*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Một ván định sống chết!" Bỏ xuống bốn chữ này lạnh lẽo, Trần Tử Hiên điểm một cái nhảy xuống, chưa rơi xuống đất liền đánh thẳng hướng Hiên Viên Dật, kiếm phong lạnh lẽo mang theo sát khí kinh người đánh tới, phải biết rằng đây không chỉ đơn thuần là nam nhân chiến đấu, đây liên quan đến mối quan hệ của hai quốc gia cường thế, hai kẻ thù, hai nam nhân vì một nữ nhân chiến đấu.
"Hừ!" Hiên Viên Dật khinh miệt hừ lạnh một tiếng, thoáng nhíu mày, nhảy lên, trường bào màu đen vẽ ra trên không trung một đường cong ưu nhã, hai phía đao kiếm đụng nhau ‘răng rắc’ mạnh mé phát ra tia lửa, hai người không phân cao thấp, thực lực tương đương.
Hai người hai chân rơi trên mặt đất, hai thanh kiếm cọ sát ra tia lửa lại khiến cho Trần Tử Hiên từng bước nhanh chóng lui về phía sau, hắn bị buộc đến góc tường, ánh mắt lạnh lẽo âm u dày đặc, quanh thân đều bị âm u bao phủ, tản ra sát khí rét lạnh thấu xương, môi mỏng hé mở: "Xem ra là Bổn cung đã đánh giá thấp ngươi."
Trong ấn tượng của hắn, mười bốn năm trước Hiên Viên Dật còn là một người mềm yếu vô năng, Tiểu hoàng tử mặc người chém giết, vậy mà chính hắn bốn năm sau, lại khiến cho hắn thật bất ngờ.
Chỉ là.... Khóe miệng Trần Tử Hiên khẽ cười độ cong từ từ âm trầm, trong mắt hắn tựu bóp chết Hiên Viên Dật đơn giản như bóp chết một con kiến, hắn đoạt đi Quỷ Cơ của hắn, người nam nhân này đáng chết! Cho dù chết dưới kiếm hắn một trăm lần một vạn lần cũng không đủ hả giận. Ánh mắt quét mắt Nam Cung Tự, ánh mắt của nàng rất lạnh, càng làm hận ý của hắn đối với Hiên Viên Dật càng sâu hơn.
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Thân thể hắn nhanh chóng như tia chớp, nhanh đến mức chỉ để lại mấy đạo tàn ảnh, trên trán Hiên Viên Dật rỉ ra mồ hôi trong suốt, vào lúc sau lưng hắn không phòng bị, một thanh kiếm lạnh hiện ra đâm vào sau lưng của Hiên Viên Dật, đồng tử của hắn từ từ phóng đại, tiếng giễu cợt khinh miệt truyền tới bên tai: "Mặc kệ ngươi thay đổi như thế nào, võ công dù mạnh thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là đồ bỏ đi, cuối cùng kết quả vẫn giống phụ hoàng, mẫu hậu ngươi, chết dưới kiếm của Bổn cung!"
"Vương huynh ——"
Nam Cung Tự nhìn Hiên Viên Dật chậm rãi té trên mặt đất lạnh như băng, tim giống như bị cái gì đó ghìm chặt, rất khó chịu, thậm chí hô hấp cũng bị dừng lại, môi đỏ mọng khẽ run run: "Tướng công......"
Trần Tử Hiên đảo mắt nhìn về phía Nam Cung Tự, con ngươi hẹp dài khẽ nheo lại, trên gương mặt tuấn mỹ kia dính vết máu loang lổ, trong nụ cười lạnh lùng trộn lẫn khinh miệt: "Quỷ Cơ, tốt nhất nàng mở to hai mắt xem một chút, đây chính là oắt con vô dụng nàng thích, hắn ngay cả một cọng tóc gáy của Bổn cung cũng không thể đụng tới, lấy cái gì để bảo vệ nàng? Mà ta thì khác, ta có thể bảo vệ nàng, có thể cùng nàng đời đời kiếp kiếp." Nói xong, hắn đưa tay phải về phía Nam Cung Tự, sát khí ở đáy mắt rút đi, nổi lên một chút ánh sáng lộng lẫy nhu hòa: "Quỷ Cơ, đến bên cạnh ta, chỉ có Trần Tử Hiên ta mới xứng làm nam nhân của nàng."
Môi mỏng Hiên Viên Dật mím chặt thành một đường thẳng, mái tóc trên trán che đi mắt vẻ mặt trong tròng, một cơn gió lạnh từ cửa và cửa sổ ở bốn phương tám hướng, lất phất thổi đến, chỉ thấy con ngươi giống y hệt chim ưng bắn ra rét lạnh khát máu lạnh thấu xương, sát khí nội liễm ẩn nhẫn quanh thân.
Hắn nổi giận, hoàn toàn khiến hắn kích động.
"Ngươi!" Tay trái hắn chống đỡ thân thể lay động từ trên mặt đất, tay phải nâng kiếm lên ngay lập tức chỉ vào Trần Tử Hiên: "Khiến Bổn vương cực kỳ nóng nảy!"
Nghe vậy, Nam Cung Tự liền vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, nhíu mày nói: "Tướng công đừng cậy mạnh, hắn có mười viên nội đan cửu vĩ hồ, chàng đấu không lại hắn, ta......"
"Muốn ta trơ mắt nhìn nàng bị hắn mang đi, ta không làm được! Ta còn xứng làm nam nhân của Nam Cung Tự nàng sao?" Hiên Viên Dật nhướng mày cắn răng nghiến lợi nói, hắn cùng Trần Tử Hiên đầu tiên là có huyết hải thâm cừu, sau là trước mặt nữ nhân của hắn nhục nhã hắn một trận, cơn tức này, Hiên Viên Dật hắn nuốt không nổi cũng nuốt không trôi. Thấy Nam Cung Tự rủ thấp đôi mắt ảm đạm xuống, hắn giơ nhẹ tay trái, nâng gương mặt thanh tú lên, đáy mắt dịu dàng chỉ vì một mình nàng mà không cất giữ chút nào bộc lộ ra ngoài: "Tin tưởng ta!"
Hắn không phải là một nam nhân mềm yếu đến mức ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, dù là