*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thương Ly điện đặt ở phía đông, sát bên vương phủ Nhị hoàng tử, là nơi đặt chân khi đến Đại Đường của Trần Tử Hiên, lúc Nam Cung Tự cùng Như Nguyệt tới Thương Ly điện đúng vào giờ sửu

"Vương phi, chúng ta vẫn là trở về đi?" Như Nguyệt dừng bước chân lại, hai người đã tới Thương Ly điện của Trần Tử Hiên, lo lắng nói: "Trần thái phó là người lòng dạ độc ác, chuyện gì cũng có thể làm được. Nếu như người đi vào như thế này, chỉ sợ là không ra được, nếu xảy ra chuyện gì, Như Nguyệt làm sao nói rõ với Vương gia?"

Mọi người đều biết, võ công Trần Tử Hiên cũng không phải tầm thường, hơn nữa thị vệ bên cạnh hắn đều võ công cao cường, cho dù là cao thủ võ lâm, chỉ sợ cũng không đả thương được một sợi tóc gáy của hắn, Nam Cung Tự tay không tấc sắt cứ như vậy đi vào, trong lòng Như Nguyệt lo lắng đến mức đánh trống.

Ánh mắt Nam Cung Tự lạnh lẽo, nhìn qua tòa dinh thự sang trọng trước mắt, quả đấm trong tay áo phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’ giòn vang.

Trần Tử Hiên....... Nàng ắt phải giết hắn rồi.

"Trần Tử Hiên......." Hai mắt Nam Cung Tự rét lạnh, trong nháy mắt, sát khí toàn thân tản ra, trong đầu nhanh chóng thoáng qua chuyện trước khi chết mười sáu năm trước, một màn nam nhân thờ ơ lạnh nhạt.

"Nhưng......"

"Nếu như ngươi sợ, có thể trở về trước." Nam Cung Tự liếc Như Nguyệt một cái, cứng rắn cắt đứt lời của nàng: "Sổ nợ này ta đã chờ mong quá lâu, cũng nên kết thúc rồi."

"Mạng Như Nguyệt là Vương phi ban cho, dù để cho ta lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng tuyệt không làm con rùa đen rút đầu." Như Nguyệt vội vàng nói, đi theo sau lưng Nam Cung Tự nửa bước

Khoảng cách, lúc phất tay áo một bọc thuốc rơi xuống đất, không sai! Nàng lựa chọn phản bội chủ nhân, thần phục Nam Cung Tự.

Ở trên pháp trường Nam Cung Tự cứu người bị phán tử hình là nàng, mạng của nàng cũng là do nàng ban cho, chỉ là...... Nhị hoàng tử uy hiếp đệ đệ của nàng, để cho nàng giám thị từng cử động của Nam Cung Tự, vì cứu đệ đệ nàng không có lựa chọn nào khác, nhưng muốn nàng xuống tay giết ân nhân cứu mạng, nàng không làm được!

Mặc dù Như Nguyệt không biết chữ gì, là nữ tử Hung Nô, nhưng nàng biết hàm nghĩa của hai chữ báo ân này.

Ánh mắt Nam Cung Tự liếc nhìn vẻ phức tạp trên mặt Như Nguyệt, đáy lòng thở dài một tiếng, không phải nàng buộc Như Nguyệt cùng đi, chỉ là thù này nàng không thể không báo, nàng đã đợi mười sáu năm rồi, kể từ khi nàng nhớ ra trí nhớ của kiếp trước, trong đầu cũng không ngừng xuất hiện hình ảnh nam nhân kia phản bội, ích kỷ cùng vô tình, nàng Quỷ Cơ đã sớm khám phá ra Hồng trần, lại bởi vì hắn mà động tâm.

Vì hắn, nàng không tiếc hy sinh năm trăm năm đạo hạnh cứu hắn một mạng, vì hắn, làm liên lụy tới đồng liêu, cửu vĩ hồ nhất tộc chính là bị hắn giết chết, dùng máu của bọn họ để kéo dài tính mạng cùng tuổi trẻ của hắn. Cũng bởi vì người nam nhân kia, nàng mới có thể bị chôn sống bị lửa thiêu chết.

Cũng may mệnh nàng không đến đường cùng, hiện tại còn sống, sau khi nàng sống lại, đối với hắn chỉ có hận, không có một tia tình cảm.

Thị vệ canh giữ ở ngoài cửa ngăn cản đường đi của các nàng, ánh mắt trên dưới quan sát nàng, lạnh lùng nói: "Điêu phụ lớn mật, Thương Ly điện là địa phương các ngươi có thể tới, nếu không muốn chết, còn không mau cút đi!"

Như Nguyệt nhíu mày, một tay chống eo thon nhỏ, một ngón tay chỉ hai người thị vệ cả giận nói: "Càn rỡ, lại dám dùng cái loại giọng điệu đó nói chuyện với Tà Vương phi, ta xem các ngươi sống không kiên nhẫn có phải không?"

Nghe vậy, thị vệ hai người nhìn đối phương một cái, đảo mắt rối rít dùng ánh mắt chất vấn cùng không tin quan sát nữ tử che mặt trước mắt, một tên thị vệ trong đó đưa tay yêu cầu nói: "Lệnh bài Tà Vương phủ!"

Nam Cung Tự nhìn Như Nguyệt nháy mắt, lúc này Như Nguyệt lấy lệnh bài giắt ở eo áo lên đưa cho thị vệ.

Thị vệ xác nhận là lệnh bài Tà Vương phủ, vội vàng quỳ xuống nói: "Tà Vương phi tha tội, nô tài không biết là Tà Vương phi đại giá quang lâm, xin Tà Vương phi thứ lỗi."

Nam Cung Tự rủ thấp tầm mắt xuống, nhìn vẻ mặt thị vệ hai người hốt hoảng hèn mọn, khóe miệng nổi lên nụ cười khinh thường: "Bổn cung muốn gặp Trần thái phó, mau đi thông báo."

"Dạ!" Một tên thị vệ trong đó đứng dậy vội vã đi vào viện.

Trong đại điện, ở giữa là một cái bàn sơn đỏ hình vuông cao hai mét, phía trên đặt ghế khắc rồng sơn vàng, sau lưng là bình phong chạm chổ rồng, đài vuông hai bên có bàn long kim trụ lục căn cao lớn, trên mỗi cái trụ lớn một con Kim Long mạnh mẽ quay quanh; nhìn lên đỉnh điện, ở giữa khung trang trí bên trên có một bàn Long khổng lồ khắc rồng, trong miệng rồng rũ xuống một viên châu lớn khỏa màu bạc trắng, bao quanh sáu viên châu nhỏ, đầu rồng, đối diện phía dưới ghế Kim Loan, xà nhà bằng gỗ vẽ bức tranh rực rỡ, vui mắt, hoa văn Kim Long hai màu hồng vàng. Trên người Trần Tử Hiên mặc một bộ đồ ngủ màu vàng kim bó sát người, lười biếng tựa trên bảo tọa sơn vàng khắc rồng, một chân đặt trên bàn, một chân tự nhiên rủ xuống mặt đất, mười ngón tay nhỏ dài gảy nhẹ bình ngọc, ngẩng đầu, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, dịu dàng lạnh nhạt chậm rãi rót nước vào trong miệng.

(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Còn lại là Hồng Trần lẳng lặng chờ đợi ở một bên, nhìn vẻ mặt chủ tử bình tĩnh như vậy, đáy mắt ưu thương lại chạy không khỏi ánh mắt của nàng, kể từ khi chủ tử biết Nam Cung Tự chính là Quỷ Cơ, cả ngày chỉ biết uống rượu tiêu sầu, nàng không khỏi than một tiếng.

Chỉ thấy thị vệ vội vã đi vào, quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói: "Khởi bẩm Thái Phó đại nhân, Tà Vương phi cầu kiến!"

Động tác rót rượu trong tay Trần Tử Hiên ngưng lại thật sâu, khép hờ hai mắt, trong thần thái lười biếng toát ra khiếp sợ, tại sao nàng lại đột nhiên tới gặp hắn? Chẳng lẽ nàng khôi phục trí nhớ, nhớ lại hắn? Nghĩ tới đây, hắn đặt bình ngọc trong

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play