền đụng vào người khác, thân thể không kiềm chế được lui về sau mấy bước mới đứng vững.
”Con mẹ nó! Là thằng nào không có mắt đụng ông mày!” bên tai truyền đến giọng nói hung dữ, Mặc Hi ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một thanh niên khoảng chừng 20,21 tuổi, hình như là mặc trang phục của mạo hiểm chuyên nghiệp, đang hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn cha con cô.
Mặc Hi cảm giác được thân thể Mặc Phàm cứng đờ, chỉ thấy anh đang cúi đầu khom lưng cười nói xin lỗi ”Thực xin lỗi! thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý đụng ngài đâu, xin ngài tha thứ.”
Nhưng tên thanh niên kia không chút nào cảm kích, chớp mắt, tức giận nói :”Một câu xin lỗi là xong sao? ông mày dựa vào thân thể này để kiếm tiền đấy, mày đụng ông mày một cái, xảy ra vấn đề gì thì ai nuôi ông mày hả?”
Mặc Hi nghe xong lời này thì hiểu rõ tên này muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, rõ ràng là ba ba cô bị đụng phải lùi ra sau thật xa, còn anh ta vẫn an an ổn ổn đứng tại chỗ, lại nói nếu lỡ có cái vấn đề gì? Dựa vào thân thể kiếm tiền? Với bộ dạng này của gã, Mặc Hi không biết là anh ta có thể dựa vào chỗ nào của thân thể này để kiếm tiền a.
Quả nhiên, sau khi Mặc Phàm không ngừng nói xin lỗi, tên này liền nói ra mục đích của hắn ” Được rồi, tao mặc kệ mày là vô tình hay cố ý, đừng đứng đây lắm điều nữa, đưa cho ông mày mấy trăm khối tiền để mua thuốc men, ông mày sẽ tha thứ cho.”
Mặc Phàm cười khổ nói : ”Đại ca, ngài nhìn thấy bộ dáng này của tôi cũng biết tôi là người không có tiền, ngay cả người nhà tôi còn nuôi không nổi, không nói mấy trăm đến cả mười khối tiền tôi cũng không có nổi, đại ca hãy bỏ qua cho tôi đi.”
Tên thanh niên dò xét từ trên xuống dưới người Mặc Phàm, thấy anh thật sự không có thứ gì đáng giá trên người, nhưng vẫn không muốn buông tha, cả giận nói ”Thật không có, mẹ nó, vậy chẳng phải là ông mày bị đụng không sao!”
”Đại ca! Tôi thật sự không có mà!” Mặt mũi Mặc Phàm tràn đầy van xin khiến cho Mặc Hi đau lòng, phẫn nộ trừng mắt nhìn tên kia.
”Phi! Thật xui xẻo” Tên đó nhổ một ngụm nước bọt, hướng Mặc Phàm nói ”Mày tới đây!”
”Đại.. đại ca?” toàn thân Mặc Phàm run rẩy bước tới, vừa tới trước mặt gã. Đã bị tên này đấm cho một quyền, làm thân thể Mặc Phàm lảo đảo một cái, còn chưa kịp ổn định thân thể liền bị đánh đấm không ngừng. Tên thanh niên kia vừa đánh vừa luôn miệng chửi rủa ”Mẹ mày! ai bảo đụng phải ông mày lại còn không có tiền đền, đồ đê tiện!”
Tay Mặc Phàm gắt gao che chở Mặc Hi trong ngực, mặc kệ anh ta đánh đập bản thân.
Mặc Hi được Mặc Phàm bao trùm hoàn toàn trong ngực, tuy không nhìn rõ được tình huống bên ngoài, nhưng cô vẫn nghe được tiếng đánh đấm vào da thịt và tiếng rên rỉ chịu đựng của Mặc Phàm, trong lòng cô dâng lên sóng to gió lớn, hận không thể đem tên thanh niên đang đánh Mặc Phàm kia ngàn đao vạn cạo! Cắn chặt môi, hai con ngươi ẩn trong bóng tối, một vòng lôi điện màu tím loé lên rất rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT