Quả nhiên, khi ấy Chu Tiểu Trúc nghe như vậy liền mở miệng cười, “Bẹp” một ngụm tại khuôn mặt Mặc Hi.
Khi ngồi trên ghế bán hoa, Mặc Hi ở tại trong lòng Chu Tiểu Trúc, trông như là đi ngủ kỳ thật là đang hấp thu năng lượng.
Chu Tiểu Trúc nhìn Mặc Hi ở trong lòng, trong lòng tràn đầy áy náy, con từ bé đã không được hưởng thụ cái gì hơn nữa nhỏ như thế lại phải phụ giúp bố mẹ, bản thân mình không xứng làm mẹ, nói rằng sẽ không để cho con phải chịu thiệt thòi, thế nhưng mà…
Trông lâu như thế chắc là đã mệt, bây giờ đã ngủ rồi, vừa mới nói cái gì mà không mệt.
Lấy áo ngoài phủ lên trên người Mặc Hi, tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng Mặc Hi, để con ngủ ngon hơn .
Gần đến hết ngày, sau khi bán bó hoa nhỏ xong, Chu Tiểu Trúc chuẩn bị thu thập, khi đó Mặc Hi đã tỉnh, xách giỏ hoa theo Chu Tiểu Trúc trở về, bên cạnh cũng thấy chú Kha Lượng đang dọn hàng.
Kha Lượng nhìn Mặc Hi lộ ra vẻ từ ái nói: “Mặc Mặc à, cầm cái đó có mệt hay không vậy, nếu không để chú Kha cầm giúp cháu nhé.”
Mặc Hi chỉ cười cười, lắc đầu cười nói: “Không cần đâu ạ, cám ơn chú Kha, Mặc Mặc không mệt đâu ạ.”
“A.” Kha Lượng thấy Mặc Hi nói như vậy cũng không hề nói điều gì nữa, Mặc Mặc vẫn hiểu chuyện như thế a.
Lúc này, Chu Tiểu Trúc quay đầu đối với Kha Lượng cười nói: ” Cám ơn anh Kha vừa rồi để ý Mặc Mặc.”
“Không đâu.” Kha Lượng hào sảng cười nói: “Mặc Mặc rất lợi hại, nhỏ như thế mà cũng biết bán hàng, ta cũng không giúp được cái gì.”
“À? Tiểu Trúc! em còn không biết đi, em vừa đi ra ngoài là Mặc Mặc đã tự mình bán, nói đến đây, Mặc Mặc rất lợi hại đấy. Tiểu Trúc! em có con như Mặc Mặc thật là tốt!” Nhìn thấy Chu Tiểu Trúc nghi hoặc, Kha Lượng nghĩ có lẽ là Mặc Mặc còn không có nói cho Tiểu Trúc, khen Mặc Hi một trận.
Chu Tiểu Trúc nghe như vậy, liền nghiêng đầu đối với Mặc Hi nói, “Là như vậy sao?”
“À? Đối với việc này, không phải chú Kha nhắc tới thì Mặc Mặc thật sự quên mất.”
Mặc Hi nghe thấy, chỉ mải tu luyện nên quên không nói chuyện này cho mẹ biết, sau đó từ trong túi móc ra một trăm đồng kia giao cho Chu Tiểu Trúc, nói: “Đây là tiền Mặc Mặc bán hoa.”
Chu Tiểu Trúc xem xong, sợ đến nhảy dựng, 100 đồng a! có thể mua hết đống hoa dại kia, lúc này sắc mặt Tiểu Trúc có đen đimột chút, mà Kha Lượng bên cạnh cũng cả kinh nói: “Mặc Mặc thật lợi hại a, bán được một trăm đồng tiền hoa.”
“Khanh khách!” Mặc Hi cười, ấp úng nói: “Không có trả giá.”
Kha Lượng cũng không có nói gì nữa, chỉ là cho Mặc Hi một ngón tay cái. Mà Chu Tiểu Trúc không biết chuyện quan trọng thế nào, tavunguyetlau.com trên đường đi đều trầm mặc. Mặc Hi cũng phát hiện được Chu Tiểu Trúc khác thường nhưng không biết là vì cái gì.
Tại giao lộ thì tạm biệt Kha Lượng, không đến một hồi Mặc Hi và Chu Tiểu Trúc cũng về đến nhà, mà vừa về tới nhà Chu Tiểu Trúc liền quay người cầm tiền lên, sắc mặt nghiêm túc nhìn Mặc Hi, trầm mặc không nói.
Mặc Hi bị nhìn thấy bị mê hoặc, buông giỏ hoa xuống, miệng nhỏ giương lên đối với Chu Tiểu Trúc nghi hoặc hỏi: “Mẹ? Sao vậy?”
Trong mắt Chu Tiểu Trúc loáng qua một tia đau lòng sáng rọi, trầm giọng nói, “Mặc Mặc, 100 đồng tiền này là con bán hoa được sao?”
“Đúng ạ.” Mặc Hi trả lời chắc chắn.
“…” Chu Tiểu Trúc lại trầm mặc một hồi, trong mắt đều là đau lòng cùng với tội lỗi, đối với Mặc Hi trầm giọng nói: “Mặc Mặc! tại sao con có thể lừa mẹ đây.”
“Con còn không chịu thừa nhận!” Giọng nói của Chu Tiểu Trúc lên cao, tiếp theo lại khôi phục sự dịu dàng, đối với Mặc Hi nhẹ giọng nói, “Mặc Mặc! cho mẹ biết làm sao có được số tiền kia? Mẹ sẽ không mắng Mặc Mặc đâu.”
“Là Mặc Mặc bán hoa mà!” Mặc Hi không rõ Chu Tiểu Trúc vì cái gì lại như vậy, có thể xác định tiền này có phải là côbán hoa hay không? Đúng vậy a.
“Mặc Mặc!” Chu Tiểu Trúc thật sự tức giận, sắc mặt chìm xuống, con ngươi tức giận chớp động, nhìn Mặc Hi,nói “Mặc dù trong nhà chúng ta nghèo, nhưng là có tôn nghiêm có nhân cách, mẹ biết rõ Mặc Mặc còn nhỏ, thế nhưng mà bé ngoan là không thể nói dối, mẹ lại hỏi lần nữa tiền này là làm sao mà có?”
Mặc Hi đại khái cũng được nguyên nhân Chu Tiểu Trúc tức giận rồi, thế nhưng mà này tiền thật là cô bán hoa đó a, không thể cải biến được sự thật này, chỉ có nói tiếp: “Tiền này thật sự là tiền Mặc Mặc bán hoa mà.”
“Quỳ xuống!” Mặc Hi mới nói xong, Chu Tiểu Trúc liền gào thét một tiếng, mặt tràn đầy bi thống cùng với tội lỗi, nhìn Mặc Hi, trẻ con cuối cùng vẫn là trẻ con, mặc kệ Mặc Mặc rất nghe lời, làm sai sự tình đều là người làm mẹ này không có giáo dục tốt.
“…” mặc dù Mặc Hi tự nhận là chính mình không có lỗi, nhưng chứng kiến dáng vẻ của Chu Tiểu Trúc bi thống, trong lòng cũng nắm chặt lại, chân mày loạn thành một đoàn liền quỳ trên mặt đất, an ủi Chu Tiểu Trúc: “Mẹ đừng tức giận, Mặc Mặc nói đều sự thật! Không có lừa mẹ a.
Thấy Mặc Hi đến bây giờ còn cố tự an ủi lấy mình, Chu Tiểu Trúc lại đau lòng, Mặc Mặc là đứa trẻ nghe lời,tại sao có khả năng làm những cái sự tình trộm kê trộm chó kia được, thế nhưng mà, sự thật liền là như vậy, làm sao bán hoa mà có thể bán được100 đồng tiền, đều do bà bình thường chỉ cố làm việc, đều không có làm tốt công tác giáo dục, đều là lỗi của bà. Nghĩ đến, cái tội lỗi kia, trong mắt đã dần dần phủ đầy nước.
Đối với Mặc Hi nói: “Mặc Mặc, mẹ đều muốn tốt cho con, cho nên cho mẹ biết được không, rốt cuộc tiền này ở đâu mà ra.”
“…” Đương nhiên Mặc Hi biết rõ là Chu Tiểu Trúc muốn tốt cho cô, chỉ là cái kia thật là bán hoa được đó a, sớm biết sẽ là như vậy thì cô sẽ không bán, bây giờ cô nói cái gì, Chu Tiểu Trúc đều không tin, chỉ có thể trầm mặc.
Mà ở trong mắt Chu Tiểu Trúc, bây giờ Mặc Hi trầm mặc coi như là cam chịu vậy, quả nhiên là lỗi của bà, luôn nhận biết là Mặc Mặc thật biết nghe lời, tamvunguyetlau.com liền không có quá mức đi chú ý giáo dục trẻ con, bây giờ làm ra sự tình như vậy. Nghĩ đến cái sự tình kia nước mắt lại chảy ra.
Nhìn thấy tình cảnh này, Mặc Hi cũng mặc kệ,vội vàng đối với Chu Tiểu Trúc nói: “Mẹ! Mẹ đừng khóc, Mặc Mặc biết sai rồi, mẹ đừng khóc ah.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT