Edit: Sakura

“PHỐC!”

“PHỐC!”

Bên trong phòng huấn luyện, truyền đến hai tiếng thổ huyết.

Chỉ thấy Mặc Hi đang bế quan mãnh liệt nhổ ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt gương mặt tái nhợt, mà Thanh Dực bên cạnh cô cũng nhổ ra một ngụm máu màu đen.

Một người một thú lúc này cưỡng chế thức tỉnh chính mình.

Không thể chờ được, máu vừa mới rơi trên mặt đất, Mặc Hi và Thanh Dực đã biến mất tại nguyên chỗ.

Mà tường thành bên này, nhìn Đan Thử rơi xuống, Hắc Ảnh, Lạc Nguyệt... Bọn người sững sờ rồi muốn đi đỡ hắn, nhưng chưa kịp đỡ thì đã bị người cướp trước.

Thấy người nọ, bọn hắn đều dừng hành động lại, cả người đứng thẳng bất động.

Nhìn thấy máu đỏ bên khóe miệng xinh đẹp kia, ánh mắt chớp động đau lòng, thò tay ra định giúp Mặc Hi xóa đi, nhưng càng xóa càng bẩn, “Đại, đại nhân... Thế nào, lại... bị thương ah...”

“...” Mặc Hi trầm mặc, run rẩy vuốt ve tay của hắn, ngay cả chính mình đều không biết cô đang tu luyện, đột nhiên cảm thấy một cỗ dị dạng, đó là đối với người thề thuần phục chính mình tử vong, chỉ một điểm cảm giác này mà cô cố ép chính mình tỉnh lại, rồi sau đó nhận hậu quả khổng lồ, tựa như bây giờ cô đã bị thương không nhẹ, nhưng tất cả cũng không phải là quan trọng!

“...” Đáng chết! Đáng chết! Trong lòng gào thét, giờ phút này trên mặt Mặc Hi vô cùng tĩnh táo, chỉ có đôi mắt kia thỉnh thoảng chớp động sáng rọi hiện ra sự điên cuồng trong lòng cô, dù biết rõ tại bây giờ thời loạn thỉnh thoảng sẽ có người hi sinh nhưng là...đến khi chết đi, cái cảm giác kia không thể nói là thư thái.

Ôm Đan Thử lại một lần nữa đứng ở trên thành tường, Mặc Hi liếc mắt, màu tím điện quang chớp động đồng tử nhìn Phùng Sí đứng ở phía xa xa trên bầu trời, trong đó, không có hận, không có oán, không có bất kỳ thần sắc, không sai, không có bất kỳ thần sắc, thậm chí, tĩnh táo đáng sợ, giống như là một cái đầm nước không sóng.”...” trong lòng Phùng Sí bộc phát hàn ý, cảm giác như vậy khiến lão phiền lòng ý loạn, đồng thời  hưng phấn, tuyệt đối sẽ không sai đâu, thiếu nữ này tuyệt đối không đơn giản.

Toàn trường, đều trầm mặc, vô cùng trầm mặc.

“Đại nhân...” Lúc này, cuối cùng Đan Thử nhìn thấy trước mắt là Mặc Hi chân thật.

“Tớ đây.” Mặc Hi quay đầu.

“Phòng... Hộ tráo chỉ có thể, có thể ra... Không thể tiến, có thể... Canh giữ một đoạn thời gian...”

“Uh.” Máu tươi rơi vào áo trắng Mặc Hi nhưng cô không thèm để ý, sắc mặt đạm mạc, đạm mạc đáng sợ, “Bạn đã chuẩn bị rồi đúng không? Bằng không sẽ không tính chuẩn bao quanh cả thành như thế.”

“Ha ha... Khục, Đại nhân thật sự... Thật sự rất thông minh đây này...” Đan Thử nở nụ cười, như vậy chỉ khiến huyết dịch xói mòn, đôi mắt run rẩy nhưng lại cố gắng mở hé, “Đại nhân... Tớ, tớ muốn nhìn bạn cười...”

“...” Có chút chần chờ trong nháy mắt, cuối cùng khóe miệng mang theo máu nổi lên một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng, rất nhạt, lại vô cùng ấm áp, ấm áp khiến lòng người an tâm.

“Hi... Thật tốt...” Có thể bảo vệ bạn một lần, thật tốt... Thật tốt!

Khuôn mặt vẫn đơn thuần như lúc mới gặp, nụ cười thuần tịnh hoàn toàn tín nhiệm, đôi mắt không nhắm lại, đồng tử đã tan rã nhưng vẫn còn  độ cong cười, cuối cùng toàn thân vô lực rủ xuống.

“...” Mặc Hi ôm lấy hắn ở trong lòng, không động, không khóc, chỉ trầm mặc.

“Hi...” Lạc Nguyệt đã đi tới bên người cô, nhẹ nhàng gọi.

Mặc Hi động một cái, quay đầu cười nhạt với cô một tiếng, ra hiệu chính mình không có chuyện, tiếp theo hoàn toàn đứng thẳng, nhìn Phùng Sí còn có bọn người Hỏa Âu trên bầu trời.

Làm cho người ngạc nhiên chính là trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, không sai, nụ tươi cười nhàn nhạt, thoát trần phiêu dật, nhìn kỹ thì thấy bên trong hai mắt màu tím lại hoàn toàn hờ hững, ở đâu có một điểm vui vẻ, khiến cho người khác hoàn toàn nhìn không thấu.

Mặc Hi cứ nhìn phòng hộ tráo đang ngăn chặn đám người Liên minh dị năng,  giọng nói vui vẻ xuyên thấu toàn trường và trong lòng mọi người, ” Liên minh dị năng, tôi- Mặc Hi lúc này huyết thề, chắc chắn sẽ hủy diệt các người!”

Thề thành! Không chết không ngớt!

“Tôi- Lạc Nguyệt lúc này dùng huyết thề, chắc chắn sẽ hủy diệt Liên minh dị năng!” Lạc Nguyệt bên cạnh cũng thề theo.

“Dùng huyết thề, chắc chắn sẽ hủy diệt Liên minh dị năng!”

“Dùng huyết thề, chắc chắn sẽ hủy diệt Liên minh dị năng!”

“...”

Một tiếng tiếp theo một tiếng, cuối cùng toàn thành la lên, khí phẫn và đoàn kết kia, cũng khiến cho Phùng Sí kinh dị.

Nhìn Mặc Hi đứng thẳng đang nhìn chính mình, trên khuôn mặt cô vẫn là nụ cười nhàn nhạt, giống như người trong lòng cô chưa chết, hoặc nói căn bản không để ý.

Không để ý sao? Không! Cô rất để ý, Phùng Sí nhìn ra điểm này, thế nhưng mà dưới tình huống như thế này mà cô vẫn tĩnh táo như vậy quả thực không thể hiểu nổi, ai bồi dưỡng thiếu nữ này vậy? Trong óc vang lên một tiếng Lời Thề kia, dĩ nhiên trong lòng cũng lạnh dần, có một ngày cô thật sự sẽ làm được!

“Cô bé! Cuối cùng cô cũng ra! Hoặc cô nhận định rằng phòng hộ tráo kia có thể bảo vệ các người cả đời sao? Đừng có quên, bất kể cái gì đều có hạn đấy, đợi khi năng lượng hao tổn cuối cùng các người khó thoát khỏi cái chết.” Phùng Sí tại trên bầu trời nhàn nhạt nói,  lời nói công kích vào trong lòng mọi người ở thành Đế Do.

Kỳ thật nói những lời này cũng vì giảm bớt sự hoang mang trong lòng mình, cũng  vì muốn nhanh chóng bắt Mặc Hi đi. Muốn biết vừa mới rồi lão phát ra công kích cấp Thánh, chỉ sợ mấy lão già kia phát hiện, bị bọn hắn phát hiện Mặc Hi này, chỉ sợ  không bao lâu nữa sẽ xuất hiện tại ở đây.

Chỉ có thể nói kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, ai cũng không nghĩ đến vậy mà Đan Thử sẽ có một tay như vậy, mặc dù dùng tánh mạng đổi lấy một đoạn thời gian sinh tồn cho bọn hắn.

“Cô bé, bây giờ thúc thủ chịu trói còn có cơ hội!”

“Ah? Nghe lời ông thì tôi ngu à.” Mặc Hi cười nhạt, nói cười, “Chỉ không biết ông nói cơ hội là cái gì?”

“Chỉ cần cô đầu hàng theo ta đi, bây giờ ta sẽ rời khỏi!” Phùng Sí biến tướng thừa nhận lời nói của Mặc Hi.

“Hi! Đừng nghe ông ta! Ông...” Mặc Hi còn không có nói chuyện, Lạc Nguyệt đã nói trước.

Mặc Hi gật đầu với cô ấy, ra hiệu chính mình biết rồi, để Lạc Nguyệt đừng nói nữa, rồi mới cười nói với Phùng Sí, “Ha ha... già rồi, có cần thiết phải chơi múa rối như vậy sao? Bây giờ sẽ đi? Thế sau này thì sao? Lại đến?”

