*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới ánh đèn lờ mờ, Nam Cung Tự nhìn cặp mắt màu hổ phách dữ tợn đang khổ sở kia, môi đỏ mọng mấp máy, tức giận nói: "Hiên Viên Dật, chàng không nên tùy hứng có được không? Tại sao muốn một người chịu đựng khổ sở?"
Nàng vừa nóng vừa giận, rõ ràng bệnh nghiêm trọng như vậy, lại đứng trước mặt nàng làm bộ một dạng không sao, tâm tình lo lắng của nàng lúc nãy, bây giờ ngược lại thành tức giận. Nếu như không phải bởi vì hôm nay đột nhiên phát bệnh, rốt cuộc hắn còn muốn lừa gạt nàng bao lâu?
Tại sao, tại sao lại bị nàng nhìn thấy một mặt yếu ớt nhất của mình, Hiên Viên Dật không thể tiếp tục ngấm ngầm chịu đựng cỗ đau đớn tê tâm liệt phế, khổ sở quỳ trên mặt đất, khiến thân thể cong lên, sớm biết như vậy, hắn không nên ích kỷ giữ nàng lại như thế, không nên cưới nàng, bản than không nên chiếm lấy nàng.
"Tự......" Hiên Viên Dật khổ sở ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt lóe nhìn Nam Cung Tự: "Có phải cảm thấy ta rất ích kỷ hay không?" Thấy nàng im lặng không lên tiếng, hắn vùi đầu xuống, hoàn toàn tuyệt vọng.
Nam Cung Tự đi tới, chậm rãi ngồi xổm xuống, thản nhiên rũ mắt xuống, trong lòng chua xót dần dần lan tràn, nhẹ nhàng giơ tay phải lên dừng trên đỉnh đầu của nam nhân, dịu dàng vỗ về, đáy mắt dâng lên một chút ánh sáng lộng lẫy nhu hòa: "Rất ích kỷ, rất ích kỷ chứ!" Ích kỷ đến mức khiến lòng nàng chua xót.
Người nam nhân này, đột nhiên nàng có suy nghĩ bảo vệ hắn, muốn bảo vệ hắn.
Vẻ tuyệt vọng từ bên trong lòng của Hiên Viên Dật dâng lên, khóe miệng hắn khẽ nhếch, nhếch lên nụ cười tự giễu, quả nhiên khiến cho nàng cảm thấy mình rất ích kỷ, đau đớn trong cơ thể làm sao có thể so sánh với đau đớn và khổ sở trong lòng.
Đúng! Hắn quá ích kỷ, biết rõ mình không sống được bao lâu, lại ích kỷ nhốt nàng ở lại bên người chính mình, còn khiến cho nàng mang thai.
Vào lúc Hiên Viên Dật khổ sở dữ tợn thì một đôi tay ngọc trắng nõn như ngó sen ôm lấy gương mặt lạnh lẽo kia, ôm mặt hắn chôn thật sâu vào trong ngực ấm áp, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói dịu dàng nhu hòa: "Cảm thấy sao?"
Cách bụng nhô lên, hắn nghe tiếng tim đập ‘bùm bùm’ hơi yếu, vẻ mặt từng chút từng chút ngưng lại, ánh mắt khẽ run, hô hấp của hắn cũng theo dừng lại ở đó.
Thật lâu sau, hắn sững sờ mở miệng nói: "Quả nhiên.... Là quái thai."
Hôm trước mới cùng hắn viên phòng, hôm sau mang thai, hôm nay thai nhi đã có tiếng tim đập.......
Trên mặt Nam Cung Tự lộ ra vẻ không vui, ai cũng có thể nói trong bụng nàng là quái thai, duy chỉ có hắn không được!
"Cho nên!" Đôi tay Nam Cung Tự ôm lấy gương mặt của hắn, con mắt đen ngòm nhìn Hiên Viên Dật đe dọa, thật giống như vực sâu đen thui, nhìn không thấy đáy: "Cho dù có nhiều khổ sở, phải cắn răng sống cho ta, ta không muốn đứa bé vừa ra đời liền không có cha, hiểu không?"
Ý thức của Hiên Viên Dật càng ngày càng kém, hô hấp phát ra cũng càng khó chịu, cả người hắn liền mềm nhũn dựa vào trong ngực của nàng, không trả lời nàng, lựa chọn im lặng, bởi vì hiện tại hắn không thể cho nàng bất kỳ hứa hẹn gì.
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nhìn nam nhân mềm nhũn dựa vào trong ngực, môi đỏ mọng của Nam Cung Tự mấp máy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mép mái tóc dừng ở miệng hắn, lộ ra đôi môi trắng bệch, nàng vén mái tóc bên quai hàm lên, cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt gần trong gang tấc, đáy mắt dâng lên một chút ánh sáng lộng lẫy nhu hòa, Hiên Viên Dật, ta sẽ không để cho chàng có chuyện.
"Cơ Nhi có phải ngươi điên rồi không?" Giọng nói già nua vang lên từ trên đỉnh đầu, một bàn tay to rơi xuống vai nàng.
Theo bản năng Nam Cung Tự nghiêng đầu sang chỗ khác, ngước mắt nhìn về phía Hồ gia gia hóa thành hình người, đảo mắt nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt, nàng không điên, vì cứu nam nhân của nàng, dù muốn mạng của nàng, cũng không tiếc!
"Gia gia, còn nhớ rõ người đã từng hỏi con, nam nhân này có đáng giá để con hy sinh nội đan hay không? Hiện tại con liền trả lời người, hắn đáng giá!"
Người nam nhân này, mặc dù sẽ bốc đồng nổi máu ghen, thỉnh thoảng lại còn phát giận, nhưng mọi người đều nhìn ra được hắn đối xử với nàng rất tốt, mặc kệ nàng thế nào, đối với hắn kháng cự ngàn dặm, hắn vẫn luôn dịu dàng săn sóc nàng, nâng nàng trong lòng bàn tay, để cho nàng ba nghìn sủng ái..
Những thứ này, nàng đều nhìn ở trong mắt, chỉ là nàng không quen biểu đạt, đem phần này thích bỏ ở trong lòng.
Dao động rất nhỏ ở chỗ sâu trong đáy mắt Nam Cung Tự đều vào hết trong mắt Bạch Hồ, vốn sứ mạng của Nam Cung Tự so với mạng hắn còn quan trọng hơn, nhưng, con ngươi Bạch Hồ chuyển đậm, kể từ sau khi biết điều nàng thực sự muốn là gì, hắn không hề cố chấp sứ mạng nữa, dù sao thân là gia gia hắn lại chưa bao giờ vì nàng làm gì.
"Độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng của hắn, hiện tại dựa vào viên nội đan kia kéo dài sinh mạng, coi như con