Edit: Mị Mị

Beta: Sakura

Mặc Hi nằm trong lòng người đàn ông này thế nhưng lại nở nụ cười, đó là dáng cười ôn nhu tín nhiệm, tuyệt mỹ kinh diễm, phong tình mê hoặc tất cả mọi người, hai người cứ đứng trên bầu trời như vậy, khiến cho tất cả xung quanh giống như đang làm nền cho họ, thậm chí khiến cho mọi người đều không chú ý tới đám người tuấn nam mỹ nữ hơn ngàn người  đang gấp gáp  xuất hiện trong nháy mắt kia.

Nhìn thấy người đàn ông này, toàn bộ thành Đế Do và Liên Minh Dị Năng đều chấn động, rung động so với việc Mặc Hi xuất hiện không hề ít hơn, khuôn mặt Lãnh Danh Nhiên và Phương Hân đang lẫn trong đám người vô cùng chấn kinh xen lẫn cuồng hỉ, thậm chí mắt còn rưng rưng nước, Lãnh Danh Nhiên há miệng, nhưng giống như bị cái gì đó chặn trong cổ họng không phát thành lời, còn Phương Hân thì trực tiếp khóc to lên.

Bên trong Liên Minh Dị Năng, không ít người mang vẻ mặt rung động, Phong Thiên Tề thì trợn trừng mắt, cả người Phong Tiên Tuyết cũng chấn động, trong đôi mắt màu xanh lam lạnh băng chớp động ra một tia sáng rọi.

Phong Thiên Hoa cũng chú ý tới điểm này nhưng lúc này không phải là thời điểm để tìm hiểu, ánh mắt hắn xuất hiện vẻ cẩn thận cùng chấn kinh, phải biết rằng người đàn ông này thế nhưng chỉ cần dùng một tay là đã có thể ngăn cản được công kích của Phong Thiên Tề rồi, này là thực lực bực nào? Cấp Đế bình thuòng tuyệt đối không thể so sánh được đấy! Lại thêm lân phiến đang dần dần hiện ra trên cánh tay là chuyện gì? Chẳng lẽ người đàn ông này là dị thú cấp Đế? Nhưng mà trong dị thú thực lâm có bao nhiêu vị cấp Đế hắn đều biết mặt hết mà!

Còn có… ngàn người vừa xuất hiện phía sau lưng bọn hắn kia là chuyện gì? Xem dáng vẻ thì thực lực cho dù không tới cấp Đế nhưng cũng chỉ kém một chút! Đám người này là thế nào? Thế nhưng Phong gia cũng không có một chút thông tin về họ?

“Đáng chết! Trong một ngày mà em lại dùng đến hai lần Kinh Lôi!” Lúc này trong lòng Lãnh Nặc Nho đang ôm Mặc Hi, đôi con ngươi phiếm hồng hơi hơi tức giận vì sự lỗ mãng của cô! Trong không gian đang vô cùng yên tĩnh nên câu nói này đều lọt vào tai mọi người.

“Ha ha.. em tin tưởng anh mà!’ Mặc Hi cười nhẹ lên tiếng, nội dung câu nói cũng như sự tín nhiệm trong đó lại khiến tất cả mọi người sững sờ thêm lần nữa, bình thường Mặc Hi cường thế giống như một nữ thần vây mà lúc này dĩ nhiên lại đang nằm trong lòng một người đàn ông nói một câu như vậy, nhưng người đàn ông này quả thật rất xứng đôi với cô, không nói đến vẻ bề ngoài mà đó là thực lực.

Cô cử động nhẹ, thấy tránh không thoát đươc vòng ôm của Lãnh Nặc Nho nên khẽ nhướng mày nhìn hắn: “Thả em ra, chuyện thành Đế Do …”

Lời còn chưa nói xong đã bị Lãnh Nặc Nho chặn lại: “Bây giờ em nghỉ ngơi trước đi, hay là em cho rằng anh không giải quyết được chuyện này?” giọng nói rõ ràng vẫn có chút tức giận, nhưng quả thật vô cùng ôn nhu.

“Đúng vậy! Chủ nhân! Chuyện ở đây cứ giao cho chúng em đi.” Ngăn cản Mặc Hi còn có Thanh Dực.

Ai ngờ, Lãnh Nặc Nho chuyển mắt nhìn về phía Thanh Dực, đôi mắt đã trở nên đỏ hồng cứ như vậy nhìn hắn, nói: “Em chiếu cố Mặc Mặc cho tốt, những chuyện khác giao cho anh.” Nói xong, đã đặt Mặc Hi lên lưng Thanh Dực.

“Này! Bản tôn cũng muốn giết giết!” Thanh Dực có chút bất bình, nhưng mà vừa nhìn liếc qua Mặc Hi ở trên lưng, nhất thời thở dài một hơi “Được rồi, không có gì quan trọng bằng chủ nhân.”

Lãnh Nặc Nho gật đầu, nhìn thoáng qua Mặc Hi lần nữa, trong ánh mắt rõ ràng có quan tâm xen lẫn cảnh cáo, một câu nói đã hoàn toàn làm cho Mặc Hi không mở miệng thốt ra những lời phản kháng được.

Chỉ thấy Lãnh Nặc Nho đưa ngón tay chỉ vào đôi mắt đang đỏ hồng của mình, khóe miệng nổi lên nụ cười, ôn nhu lại thanh mị xen lẫn chút lãnh tà: “Ở đây nhìn anh, nếu giết xong, em có thể tùy thời đánh thức anh. Cho nên, bảo vệ tốt chính mình chính là cách bảo vệ mọi người trong thành Đế Do một cách tốt nhất.”

Biết rõ Lãnh Nặc Nho nói như vậy thì mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn mình được nghỉ ngơi thật tốt, Mặc Hi cũng đình chỉ lời muốn nói, mỉm cười: “Được.”

Mặt Lãnh Nặc Nho thoáng chốc trở nên vui vẻ, là loại vui vẻ ôn nhu chỉ thuộc về mỗi một mình Mặc Hi, thanh nhã mà hấp dẫn, vô cùng mị lực.

Chân chợt động, đã thấy Lãnh Nặc Nho hoàn toàn bạo lộ trước mắt mọi người, con ngươi đỏ hồng thanh mị mà lãnh tà, khóe miệng cười cười, vô cùng hấp dẫn, vô cùng ưu nhã hoàn mỹ, một bộ quần áo màu đen, mái tóc dài vừa đến vai, không gió tự bay, quanh thân được bao quanh từng mảng năng lượng huyết sắc, hai tay tràn đầy lân phiến cũng giống như vừa nhúng vào trong bể máu, tà ác lãnh tàn, hơi thở tà ác lạnh như băng lan tràn, giống như Yêu Thần.

Khiến cho mọi người đều ngốc mê là vì vẻ ngoài vô cùng hấp dẫn kia, vì là hơi thở vô cùng nguy hiểm kia, giống như biết rõ nơi đó vô cùng thâm sâu nguy hiểm nhưng vẫn tự nguyện sa vào.

Chỉ thấy Lãnh Nặc Nho giơ tay phải lên, giọng nói trầm thấp lạnh như băng nhưng lại vô cùng gợi cảm xuyên thấu toàn trường: “Tộc trưởng Liêu Tộc Phong Phiêu Miểu nghe lệnh.”

“Dạ!” phía sau, Phong Phiêu Miểu một bộ quần áo dài màu đen, lẳng lơ nhưng lại vô cùng thanh thuần đi tới bên cạnh Lãnh Nặc Nho, hơi khom người, giọng nói tôn kính nhưng hàm chứa hưng phấn.

“ Bây giờ…” có chút dừng lại, sau đó liền thấy nụ cười của Lãnh Nặc Nho càng rộng hơn, nhìn qua càng vô cùng tà ác, ánh mắt khát máu chiếm đoạt làm cho người người sa đọa, ngón tay chỉ vào đám người của Liên Minh Dị Năng, giọng nói vang lên: “Bọn hắn… chính là thức ăn của các ngươi, từ từ mà thưởng thức đi.”

“Tạ Vương!” Phong Phiêu Miểu đột ngột ngẩng đầu, khỏe miệng gợi lên nụ cười, nụ cười lạnh lùng vô cùng giống của Lãnh Nặc Nho, con ngươi vốn dĩ đang màu đẹn lúc này lại biến thành màu vàng lợt, hơn nữa nhìn qua vô cùng giống như của dã thú, vô cùng dã tính vô cùng tà ác, cô hét to lên một tiếng: “Ai là người của Thành Đế Do đều lui vào trong thành cho tôi, nếu ăn nhầm người, chúng ta sẽ vô cùng xấu hổ đấy! Ha ha ha!”

Ăn người!?

Kinh hoàng!

Lời nói của Lãnh Nặc Nho cùng với sự thừa nhận của Phong Phiêu Miểu khiến vẻ mặt tất cả mọi người đều tái nhợt, người của thành Đế Do gần như thối lui vào trong thành chỉ trong nháy mắt.

Nụ cười nơi khóe miệng của Phong Phiêu Miểu càng lúc càng rực rỡ, nhìn vẻ mặt tái nhợt của đám người Liên Minh Dị Năng, bên trong con ngươi màu vàng lợt vô cùng hưng phấn, cô duỗi lưỡi, liếm nhẹ đôi môi hồng nhuận, tiếng cười xuyên qua tai tất cả mọi người: “Ha ha ha! Sợ hãi đi! Nhìn các ngươi sợ hãi bao nhiêu thì chúng ta hưng phấn bấy nhiêu! Đó chính là thần sắc vô cùng mỹ diệu a! ôi! Khuôn mặt tái nhợt, ôi! Ánh mắt sợ hãi!”

Cô giơ ngón tay, đồng thời chỉ vào hai đội ngũ nhân mã một trên trời một dưới đất của đối phương, rồi nói tiếp: “Bọn nhóc! Bây giờ, chính là lúc chúng ta đi săn, nhớ cho kỹ, ai cũng phải nhanh một chút đấy! Bằng không cũng chỉ được hưởng bọn phẩm chất kém dưới mặt đất mà thôi! Lên cho tôi!” lời vừa dứt, cả người Phong Phiêu Miểu đã dẫn đầu tiến về phía đám người dưới đất.

“Rống!” rống to lên một tiêngs, nguyên một đám hơn ngàn người ngẩng mặt lên, đôi mắt đều đã chuyển thành màu vàng nhạt, thuận theo tiếng rống to kia, mọi người đều nhìn thấy hai chiếc răng nanh trong miệng bọn hắn, sau đó cứ ào ào tiến về phía đám người, hình dạng kia thật sự rất giống với việc chuẩn bị ăn thịt người, điều này bảo sao không sợ a!? Ai bảo dị thú một khi tu luyện thành hình người rồi thì sẽ không ăn thịt người nữa chứ!?”

“Ha ha ha! Đừng khẩn trương như thế!” giọng nói đạm mặc của Tế Tự vang lên, vẫn thoát tục như thường ngày, sau đó thấy hắn mỉm cười, vô cùng ấm áp “Không thật sự ăn các ngươi đâu, không cần khẩn trương như vậy.”

Không ăn thật sự!? Vậy mấy câu nói lúc nãy là gì? Chỉ dọa người thôi sao?

“Chỉ hút máu của các người mà thôi…” giọng nói Tế Tự lại vang lên lần nữa, hắn lúc này, khéo miệng đang cười nhạt cũng xuất hiện một đôi răng nanh, con ngươi cũng biến thành màu vàng nhạt, so với đám hơn ngàn người kia cũng không khác nhau, bộ dáng tươi cười thoát tục lúc này lại trở nên vô cùng tà ác. Thân chợt lóe, đã biến mất.

