Edit: Phong Nguyệt

Sâu thẳm trong tròng mắt của Hiên Viên Dật làm cho người ta đoán không ra giờ phút này hắn đang nghĩ cái gì, đôi môi mỏng mím nhẹ, "Vậy thì như thế nào?"

Hắn nói chuyện với vẻ mặt giống như là mùa thu bị gió thổi hết sức nhạt nhẽo, không chứa tí gợn sóng nào, tìm không ra nửa điểm dấu vết.

Lông mi của Mộ Thiên Vấn nhíu nhẹ, ánh mắt thâm thúy phức tạp nhìn Hiên Viên Dật, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra được một chút, nhưng gương mặt tuấn mỹ trước mắt này, vẻ mặt ấy vẫn là dạng bình tĩnh, bình tĩnh giống như không có một tia gợn sóng, làm người ta nhìn không thấu tâm tư của hắn.diendanlequydon

Những năm gần đây, Vương Gia có thể ngồi lên vị trí như hôm nay, có thể nắm giữ thiên quân vạn mã, còn không phải là vì phục quốc? Còn không phải là vì báo thù? Ngô quốc không thể cứu vãn được nữa, thịt đến miệng lại bị Nhị hoàng tử tha đi, hắn không hiểu, là cái gì khiến Vương Gia có thể quên đi sứ mạng quan trọng chính là phục quốc.

Anh mắt thật sâu của Mộ Thiên Vấn nhìn vào trên người của Nam Cung Tự, trước kia Vương Gia chưa bao giờ hiểu được thương hương tiếc ngọc, đặc xá hai chữ càng sẽ không từ trong miệng Vương gia toát ra, từ một khắc kia nàng ta bước vào Vương phủ, Vương Gia giống như là biến thành người khác, nụ cười trên mặt cũng thường xuyên.

Vương Gia chân chính cần có một người hầu ở bên cạnh hắn, có lẽ đây chưa chắc là chuyện không tốt.

"Còn có việc sao?" Hiên Viên Dật nhíu mày nhàn nhạt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, ở trong lòng hắn, chỉ có Tự Nhi là quan trọng nhất, về phần những người khác, những chuyện khác...... Không quan trọng.

Mộ Thiên Vấn hoàn hồn lại, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, nhỏ giọng bẩm nói: "Bẩm Vương Gia, có vị lão thái thái nói là có việc gấp muốn gặp Vương phi, tự xưng là Ngoại tổ mẫu của Vương phi."

Nam Cung Tự vừa nghe người đến là Ngoại tổ mẫu, vội vàng từ trong ngực của Hiên Viên Dật nhảy xuống, lôi ống tay áo của Mộ Thiên Vấn, vội vã thì thầm nói: "Tự Tự muốn gặp Ngoại tổ mẫu, dẫn ta đi gặp Ngoại tổ mẫu đi!"

Trên mặt của Mộ Thiên Vấn lộ ra vẻ khó xử, thấy Hiên Viên Dật im lặng không lên tiếng gật đầu một cái, liền nói: "Dạ, Vương phi mời tới bên này!"

Nhìn bóng dáng nhảy nhót lưng tưng của Nam Cung Tự, mày của Hiên Viên Dật nhíu lại thật chặt, trong lòng cảm thấy rất ngờ vực, nàng nhận ra nàng còn có một Ngoại tổ mẫu, có phải nàng nhớ lại được cái gì hay không?

Trong hành lang của Vương phủ, dưới cây đào có lão phu nhân xương gầy như củi đang ngồi trên ghế, hốc mắt lõm sâu vào, hai má hãm sâu vào, tóc bạch kim lưa thưa không còn nhìn nổi màu đen vốn có ban đầu, người mặc một y phục màu xám tro xen lẫn là vạt áo, hạ thân còn lại là mặc la quần màu đỏ sậm, thân nhìn qua rất sạch sẽ, nhưng trên người không có mang đồ trang sức. Ở dưới chân bà có một túi khoai lang cùng đậu phộng.

Lão thái thái bưng nước trà của nha hoàn đưa tới, tròng mắt già nua đảo qua lại nhìn trên đại sảnh to lớn, đột nhiên ánh mắt thật sâu rơi vào ly ngọc nhỏ trên bàn uống trà, vội vàng đặt ly trà trong tay xuống, mặt hiện đầy nếp nhăn tay run lẩy bẩy đang cầm ly ngọc trong suốt sáng lóng lánh, "Ai da má ơi(cái này của tác giả nói, tui vô tội), ly ngọc được lấy từ ngọc Bạch Thạch thượng đẳng mà tạo thành, vậy phải tốn bao nhiêu bạc!"diendanlequydon

Lời này vừa nói ra, chọc cho nha hoàn, gã sai vặt đứng ở một bên cúi đầu che miệng cười trộm, ngay cả quản gia cũng không nhịn được cười.

