Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao mang vẻ âm u, ánh trăng lờ mờ uốn cong giống như cánh ve trong suốt từ trong mây chui ra, lóe lên ánh sáng màu bạc. Ánh trăng lờ mờ nhàn nhạt chiếu lên trên mái hiên của lầu các.
Trên chợ ồn ào sầm uất tấp nập.
“Phu nhân ——”
Như Nguyệt không nhìn thấy bóng hình xinh đẹp ở trong đám người, vội vàng sốt ruột đuổi theo sát phía sau Mạc Sầu nói: “Không xong, không thấy phu nhân đâu.”
Mạc Sầu nhíu mày một cái, hắn cũng không nghĩ tới trên đường sẽ náo nhiệt như vậy, chỉ trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng của Nam Cung Tự.
“Tỷ ấy đi không xa, chia nhau tìm!”
Nam Cung Tự nhíu lông mày đen bước chân dừng lại, nhìn đám người đang chen lấn, lúc này mới ý thức được mình đã thất lạc với bọn Mạc Sầu, vừa định xoay người lại, liền nghe phía sau có người gọi: “Tà Vương phi, xin dừng bước!”
Nàng nhíu mày, chân dừng lại, tuy nói Nam Cung Tự ở thành Lạc Dương đã là nhân vật người người đều biết, nhưng chân chính gặp qua nàng không có mấy ai, hơn nữa còn gọi thẳng nàng là Tà Vương phi, chẳng lẽ là người quen?
Nam Cung Tự lạnh nhạt xoay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt, xa xa nhìn đi, chỉ thấy đỉnh đầu cỗ kiệu dừng ở trên đường phố, diễn’’đàn’’lê’’quý’’đôn’’ một nha hoàn chải kiểu tóc song nha kế đang đứng ở phía bên phải cỗ kiệu, khom lưng nhỏ giọng nói: “Tiểu thư.”
Chỉ thấy màn của kiệu ngọc rơi rủ xuống, gió nhẹ từ từ thổi qua, bên trên màn có chuỗi ngọc phát ra một tiếng chuông dễ nghe, một cái tay mảnh khảnh trắng nõn chậm rãi đưa ra ngoài, đưa tay vịn vào tay của nha hoàn, trên đường phố mặc kệ đang làm gì, đều không hẹn mà cùng thả chậm bước chân, ánh mắt rối rít tụ tập nhìn mỹ nhân từ bên trong kiệu đi ra.
Dáng dấp của nàng ta không kém chút nào với Nam Cung Tự, mặt trái xoan mắt to, người mặc tơ trắng váy xòe, tóc đen nhánh lóe sáng búi tóc theo kiểu Mẫu Đơn, tay cầm cây quạt che nửa mặt, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn Nam Cung Tự.
Ăn mặc cao quý như vậy, nhất định là tiểu thư của nhà quan lại, bằng trực giác nói cho nàng biết, ánh mắt kia tuyệt đối không có ý tốt. Mắt nhìn cũng nhanh giống như dùng bữa, hơn nữa nàng đã thất lạc với bọn Mạc Sầu, nàng không thể ở bên ngoài trì hoãn quá lâu, Dật trở về không gặp nàng, sẽ lo lắng.
Nam Cung Tự quay đầu muốn đi, Thiên Kiều không vui nhíu mày một cái, chẳng lẽ là nhận lầm người? Nàng đảo mắt trừng mắt về phía nha hoàn bên cạnh, không vui nói: “Chết chân(tiếng chửi thề thời xưa =.=), thế nào nhận lầm người?”
Nha hoàn Tương nhi có chút vô tội nói: “Tiểu thư, nô tỳ làm sao sẽ nhận lầm người? Nàng dù là hóa thành tro, nô tỳ cũng có thể nhận được, là nàng không sai!”
Thiên Kiều vui mừng biết Tương nhi từng theo phụ thân nàng vào cung, gặp qua Nam Cung Tự mấy lần, nàng cũng biết Tương nhi từng có con mắt không quên, cho nên nàng càng thêm xác định nữ nhân trước mắt này là Nam Cung Tự.
Nàng hừ lạnh một tiếng, bày cái tư thế thối đó làm gì? Cũng chỉ là nữ nhi của cái viên ngoại nho nhỏ, hơn nữa còn là phụ thân không thương, phụ mẫu không thương. Đối với tất cả về Nam Cung Tự, nàng đã sớm phái người đi điều tra rõ rõ ràng ràng, có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Thiên Kiều nghĩ tới đây hướng Tương nhi nháy mắt, Tương nhi hiểu ý, chạy chậm mấy bước đuổi theo Nam Cung Tự, chống nạnh đứng ở trước mặt nàng, dùng giọng nói bén nhọn chói tai nói: “Ngươi tai điếc phải không? Tiểu thư nhà ta bảo ngươi, ngươi không nghe thấy sao? Cho ngươi mấy phần mặt mày, thật đúng là coi trọng chính mình rồi.”
Lông mày đen của Nam Cung Tự nhíu nhẹ, “Tiểu thư nhà ngươi là ai?”
Trên mặt của Tương Nhi là vẻ tự đắc hả hê nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, tiểu thư nhà ta chính là hòn ngọc quý trên tay của Nhạc tướng quân, Nhạc Thiên Kiều!”
Chưa nghe nói qua nhân vật Nhạc Thiên Kiều như thế, nhưng là Phụ thân ở cung yến gặp qua mấy lần, cũng nghe Vương Gia nhắc qua mấy lần.
“Bổn cung cho là chó hoang nhà ai đây lớn lối như vậy, thì ra là Nhạc tiểu thư nuôi chó.” Nam Cung Tự nhếch miệng lên nụ cười khinh miệt.
Nàng ta nghe lời này chính là đang chửi nàng là chó, Tương nhi tức giận xong vọt lên tới, không để ý ánh mắt của mọi người đang vây xem, tức giận nói: “Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Ngươi có thể lên vị trí làm Tà Vương phi, còn không phải là dựa vào Nam Cung nhị tiểu thư bố thí đưa cho ngươi sao? Hừ! Không bao lâu nữa cái danh hiệu Tà Vương phi này sẽ chính là của tiểu thư nhà ta. Nếu như ngươi thức thời, học được lấy lòng tiểu thư nhà ta, có lẽ Vương phủ còn chỗ dung thân cho ngươi.”
Không sai, Nhạc Thiên Kiều chính là thê tử xuất giá (giống như việc đính hôn đó mọi người) của Hiên Viên Dật, Nhạc tướng quân từng có ân cứu mạng đối với Hiên Viên Dật, Hiên Viên Dật luôn luôn không thích nợ nhân tình, Nhạc tướng quân lợi dụng nữ nhi làm điều kiện báo ân.
Chỉ là chuyện của năm năm trước, diễn’’đàn’’lê’’quý’’đôn’’Hiên Viên Dật tám phần đã sớm quên có cửa hôn sự này, chỉ là người khác đơn phương thôi.
Thái độ của Nam Cung Tự rất là bình tĩnh, bình tĩnh không có một tia gợn sóng, nhưng trong mắt của nàng cất giấu sự lạnh lẽo, giơ tay ngọc lên, “Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, mọi người rối rít dừng bước, đường phố tấp nập ồn ào nhất thời quỷ dị yên tĩnh lại.
Chỉ thấy Tương nhi nhất thời không đỡ được bàn tay của nàng, gót chân sau trợt đi chật vật té xuống đất, máu theo miệng chảy ra.
Mọi người không khỏi thất kinh, một cái tát này thật đúng là không nhẹ!
“Cẩu nô tài! Vễnh tai nghe rõ ràng lời của Bổn cung nói, vị trí Tà Vương phi này chỉ chứa được một người Bổn cung, những thứ tự cho là đúng ngươi đứng sang một bên đi! Nói năng lỗ mãng, mạo phạm Bổn cung, mặc kệ cái người con chó này là ai nuôi, kết quả chỉ có một đường chết!” Ánh mắt của Nam Cung Tự từ trên cao nhìn xuống Tương nhi, nói chuyện đồng thời liếc nhìn sắc mặt thật khó coi của Nhạc Thiên Kiều.
Tà Vương phi lợi hại, mọi người đều có nghe đồn, rối rít dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Tương nhi.
“Ai! Nha hoàn của Nhạc gia Nhị tiểu thư thật đúng là không biết sống chết, đắc tội Tà Vương phi, vậy thì đồng nghĩa đắc tội với Tà U Vương.”
“Đúng a! Nhạc gia nhị tiểu thư ở ngoài đường phố xúi giục nha hoàn mạo phạm Vương phi, chuyện này đến tai của Tà U Vương, nhất định không có quả ngon để ăn.”
“Đúng vậy, Nhạc gia nhị tiểu thư ai không chọc, lại chọc giận Tà Vương phi, thật là không biết sống chết!”
Bách tính xem náo nhiệt người đông chen chúc nhau, rối rít châu đầu ghé tai.
Lời này cứng rắn nện vào tai của Nhạc Thiên Kiều, nghe những lời đó lại cực kỳ chói tai khó nghe, trước mặt mọi người Nam Cung Tự đánh người của nàng, làm cho nàng mất hết mặt mũi, cơn giận này! Nhạc Thiên Kiều nàng bất kể như thế nào cũng không nuốt nổi cơn giận này.
Nàng hai ba bước đi tới trước, ánh mắt cố ý khiêu khích nói: “Tà Vương phi đánh người để hả giận thì có bản lãnh gì? Chúng ta sao không đánh cuộc, nếu như ngươi thua liền nhường danh hiệu Tà Vương phi lại cho ta, nếu ta thua, liền trước mặt mọi người quỳ xuống đất phục tùng, như thế nào?”
Nam Cung Tự nghe vậy nhíu nhíu mày nói: “Không được!”
Nhạc Thiên Kiều khinh bỉ nhìn Nam Cung Tự, diễn’’đàn’’lê’’quý’’đôn’’nửa nhướng mày, trên mặt quái gở, hướng về phía mọi người nói: “Ơ, mọi người nghe một chút, Tà Vương phi luôn luôn không sợ trời không sợ đất thì ra là con cọp giấy, làm con rùa đen rút đầu.”
Nam Cung Tự nhếch miệng lên một chút ý cười, trong lúc vui vẻ xen lẫn sự lạnh lẽo nồng đậm, “Khi nào Bổn cung nói qua không cá cược?”
“Vậy ý của ngươi là?” Nụ cười khinh miệt trên mặt của Nhạc Thiên Kiều dừng lại, nhíu mày một cái, không hiểu nói.
“Muốn đánh cuộc thì đánh cuộc lớn một chút, phe thua trước mặt mọi người cởi y phục, liền uống tuyệt tử canh! Nhạc tiểu thư, ngươi dám đánh cuộc không?”
Mọi người kêu lên, Tà Vương phi đề ra điều kiện đều là muốn mạng của cô nương kia, mặc kệ là xuất giá hay không xuất giá, trinh tiết của cô nương rất quan trọng, trước mặt mọi người cởi y phục không chỉ có làm mất mặt tổ tông mười tám đời, còn có thể chọc người nói xấu. Uống tuyệt tử canh càng thêm tự hủy cả đời, phải biết sinh con đối với một nữ nhân mà nói rất quan trọng.
Mặc kệ là ai thua, cũng sẽ bỏ ra hạnh phúc cả đời của mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT