*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiên Viên Dật nhận được một phong mật hàm, liền vội vàng đi chuẩn bị ngựa, đến lúc trở về đã là nửa đêm.

Bọn nha hoàn trông coi phòng vừa nhìn thấy nam tử anh tuấn đột nhiên xuất hiện, tất cả đều cung kính nghênh đón, hơi hơi quỳ gối nói: "Vương Gia cát tường."

Con ngươi Hiên Viên Dật lạnh nhạt quét mắt qua gian phòng trống rỗng, nhíu mày hỏi: "Vương phi đi đâu?"

Một nha hoàn mặc y phục xanh biếc nhỏ giọng nói: "Bẩm Vương gia, Vương phi đang tắm."

Nghe vậy, mày rậm Hiên Viên Dật nhảy lên, nửa đêm canh ba vẫn còn tắm rửa? Chẳng lẽ là muốn tắm xong chờ hắn trở về? Đầu óc nóng lên ư, trong lòng lập tức vọt lên một cỗ lửa nóng, hồi tưởng lại tối hôm qua cả đêm ** một lần lại một lần đốt hắn.

Thấy Vương gia bước nhanh đi về hướng Lưu Ly Cư, trên mặt bọn nha hoàn đều nổi lên một mảng hồng, vừa nghe nói Vương phi đang tắm, Vương gia liền đi qua Lưu Ly Cư, thật là mắc cỡ.

Rất nhanh đi tới Lưu Ly Cư, Như Nguyệt vừa thấy Hiên Viên Dật muốn đi vào trong phòng, liền vội vàng tiến lên nói: "Vương gia người không thể đi vào, Vương phi đang tắm, căn dặn không cho bất luận kẻ nào quấy rầy nàng."

Mới vừa rồi con ngươi Hiên Viên Dật còn dịu dàng, ngay lập tức đã trở nên khói mù lạnh thấu xương, tròng mắt hẹp dài mang theo thâm thúy u ám vô cùng đe dọa nhìn Như Nguyệt, khóe miệng hắn cười mỉm, nhiễm đầy ý cười, khiến cho người ta nhìn không thấu vui mừng hay phẫn nộ của hắn, còn cố tình mang theo nụ cười như thế làm Như Nguyệt không khỏi rùng mình sợ hãi.

"Chẳng lẽ ngay cả Bổn vương cũng không thể đi vào sao? Đúng không? Như Nguyệt."

"Cái này......." Trong chốc lát Như Nguyệt nghẹn lời, Vương gia này không cười còn không sao, cười một tiếng khiến nàng bị dọa sợ lo lắng đề phòng, phúc hắc! ** không che đậy nham hiểm, nàng lui sang một bên.

Khóe miệng Hiên Viên Dật nâng lên một chút tà tà cười xấu xa, chân thon dài bước đi đi vào phòng tắm khói mù lượn lờ.

Chỉ thấy Nam Cung Tự ngồi trên chiếc ghế đẩu lau mái tóc ướt át, quần áo ngủ màu trắng đã sớm ướt đẫm khiến đường cong xinh đẹp kia càng thêm nổi bật lên, không khỏi khiến cho người khác động lòng.

Bụng dưới nam nhân căng thẳng, toàn bộ trong lòng ** bị khơi lên lần nữa, đáy lòng như đang bị lửa thiêu đốt, có loại kích động muốn ăn nàng.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Hiên Viên Dật thoáng qua vẻ giảo hoạt, khóe miệng cũng tà tà nâng lên.

(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Nam Cung Tự nhìn trên vách tường chiếu ra bóng dáng cao lớn, lòng của nàng khẽ run lên, động tác lau tóc trong tay dừng lại, cảm giác sau lưng có một đạo ánh mắt nóng bỏng đang nhìn nàng chằm chằm, vừa nghiêng đầu miệng liền bị môi mỏng mềm mại kia ngậm: "Ưmh ——" trong lòng cả kinh, nàng nắm chặt quả đấm nhỏ giãy dụa đánh lên lồng ngực rắn chắc.

Sức lực nữ nhân sao có thể hơn được nam nhân? Hai tay nện trên ngực của hắn chậm rãi rơi xuống, mặc cho nam nhân ở trong miệng nàng mút vào.

Thật lâu sau, môi nam nhân rời đi, hai tay xương cốt rõ ràng nâng cằm Nam Cung Tự, đối mặt cặp con ngươi mê ly khác thường kia, môi đỏ mọng khẽ nhếch, lúc này nàng nhìn rất đẹp. Hắn cúi đầu xuống, ngậm vành tai mềm mại của Nam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play