Kết thúc nhiệm vụ, vì sao cô không về bộ báo cáo? Cả sáng tôi gọi di động cô cũng không bắt máy, cuối cùng cô đang làm gì?” Kha Tấn Duy giận dữ quát khẽ Lâm Ninh
Cô vừa mở cửa phòng ra, anh vội kéo cô ra cầu thang hỏi, mở màn đã là một chuỗi chất vấn.
“Tôi……”
Tôi bị Lục Thời Dư bắt làm tù binh.
Gã này căn bản không phải tự kỷ, anh ta chính là Bóng ma chúng ta lùng bắt.
Trong tay anh ta nắm hồ sơ d cơ mật, là tên vô cùng khốn nạn, mau báo cấp trên bắt anh ta lại!
Lâm Ninh rất muốn nói to như thế với Kha Tấn Duy, nhưng mà, nghĩ đến mẹ và chị mình, nghĩ đến lời cảnh cáo của Lục Thời Dư,
Cô chỉ có thể nuốt hết lời nói xuống, sau đó, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi và Lục Thời Dư đến siêu thị mua đồ, đại khái là có vài rắc rối.”
“Cô đưa anh ta đi mua đồ? Vì sao?” Kha Tấn Duy nhíu mày rậm.
“Tôi vốn muốn trước khi đi thì mua cho anh ta thêm chút đồ ăn và đồ dùng…” Cô nói ra, nghĩ đến lúc cô và Lục Thời Dư mua đồ xong, tình cảnh tay nắm tay đi tản bộ, ngực bỗng man mác buồn.
Khi đó, cô thật đúng là có phần động lòng với Lục Thời Dư!
Hiện tại thì sao? Hiện tại cô có tâm tình thế nào với anh đây?
“Cô tốt với một tên tự kỷ biến thái như thế làm gì?” Kha Tấn Duy cả giận nói.
Cô ngẩn ngơ, mở to hai mắt, mặt đột nhiên đỏ: “Làm sao mà anh biết anh ấy……” Học trưởng làm sao mà biết Lục Thời Dư biến thái?
Kha Tấn Duy hừ lạnh: “File khóa của Lục Thời Dư đã được mở, bên trong đều là ảnh chụp của cô!”
Nói rồi, Kha Tấn Duy lấy vài bức ảnh từ trong túi ra, đưa cho cô.
“Ảnh của tôi?” Cô ngạc nhiên, nhận lấy ảnh chụp, nhận ra đây đều là chụp trong cuộc sống hàng ngày, từ góc độ và bối cảnh, chắc chắn là Lục Thời Dư đặt máy theo dõi ở từng phòng.
Biến thái! Khốn kiếp! Chả lẽ anh ta cũng chụp ảnh lúc cô tắm và thay đồ chứ hả?
“Anh ta chụp ảnh, Lâm Ninh, cái tên kia có ý đồ với cô, cô ở lại rất nguy hiểm, lập tức theo tôi đi khỏi đây.” Kha Tấn Duy bắt lấy tay cô nói.
“Lập tức đi khỏi đây? Không được đâu……” Cô nhíu mày lắc đầu, tránh khỏi anhh. Cô vừa đi, Lục Thời Dư tuyệt sẽ không bỏ qua cô cho mẹ và chị cô.
“Vì sao không được? Cho dù Lục Thời Dư không phải là Bóng ma chúng ta muốn tìm, nhưng tôi cũng cho rằng anh ta không bình thường, tôi nghe nói một người Tự kỷ nếu có hứng thú với một người hay một chuyện, sẽ vô cùng cố chấp, từ hồ sơ của anh ta có thể nhận ra anh ta rất để ý đến cô, cô ở lại nữa, anh ta sẽ có thể làm chuyện không tốt với cô..”
Anh ta đã làm một ít chuyện không tốt với tôi rồi TT___TT.
Lâm Ninh thầm nghĩ, hai má cũng bất giác hồng lên.
“Không đâu, Thật ra Lục Thời Dư anh ấy…… Anh ấy cũng không thích tiếp xúc với người khác (giả), cũng rất đơn giản (giả), tôi vào nhà anh ấy, chắc là người phụ nữ đầu tiên anh ấy sống cùng (chắc giả nốt), mới có thể chụp ảnh tôi…” Cô không thể không nói dối để an ủi Kha Tấn Duy.
“Làm sao mà cô vẫn nói giúp anh ta? Chẳng lẽ cô không ngại anh ta chụp ảnh cô?” Kha Tấn Duy nhăn mi.
“May mà…… Ít nhất anh ấy không chụp ảnh nude của tôi.” Cô làm bộ như không cần, trong lòng thật giận cắn răng.
Khó trách cô hỏi Lục Thời Dư anh ta để Kha Tấn Duy tải hồ sơ gì thì anh ta chẳng nói, còn cười đến kỳ quái.
Chỉ là, cô không hiểu vì sao anh ta cố ý phải khóa ảnh của cô lại, để Kha Tấn Duy tải xuống?
Chẳng lẽ, chỉ là ngây thơ muốn chọc anh ta?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT