Hôm sau, gần giữa trưa, Lục Lan Hương đến nhà, kiêu ngạo ương ngạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến, nghiễm nhiên là chủ nhân nhà này, hoàn toàn không để Lục Thời Dư vào mắt.

“Tối mai là tiệc chiêu đãi chủ quàn của Toàn Lục, mang Thời Dư cùng đến, các đổng sự đều muốn chào đón người có cổ phần lớn nhất công ty này.” Lục Lan Hương ra lệnh cho Lâm Ninh.

Hừ! Biết rõ Lục Thời Dư không tiếp xúc với người ngoài, còn sắp xếp để các đổng sự gặp anh, thật là ác.

Lâm Ninh hừ lạnh trong lòng, có điều trên mặt lại là nụ cười ngọt ngào của vợ hiền, nghe lời gật đầu nói: “Dạ.”

Về phần Lục Thời Dư, anh đã từ ông chồng đẹp trai biến trở về mắc chứng tự kỷ, lẳng lặng ngồi trên sopha xem tivi, hoàn toàn chẳng để ý tới bác anh.

“Thời Dư, con phải đi gặp các đổng sự, biết không?” Lục Lan Hương miệt thị nhìn một cái, rồi thấp giọng nói thầm: “Bằng không, làm sao họ có thể biết tên ngốc như anh còn sống hay đã chết?”

Lâm Ninh khẽ chau mày, nhìn lén Lục Thời Dư.

Anh ngoảnh mặt làm ngơ, giống như không nghe, không phản ứng.

“Chậc, đúng là tên chán đời, như là câm điếc, một câu cũng không xong, cô có bản lĩnh sống bình yên với nó hơn mộ tháng, tính ra cô cũng giỏi.” Lục Lan Hương lại nhìn Lâm Ninh.

Lâm Ninh thầm xem thường, cô cũng từng nghĩ đến anh câm điếc, nhưng trên thực tế, anh còn lợi hại hơn cả mỏ nhọn.

“Còn nữa, cô cần phải trang điểm chút, đừng lộ ra dáng vẻ cô em Đại Lục.” Lục Lan Hương lại dặn.

“Tôi biết rồi.”

Tuy Lục Lan Hương nói như vậy, nhưng trong lòng bà biết rõ ràng Lâm Ninh cũng không xấu, ngược lại, còn rất xinh đẹp, nếu không thằng con háo sắc của bà sẽ chẳng làm phiền cô.

Nhưng sao mới mấy ngày không gặp, cô lại càng trở nên xinh đẹp rạng ngời, chẳng lẽ……

“Đợi chút, cô và Thời Dư đã lên giường sao?” Bà hỏi thẳng.

“A?” Lâm Ninh quá mức kinh ngạc, nhưng lại quên phủ nhận, đương nhiên, cô càng kinh ngạc làm sao bà ta có thể biết.

Lúc này, Lục Thời Dư ngồi trên sô pha đưa lưng về phía cô, khóe miệng khẽ gợi lên.

“Hừ, xem ra Thời Dư cũng khó tránh mỹ nhân kế, bị cô mê hoặc. Cô làm rất tốt, bởi vậy nó do cô quản, trước đêm mai phải mang cả con dấu chuyển nhượng cổ phần của nó đến nữa.”

”Vâng……” Cô cúi thấp đầu, chột dạ nghĩ, người bị quyến rũ cuối cùng là ai đây? Ngoan ngoãn bị sai khiến là ai đây?

“Này, cầm thẻ này đi mua lễ phục.” Lục Lan Hương đưa cho cô thẻ bạch kim.

Cô vừa nhận đã thấy, đây đúng là thẻ tín dụng của Lục Thời Dư

“Cố mà xài, dù sao cũng là Thời Dư trả tiền.” Lục Lan Hương cười gian ác.

“Đây là…… bà làm giúp anh ấy?” Cô nén lửa giận, hỏi.

“Không phải, đây là cha nó làm, còn mở riêng tài khoản có thể khấu trừ, hàng năm cổ tức cổ đông đều tự động chuyển đến để cung cấp học phí và chi phí sinh hoạt ở nước ngoài cho nó, sau đó tôi muốn lo hậu sự giúp cha mẹ nó, đã lấy thẻ này từ chỗ anh tôi, nghĩ cách thay đổi địa chỉ đến chỗ tôi… Ha ha, thẻ này dùng tốt lắm, tiền điện tiền nước nhà tôi đều dựa vào nó cả.” Lục Lan Hương đắc ý cười nói.

Quả thực khinh người quá đáng!

Cô hận không thể đánh một cái vào mắt già nua vô sỉ của Lục Lan Hương.

“Được rồi, đêm mai có màn quan trọng, nếu làm tốt, Toàn Lục sẽ là của tôi, đến lúc đó, cô có thể rời khỏi vị trí này rồi.” Lục Lan Hương hạ giọng nói với cô.

Tay cô đang run, bởi vì rất muốn đánh người.

Hơn nữa nghe thấy Lục Lan Hương gọi Lục Thời Dư như thế, lý trí của cô căn bản không nén được lửa giận

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play