“Ah ah ah!”

“Cứu mạng a! Đừng! Đừng!”

“Đừng ăn ta! Cứu mạng!”

“Tôi là người của Đế Do! Tôi không còn là người của Liên minh dị năng nữa rồi! Đừng a!”

Nhất thời, vô sô tiếng kêu vang khắp trời, một đám sợ hãi.

Lãnh Nặc Nho lạnh lùng nhìn hết thảy, sau đó nghe hắn lạnh nhạt nói: “Đừng chỉ lo ăn, để họ chạy, ai chạy vào Đế Do thì chính là người Đế Do, hy vọng các người không quên ký ức lần này.”

Quả nhiên, lời hắn vừa dứt, càng nhiều người chạy về phía thành Đế Do, mà đám người Phong Phiêu Miểu cũng không còn chuyên tâm hút máu nữa, chỉ giơ ngón tay, đếm số người vừa trảm sát được.

“…”

Tất cả xảy ra trước mắt, đám người trong Đế Do đều trầm mặc, kỳ thật là ngu ngơ, lúc đầu thành Đế Do sắp tử vong toàn bộ đến lúc này lại hoàn toàn ngược lại, Liên Minh Dị Năng lại hoàn toàn bị tru sát, phát triển trái ngược như thế, làm sao để bọn hắn có thể tùy tiện hoàn hồn chứ?

Mấy chục người lãnh đạo thì nhìn hai người Lãnh Nặc Nho và Mặc Hi trên bầu trời, đám người An Diệc Kỳ, Hắc Ảnh, Thần, Phiêu Linh lạnh lùng còn có chút ảm đạm, nhưng phần hơn vẫn an tâm, bởi vì Mặc Hi còn sống.

Hai người Lãnh Danh Nhiên và Phương Hân đều im lặng, nhìn Lãnh Nặc Nho, Lãnh Danh Nhiên ôm chặt Phương Hân đang thút thít nỉ non, lên tiếng an ủi: “Không việc gì, không sao rồi! Tiểu Nho còn sống! Tiểu Nho thật sự còn sống!” dù cho lúc này hắn thay đổi không chỉ một hai điểm, nhưng hắn quả thật còn sống.

Trên không trung, giờ phút này nổi bật nhất của hai bên đúng là Mặc Hi, Thanh Dực và Lãnh Nặc Nho của thành Đế Do, Phong Thiên Tề, Phong Tiên Tuyết, Phong Thiên Hoa, Phong Lẫm của Liên Minh Dị Năng.

Lúc này, Lãnh Nặc Nho chuyển mắt, con ngươi đỏ hồng chớp động hiếu sát điên cuồng, quét qua bốn người, cuối cùng dừng lại trên người Phong Thiên Tề, khóe miệng nổi lên nụ cười, tà ác, lãnh tà, tàn nhẫn, hai tay tràn đầy lân phiến chớp động huyết quang: “Anh! Làm cô ấy tổn thương! Cho nên! Phải chết!”

Giọng nói mang theo ý cười nhưng lạnh như băng.

Mặc Hi đang nằm trên lưng Thanh Dực nghe thế ánh mắt hiện ra vẻ kinh ngạc xen lẫn nhu hòa vui vẻ, lâm vào trạng thái như vậy mà vẫn còn nhớ rõ chuyện thay cô báo thù, không thể không nói, tâm tình lúc này của Mặc Hi vô cùng vui vẻ đấy.

“…” sắc mặt Phong Thiên Tề biến đổi, ánh mắt vô cùng cẩn thận, thậm chí sợ hãi, phải biết rằng lúc nãy Lãnh Nặc Nho tùy ý đã có thể đỡ được công kích của hắn, chứng tỏ hiện tại hắn không phải là đối thủ đấy, lúc này lại nhìn thấy đôi con ngươi đỏ hồng kia đang nhìn chằm chằm vào mình khiến cho quanh thân hắn lạnh như băng, nhưg hắn biết rõ Lãnh Nặc Nho sẽ không bỏ qua cho hắn đấy, hắn có thể không chiến sao?

Đáp án dĩ nhiên là…

Rầm rầm rầm____

Một tiếng động lớn vang lên, còn chưa kịp đợi Phong Thiên Tề trả lời, Lãnh Nặc Nho đã công kích tới, Phong Thiên Tề hoàn toàn không nhìn thấy được làm cách nào Lãnh Nặc Nho lại gần, hoàn toàn không cảm giác được năng lượng dao động, hoàn toàn không nhìn thấy được tốc độ ba quyền của Lãnh Nặc Nho khi công kích vào phòng hộ của hắn, mà dưới ánh mắt sợ hãi của Phong Thiên Tề, phòng hộ của hắn thế nhưng xuất hiện vết rách đang từ từ kéo dài, rõ ràng là sắp bị phá huỷ!

Lúc này Phong Thiên Tề nào còn dám đối kháng cùng với Lãnh Nặc Nho, nhất thời quanh thân chợt lóe lên, xung quanh đều xuất hiện vòng phòng hộ, đồng thời quăng ánh mắt cầu cứu về phía Phong Thiên Hoa đang bảo vệ Phong Tiên Tuyết, hét lớn: “Hoa trưởng lão! Giúp tôi với!”

Đối với cầu cứu của hắn, Phong Thiên Hoa chỉ liếc mắt một cái quạnh quẽ, không chút ngó ngàng tới.

Phanh_

Trong nháy mắt, lại tới một kích, Lãnh Nặc Nho đi tới trước mặt Phong Thiên Tề, phương thức công kích vô cùng bá đạo kia, tốc độ kinh thiên kia, còn có một đôi móng vuốt sắc bén đều khiến cho Phong Thiên Tề có phòng cũng như không phòng, nhất thời trên cánh tay và ngực hắn đều xuất hiện vết rách, sâu đến mức có thể thấy xương, khiến người kinh hoảng.

Càng đánh càng kinh, Phong Thiên Tề hoàn toàn bị Lãnh Nặc Nho dồn ép, không có một chút cơ hội nào để phản kháng.

Rầm rầm rầm___

Công kích liên tục không ngừng, phòng hộ liên tục bị vỡ tan, tiếng vang vang lên liên tục.

Chỉ thấy một tay Lãnh Nặc Nho ngăn cản một công kích của Phong Thiên Tề, tay còn lại ra quyền đập thẳng vào người Phong Thiên Tề, màn phòng hộ chỉ ngăn cản được một phát, rồi lại vỡ tan trong nháy mắt, sau đó…

“A a!” tiếng kêu to tê tâm liệt phế, mọi người đều đưa mắt nhìn lại, mồ hôi lạnh túa ra, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Chỉ thấy Lãnh Nặc Nho buông lỏng nắm tay đang đấm vào ngực Phong Thiên Tề, mở rộng năm ngón tay thành trảo, hiện ra năm móng tay bóng loáng sắc bén, chớp động huyết sắc, đâm thấu ngực Phong Thiên Tề, máu tươi vấy ra văng lên khuôn mặt tuấn mỹ thanh mị của Lãnh Nặc Nho, trảo đâm xuyên ngực đến mức có thể thấy năm đầu ngón tay huyết sắc hiện ra phía sau lưng của Phong Thiên Tề.

“Ha ha ha …ha ha!” miệng hắn phát ra nụ cười, vẫn tà ác như vậy, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ đang nhuốm máu của Lãnh Nặc Nho trở nên vô cùng hấp dẫn trí mạng, tuyệt mỹ! Chỉ cảm thấy máu thế nhưng có thể đẹp đến vậy, nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

Con ngươi Mặc Hi đã khôi phục màu đen hơi hơi chấn động, đột nhiên nhớ tới hành động của Lãnh Nặc Nho lúc thí nghiệm phát cuồng đối với cô, cũng phát ra tiếng cười như vậy, nhưng mà trạng thái thì hoàn toàn ngược lại, chỉ sợ nụ cười bây giờ của hắn mới chính là đại biểu của tử vong, mà linh thức của cô lúc này cũng đều rành mạch được tất cả các ánh mắt của mọi người nhìn Lãnh Nặc Nho, vẻ si mê trong đó khiến cho Mặc Hi hơi có chút ghen ghét, quả nhiên, hắn như vậy, thật không muốn bị người khác nhìn thấy.

Mà biểu hiện của một người trong đám người khiến cho Mặc Hi có chút ngoài ý muốn, đó chính là Phong Tiên Tuyết, chỉ thấy lúc này cô ta đang nhìn chằm chằm Lãnh Nặc Nho, con ngươi không động nhưg Mặc Hi có thể rõ ràng cảm giác được sự chăm chú trong đó.

Lúc này, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, một tay Lãnh Nặc Nho giữ lấy Phong Thiên Tề đã mất hết toàn bộ khí lực để cho hắn khỏi rơi xuống, sau đó chậm rãi rút bàn tay đang cắm vào ngực hắn ra, tới gần cuối thì đột nhiên mãnh liệt rút mạnh ra, nhất thời khiến cho máu tươi phun ra càng nhiều, hình thành nên một trận mưa máu trong không trung, vô cùng phiêu linh.

“A…!” toàn thân Phong Thiên Tề chấn động, ánh mắt nhìn Lãnh Nặc Nho chỉ còn lại sợ hãi.

“Ha ha..” Lãnh Nặc Nho lại cười, dường như lúc này căn bản hắn không có ý định giết chết Phong Thiên Tề, ngón tay chợt động, dưới ánh mắt của mọi người, vậy mà lại xuyên thẳng vào bên ngực khác của Phong Thiên Tề, lại một lần nữa xuyên thấu, một hồi, lại rút ra! Lại xuyên thấu, lại rút ra! Hết lần này đến lần khác mỗi lần hắn công kích đều là những nơi đau nhất nhưng lại không phải là nơi nguy hiểm đến tính mạng.

Cứ thuận theo một phát xuyên thấu của Lãnh Nặc Nho là một lần Phong Thiên Tề hét lên thảm thiết, mãi đến khi cả người hắn chỉ còn mỗi khí lực để run rẩy theo từng nhát đâm chứ không có một hành động nào khác.

“Ha ha ha!”’ Lãnh Nặc Nho lại cất tiếng cười làm cho mọi người thót tim lần nữa, bởi vì sự tàn nhẫn của hắn, chỉ thấy trong tay Lãnh Nặc Nho xuất hiện huyết sắc sáng rọi, đặt trước ngực của Phong Thiên Tề lúc này đã tả tơi không chịu nổi, không ai biết tiếp theo hắn sẽ làm gì.

Mà thuận theo thời gian trôi qua càng lâu thì những người chứng kiến càng chấn kinh, chỉ thấy năng lượng huyết sắc trong tay Lãnh Nặc Nho không ngừng chớp động trước ngực Phong Thiên Tề, một lát sau bộ ngực đầy lỗ thủng của Phong Thiên Tề dần dần phục hồi như cũ, thậm chí cả thần trí của hắn cũng bắt đầu chậm rãi tỉnh táo.

Sau khi hồi phục trở lại, điều đầu tiên Phong Thiên Tề chứng kiến chính là khuôn mặt dính đầy máu đang cười của Lãnh Nặc Nho, nhất thời kinh hồn, sắc mặt như màu đất, con ngươi mãnh liệt nhìn về phía Phong Thiên Hoa lúc này đang tìm thời cơ mang Phong Tiên Tuyết bỏ trốn, gào to lên giống như điên: “Hoa trưởng lão! Nếu tôi chết đi! Hắn cũng sẽ không bỏ qua cho các anh đâu! Cứu tôi với!”

Tiếng kêu to tê tâm liệt phế kia, đồng tử gần như muốn lồi ra kia, có thể thấy rõ được sự sỡ hãi của Phong Thiên Tề đến mức nào, trong lòng hắn Lãnh Nặc Nho lúc này giống như một bóng ma, ma quỷ đáng sợ nhất!

“Đáng chết!” một câu của Phong Thiên Tề làm cho Phong Thiên Hoa giật mình kinh sợ, một tiếng Hoa trưởng lão của hắn, chỉ sợ đã bị bọn hắn phát hiện, và chỉ sợ lúc này đã  không còn cách nào để trốn tránh được trách nhiệm liên quan rồi!

Vậy, đến cùng là giúp hay không giúp? Có thể không giúp dĩ nhiên hắn sẽ không giúp! Nhưng mà bây giờ có thể không giúp sao!? Con ngươi nhìn về phía Lãnh Nặc Nho lúc này đang tiếp tục tra tấn Phong Thiên Tề.

Mà để cho hắn kinh hoàng chính là, thuận theo ánh mắt hắn vừa nhìn về phía Lãnh Nặc Nho, Lãnh Nặc Nho giống như phát hiện được có người nhìn nên quay đầu đối mắt với hắn, trên mặt hắn vẫn là nụ cười vô cùng lạnh lùng tà ác, con ngươi đỏ hồng điên cuồng hiếu sát! Khiến cho tinh thần Phong Thiên Hoa không khỏi chấn động, này thì làm sao hắn dám giúp, làm sao dám đánh!

Nhưng mà, cho dù không giúp, cũng sẽ giống như Phong Thiên Tề nói đấy, chỉ sợ người đàn ông như tà ma này sau khi giết được Phong Thiên Tề rồi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn.

Vậy…. Biện pháp duy nhất cũng chỉ có….

Đột nhiên ánh mắt Phong Thiên Hoa nhìn về phía Mặc Hi đang ngồi trên lưng Thanh Dực, một Mặc Hi đang bình bình đạm đạm nhìn hết thảy, sắc mặt của cô vẫn tái nhợt như cũ, rõ ràng thương thế còn không giảm bớt, hơn nữa hắn có thể nhìn ra được, cô vô cùng quan trọng với Lãnh Nặc Nho, vậy…

Bên trong con ngươi Phong Thiên Hoa xuất hiện một đạo ánh sáng lạnh lẽo, truyền âm nói với Phong Tiên Tuyết bên cạnh {tiểu thư, đợi tôi đi tập kích Mặc Hi, ủy khuất ngài một thoáng.}

Phong Tiên Tuyết nghe xong cũng không có cử động gì khác ngoài liếc nhìn hắn một cái.

Sắc mặt Phong Thiên Hoa kiên định, nhìn thoáng qua Lãnh Nặc Nho lúc này đang giống như mèo vờn chuột với Phong Thiên Tề, kéo lấy Phong Tiên Tuyết, chọn được thời cơ thích hợp liền thân chợt động, hướng  về phía Mặc Hi mà đi

Phanh___

“Cái gì!?”

Một tiếng động lớn vang lên, đi kèm đó là tiếng kêu to kinh hoảng của Phong Thiên Hoa, lúc này hắn mới thấy được quanh thân Mặc Hi và Thanh Dực đang canh giữ bên cạnh cô được bao phủ một vòng phòng hộ màu đen, mà sau khi ra một kích không thành công này cả người Phong Thiên Hoa đã chợt lóe rồi xuất hiện tại một khu vực khác, con ngươi chấn kinh nhìn về phía Mặc Hi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play