“...” mặt lão đỏ lên, không sai, Phùng Sí đúng là cố ý chơi trò chơi bên trên mặt chữ, nhưng tại trước mặt Mặc Hi hoàn toàn không dùng được, hoặc phải nói, Mặc Hi cũng không là loại người vô tư hi sinh chính mình để cứu người khác, cho dù hi sinh cũng phải nhìn xem chính mình hi sinh có tác dụng không, mà trong đó còn muốn tĩnh táo kế hoạch muốn hi sinh như thế nào rồi tự cứu như thế nào.

“Cô bé! Cho dù các người cứ đứng ở đây, sớm muộn cũng sẽ chết!” Có chút thẹn quá hóa giận, Phùng Sí tức giận nói.

“Trước khi chết, hoặc trước tiên tôi có thể giết ông!” Mặc Hi cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không thèm nhìn Phùng Sí.

“Cô!” Sắc mặt Phùng Sí càng đỏ hơn, lần này là bị tức giận đấy, lão là một cao thủ cấp thánh, lại bị một đứa bé 16 tuổi nói giết chính mình, làm sao lão không tức cho được?

“Tốt, rất tốt! Ngược lại ta muốn nhìn ô quy vỏ  của các người có thể phòng hộ bao lâu!” tiếng nói Phùng Sí trầm xuống, tiếp theo nhìn Mặc Hi rồi bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Ánh sáng tím trong tay hơi chớp động,  hình như cả người dung nhập một thế giới huyền diệu, tình cảnh như vậy khiến đôi mắt Mặc Hi hơi chớp động, quy tắc chi lực, hoặc là phải nói Thiên Địa chi năng, xem ra, quả nhiên cao thủ cấp Thánh không phải nói nói là được đấy.

“Thiên tổn!”

Cả người chấn động, rồi thấy màu tím chớp động trong tay phải Phùng Sí, một năng lượng bí ẩn tán khai.

Trên bầu trời, một thạch thuận dẫn hỏa diễm to hơn trăm mét bay về phía thành Đế Do! Chỗ nào bị năng lượng lướt qua đều là bị hỏa diễm đốt sáng.

Giống như tận thế!

Xẹt——

Nhu hòa như nước, đá vẫn đụng vào phòng hộ tráo, liền nghe một tiếng vang quái dị, phòng hộ tráo rung lên, khiến cho mọi người run sợ, nhưng cuối cùng lại hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người ở thành Đế Do đều thả lỏng một hơi, Liên minh dị năng lại buồn bực, nhưng có một điểm có thể xác định, cả hai bên đều bị cường độ của cái phòng hộ tráo kia làm cho chấn kinh, một kích của cao thủ cấp Thánh còn dẫn theo Thiên Địa chi năng vậy mà bị phá, luyện kim thuật này cường đại như thế nào?

Khi mắt tím nhìn xuống, Mặc Hi thấy rất rõ  cái phòng hộ bắn công kích Phùng Sí đi, bao quanh năng lượng đều chống cự lại một kích này, thế thì tiêu hao năng lượng rất lớn, nếu cứ tiếp diễn chỉ sợ không bao lâu nữa phòng hộ tráo này cũng sẽ bị phá diệt. Dựa vào cấp Thánh mà nói, thì biến hóa như vậy chắc hẳn cũng sẽ nhìn ra được.

Không có ngó ngàng tới Phùng Sí, Mặc Hi xoay người rơi xuống đất, mọi người cũng đi theo.

“Phòng hộ tráo  này chỉ có thể ra không thể tiến, hi vọng tất cả mọi người nhớ rõ. Tất cả giải tán đi.” Mặc Hi nhàn nhạt nói một câu, rồi xoay người ôm thi thể Đan Thử rời khỏi. Đi theo bên cạnh cô còn có đám người Hắc Ảnh, Phiêu Linh, Lạc Nguyệt.

“Vâng...”

Mọi người đã nghe, đều lẩm bẩm gật đầu, hơi thất thần chán nản đang chuẩn bị rời khỏi.

“Chúng ta không thua.” Đột nhiên, lại là một tiếng cười nhạt thanh truyền tới.

Mọi người kinh ngạc quay đầu, thấy giờ phút này Mặc Hi cũng quay đầu đối diện cười cười với tất cả mọi người, nụ cười ấm áp, tự tin thấm vào trong tim tất cả mọi người.

Chúng ta không thua...

Đúng a! Chúng ta không thua

“Vâng!”

“Chúng ta không thua!”

“Lôi Đế đại nhân!”

“...”

Các loại tiếng hò hét lại một lần nữa xuất hiện, một lần này không khí trầm thấp bị đánh phá không ít.

Đám người An Dĩ Mẫn liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được an tâm.

Mặc Hi cúi đầu đi về phía trước, đi được mấy bước thì đột nhiên lại lên tiếng một lần nữa, “Có thể mời anh cùng đến phòng hội nghị một chuyến?”

“...” Mọi người nghi hoặc, Mặc Hi đang nói chuyện với ai?

“Cám ơn, tôi chờ anh.” Mọi người còn chưa nghe thấy bất luận trả lời gì, Mặc Hi lại một lần nữa lên tiếng, cả người đã hóa thành một cái quang ảnh, tiêu tán.

Dù đang nghi hoặc nhưng mọi người cũng chỉ đành biến mất tại chỗ.

Một chiến này, dùng một người hi sinh mà nhận được một đoạn thời gian an toàn mà kết thúc.

Một trận chiến này, cao thủ cấp Thánh xuất hiện lại một lần nữa tạo từng đợt kinh sóng.

Ngày hôm sau, đã mai táng thi thể Đan Thử, giờ phút này đếm người đang ngồi đứng ở phòng hội nghị, mà Mặc Hi ngồi ở chủ vị lại đột nhiên nói như thế.

“Anh đến.”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cửa, người muốn tiến vào đúng là ngày hôm qua Mặc Hi gọi sao?

Xoẹt zoẹt~ ——

Một tiếng đẩy cửa vang lên, đồng thời một bóng ảnh dần dần xuất hiện.

Tóc ngắn màu đen mềm mại, khuôn mặt trắng nõn, da nõn nà bóng loáng, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lại cười không đến đáy  mắt, trên người mặc lấy đồng phục hiệu cắt tóc, nhưng không hề ảnh hưởng tới khí chất của hắn. Không sai, trên người chàng trai kia phát tán ra một cỗ khí chất khó nói, cho dù khuôn mặt cũng không tính là đẹp trai, nhưng lại ngoài ý muốn hấp dẫn lấy ánh mắt mọi người.

Đúng là  Doãn Nghi hơn bảy năm trước giúp Hắc Ảnh cắt tóc.

Rõ ràng, Hắc Ảnh và Thiên Nhu đều nhận ra hắn, bên trong ánh mắt loáng qua một tia kinh nghi.

“Ha ha, ngại quá, quấy nhiễu rồi.” Doãn Nghi đi vào trong, liền đóng cửa rồi nói cười một tiếng.

“Mời ngồi đi.” Mặc Hi lên tiếng.

Doãn Nghi cũng không khách khí, tùy ý tìm được một ghế ngồi xuống, nhìn mọi người nhàn nhạt nói, “Chào mọi người.”

“...” Không có trả lời, mọi người chỉ hữu hảo gật gật đầu.

“Anh chịu đến, liền nói rõ quyết định của anh đi, tôi nghĩ anh cũng biết nguyên do tôi mời anh đến đây.” Mặc Hi cười nhạt nói, nói chuyện với Doãn Nghi.

Doãn Nghi bình thản, mặc dù trong giọng nói mang theo cười, nhưng cũng hơi phiêu chợt và ý trào phúng, “Thật xin lỗi mới bắt đầu tôi không có ra tay, nhưng cho dù tôi ra tay thì có thể giải quyết được cái gì? Cô xác định có thể đấu được với Liên minh dị năng?”

Hả? Đã nghe Doãn Nghi nói, trong lòng đám người Lạc Nguyệt lại một lần nữa cả kinh, hắn nói hắn không có ra tay là cái gì ý tứ? Hắn còn có thể đánh bại cao thủ cấp Thánh hay sao?

Không thèm để  ý tới ý trào phúng, hai bàn tay Mặc Hi tại trên mặt bàn giao nhau giữ lấy cái cằm, cười nói, “Mặc kệ anh muốn thế nào, bây giờ anh đến thì đã biểu lộ ý của anh.”

“Ah? Nếu như tôi nói tôi chỉ đến để chơi đùa thì sao?”

“Nếu như tôi nói tôi có thể đấu được với Liên minh dị năng thì sao?” Mặc Hi đồng thời phản hỏi một câu.

“Ha ha ha... Buồn cười ah, buồn cười! Cô nói cô đấu được? Thật sự đấu được mà sao có thể bị động như thế?” Như là nghe cái chuyện cười gì, Doãn Nghi càng chế nhạo.

Sắc mặt đám người Lạc Nguyệt đều hơi hơi trầm xuống, lại không xen vào.

Tiếng cười tại phòng hội nghị yên lặng vang lên, không ai lên tiếng, không ai ngăn cản, cho đến khi Doãn Nghi cười xong, đột nhiên nói, “Cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng à?”

Ánh mắt giống như điện, bị nhìn tới toàn thân cứng ngắc, chỉ là một cái ánh mắt đã đoán ra thực lực Doãn Nghi.

“Có tin hay không là vấn đề của anh, tôi đã thề, không chết không ngớt có phải không?” đồng tử màu tím Mặc Hi xuất hiện, đồng thời nhìn Doãn Nghi, “Tôi chỉ muốn tại lúc khẩn yếu có thể giúp thành  Đế Do một tay!”

“...” Trầm mặc, trên mặt Doãn Nghi đã không còn nụ cười dịu dàng ban đầu.

Mặc Hi cũng không có nói chuyện, đồng tử màu tím chỉ nhìn hắn.

Thẳng đến...

“Rất tốt! Mặc Hi, hi vọng cô sẽ không để tôi thất vọng!” Doãn Nghi cười cười, ánh mắt cũng hiện lên tia vui vẻ, bóng ảnh đã biến mất, trong không khí chỉ lưu lại tiếng nói của hắn, “Không thể không nói một câu, cô thật sự rất xuất sắc.”

“...”

Như vậy không mang theo bất luận kỳ sóng năng lượng động gì mà biến mất, thực lực  của hắn đã hiện ra hết thảy, Lạc Nguyệt bước tới thì thào hỏi, “Hi, người này... Là cấp Thánh đi?”

“Ha ha, các người đều đoán ra đáp án rồi phải không?” Mặc Hi cười nói, sờ mó Thanh Dực trong lòng. Từ mới bắt đầu cô đã nhìn ra quyết định của Doãn Nghi, mà vừa bắt đầu đối với cô lạnh lùng nói chế nhạo là muốn nhìn  thấy sự quyết tâm của cô có bao nhiêu?

Càng lúc càng ép chặt, thể xác và tinh thần của cô hơi mệt mỏi, nhưng không thể biểu hiện ra.

“Tôi đi tu luyện. Các người cũng đều trước nghỉ ngơi một chút đi, còn có, an bài người bị thương.” Lại một lần nữa bàn giao nhắn nhủ một tiếng, Mặc Hi đã biến mất.

Mọi người nhìn nhau rồi từng người rời khỏi.

Một tòa nhà nhỏ ở trong rừng, đúng là địa phương Mặc Hi đang tu luyện.

Thi thể Đan Thử cũng được mai táng tại ở đây. Mặc Hi ngồi dưới đất, dựa vào Thanh Dực đã biến hóa, đôi mắt màu tím trầm lặng.

Thò tay ra, trong đó điện quang tím trắng chớp động, là hủy diệt hơi thở.

“Lực lượng ah! Hết thảy đều cần lực lượng.”

“Chủ nhân, mọi người đều phải chết, nhất là sau đó, hơn nữa... Chỉ là chết một người.” Thanh Dực lên tiếng, nó biết rõ Mặc Hi rất để ý người một nhà, nhưng thấy dáng vẻ này của cô thì nó không thể không nói, ý tứ trong đó khiến Mặc Hi quay đầu.

Giơ tay sờ sờ đầu Thanh Dực, Mặc Hi khóe miệng nổi lên tia vui vẻ, giọng nói nhỏ nhẹ, “Thanh Dực, chị biết rõ, chị cũng biết. Nếu như  vì thế mà chị mất đi tỉnh tảo thì những người khác sẽ phải chết nhanh hơn, chị đều hiểu.”

Hiểu, cho nên không thể điên cuồng đi báo phục hết thảy, cho nên không thể biểu hiện ra mệt mỏi, bởi vì cô không phải một người! Chỉ là không có nghĩ đến sẽ đi đến một bước này, hoặc là phải nói, sớm muộn cũng phải đi đến một bước này đấy, Liên minh dị năng...

“Chủ nhân!  Chị sẽ trở thành cường đại nhất! Tuyệt đối! Vượt trên tất cả mọi người!” Thanh Dực lại lên tiếng, âm thanh có chút phiêu chợt, kỳ thật chính nó cũng không biết mình vì sao lại có lòng tin như vậy, suy nghĩ như vậy.

“Uh...” Nhàn nhạt đáp ứng một tiếng, Mặc Hi cứ như thế tựa ở trên người Thanh Dực, nhắm mắt lại, “Thanh Dực, chị ngủ một lát.”

“Vâng!” Thanh Dực gật đầu, chỉ lại tư thế để Mặc Hi có thể ngủ thoải mái hơn, tại cảm giác được quang người Mặc Hi lưu động năng lượng lại bất đắc dĩ, cái gì đi ngủ... Căn bản đang tại tu luyện ah...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play