Lão thái thái thận trọng đặt ly ngọc  lại trên khay trà, "Xem ra Tự Nhi tìm được phu gia(nhà chồng)tốt!" Thở dài một cái, hốc mắt già nua xẹt qua bi thương  không dễ dàng phát hiện.

"A ma ~" ( a ma có ý nghĩa là nãi nãi) người Nam Cung Tự còn chưa đi vào trong nhà, giọng nói liền truyền vào. Lão thái thái vừa nghe liền nhận ra giọng nói của Nam Cung Tự, Nam Cung Tự mặc y phục quý giá từ ngoài phòng ung dung bước vào, bà phất tay một cái nói: "Tự, đến trước mặt của A ma, để A ma hảo hảo nhìn con một chút." Nói xong, trên mặt chất đầy nếp nhăn mỉm cười hiền hòa.

Nam Cung Tự theo lời, đến gần trước mặt của lão thái thái, ngồi xổm xuống nũng nịu vùi đầu vào trong ngực của Ngoại tổ mẫu, "A ma, Tự Tự nhớ người muốn chết."

Lão thái thái bị sự thân mật bất ngờ của nàng làm cho sợ hết hồn, ấn đường nhíu nhẹ, có cái gì không đúng, Tự Nhi chưa bao giờ đối với bà làm nũng như vậy, càng sẽ không dùng cái loại giọng điệu này nói chuyện, Nam Cung Tự là một tay bà nuôi dưỡng cho tới lớn khôn, tính cách của nàng sao bà lại không biết rõ chứ.

"Tự Nhi đã xảy ra chuyện gì?" Bà nâng tròng mắt già nua nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, chất vấn.

"Lão thái thái, lúc trước Vương phi sốt cao, mạng thì giữ được, nhưng là......." Vẻ mặt của Mộ Thiên Vấn ảm đạm xuống, nói đến đây cũng không có nói thêm nữa.

Lão thái thái thoải mái, một khuê nữ làm sao lại thành kẻ ngốc nghếch? Thở dài một hơi nói: "Ai, đây cũng là mệnh của Tự Nhi." Thật giống như lúc trước nàng bị phụ thân, phụ mẫu ruột thịt vứt bỏ, nhất định là thay mặt muội muội xuất giá, bây giờ nên trở lại thân phận ban đầu của nàng.

Nam Cung Tự ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi ngờ, nàng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng nàng nhìn thấu trên mặt của Ngoại tổ mẫu lộ ra vẻ ưu thương cùng nước mắt trong hốc mắt.

"A ma làm sao người khóc? Có phải Tự Tự không tốt hay không, không khóc không khóc." Nói xong, nàng thận trọng vì bà ngoại lau nước mắt trên khóe mắt.

Khóe môi của Lão thái thái khẽ run, thấy Nam Cung Tự cho dù là ngốc nghếch, lại đối với bà vẫn hiếu thuận như vậy, trái tim nhất thời xông lên một cỗ áy náy nồng nặc, không cầm được nước mắt chảy xuống, đấm lồng ngực khóc nói: "Tự, là A ma không tốt, A ma xin lỗi con."diendanlequydon

Mộ Thiên Vấn thấy thế, kêu nha hoàn, gã sai vặt ra ngoài, để tổ tôn(bà cháu) hai người ở lại.

Nam Cung Tự thấy Ngoại tổ mẫu khóc đến khó nhìn như vậy, lỗ mũi nàng chua chát, tròng mắt lóe ra nước mắt trong suốt, "A ma, có phải ai khi dễ người không, người đừng hù dọa Tự Tự, ô ô...."

Lão thái thái dừng lại động tác đấm ngực, hai tay già nua nâng khuôn mặt của Nam Cung Tự, nức nở nói: "Tự, lần này A ma tới là nghĩ đón con trở về Ngưu gia thôn, rời đi chỗ thị phi này."

Nghe vậy, Nam Cung Tự ngơ ngác, con mắt cứ như vậy cố định ở trong hốc mắt, không có tiêu cự, nước mắt đã không còn chảy, khóe mắt chảy ra nước mắt không thấy được, chỉ để lại mấy dấu vết mờ mờ.

Thấy nàng không nói gì, lão thái thái an ủi vỗ vỗ mu bàn tay của Nam Cung Tự, thở dài một hơi nói: "A ma biết con không phải dễ dàng, nhưng cái địa vị và thân phận này không thuộc về con. Tự, nghe A ma khuyên, cùng A ma trở về thôi, con không thuộc về nơi này."

Nói trắng ra là, lần này lão thái thái tới không phải là vì thăm người thân, cũng không phải là tới gia nhập vào Vương phủ, mà là bị nữ nhi cùng cô gia(con rể)nhờ, tới khuyên Nam Cung Tự rời khỏi Vương phủ, rời khỏi Hiên Viên Dật. Để Nam Cung Ngọc khôi phục thân phận, danh chánh ngôn thuận là nữ chủ nhân của Tà Vương phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play