Nàng sốt cao khiến Phong Vô Nguyệt có chút lo lắng, hình như là nhiễm phong hàn . Hắn lúc nào cũng ở bên cạnh thay khăn và cho nàng uống thuốc, ngay cả luyện binh cũng dẹp qua một bên. Thấy hắn nhiều ngày không chợp mắt, thuộc hạ thân cận của hắn , Vô Ảnh sát thủ hảo ý khuyên :
“ Chủ tử, người nên là giữ gìn sức khỏe, còn về Hoa cô nương, hãy để thuộc hạ lo !”
Hắn khẽ thở dài :
“ Vô Ảnh, ngươi cứ lui đi, ta tự có an bài”
Vô Ảnh do dự một lát, cắn răng nói , mắt sắc bén liếc nữ tử nhợt nhạt trên giường mang theo chút bi ai xen lẫn tức giận:
“ Chủ tử, có một câu thuộc hạ không biết có nên nói ra hay không…”
“ Chuyện gì?”
“ Chủ tử, Hoa cô nương dự định sẽ là vương phi của tên Diệp Thần đáng chết ngàn vạn lần kia, không phải cô ta là kẻ địch sao? Chủ tử sao lại chăm sóc nàng như vậy???”
“ … “
“ Chủ tử…. người không phải đã động tâm rồi chứ?”
Phong Vô Nguyệt như bị nói trúng điểm yếu, giận dữ quát :
“ Câm miệng!”
“ Chủ tử! Người dù có trách phạt, thuộc hạ không thể không nói, nữ tử này nhất định phải chết dưới tay người, người không thể động tình, như vậy kế hoạch phục quốc liền thất bại, công sức mười mấy năm của mọi người cũng sẽ đổ sông đổ biển, chẳng lẽ người cam tâm vì một nữ nhân mà nguyện ý sao????? Chủ tử, người nên nhớ thân phận của mình là Thái tử tiền triều!!!”
Nghe những lời đại nghịch bất đạo kia, Phong Vô Nguyệt tức giận đến cực điểm, hắn không nương tay một chưởng đánh bật Vô Ảnh ra xa hai trượng, lạnh lùng nhìn hắn máu chảy nơi khóe môi :
“ Vô Ảnh, chỉ cần ngươi nói câu này thêm một lần nữa, bản thái tử sẽ không nể tình ngươi hầu hạ nhiều năm mà tha cho ngươi đâu! Cũng nên nhớ, ai cũng được trừ nữ tử này, ngươi đụng đến nàng , khiến nàng bị thương, ta liền giết chết ngươi!”
“ Chủ tử… “ Vô Ảnh run lên một chút, ai oán nhìn hắn, trong lòng càng giận cái nữ tử kia hơn.
Nàng là ai mà lại làm mọi chuyện đảo lộn lên như thế??? Xinh đẹp khuynh đảo thiên hạ thì sao? Thông minh khả ái thì sao?? Hắn chẳng quan tâm cho dù nàng có là nữ nhân đệ nhất vô nhị trong thiên hạ. Hắn chỉ lo cho chủ tử của hắn. Hắn biết chủ tử của hắn đã yêu nàng, nhưng vì đại cuộc, hắn sao có thể đứng yên nhìn thái tử của hắn tự mình phá vỡ tất cả!? Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó đâu!
Chủ tử giận hắn cũng được, giết hắn cũng được, nhưng trước khi chết, hắn nhất định phải thấy người đăng quang ngôi vị hoàng đế .
Phong Vô Nguyệt đang mải mê chăm sóc cho nàng thì có người báo Thập Vương gia đang dẫn quân tiến về phía núi Thanh An .
Hắn nhíu mi : “ Hắn tìm cũng thật nhanh….”
Sau đó đứng dậy, lưu luyến nhìn nàng một cái rồi bỏ ra ngoài, trước khi ra còn liếc Vô Ảnh một cái cảnh cáo.
Dưới đỉnh núi, Đông Phương Diệp Thần nôn nóng cho trăm tinh binh của mình lục tìm khắp ngõ ngách, miệng không ngừng gọi :
“ Hoa Nguyệt Nhi! Hoa Nguyệt Nhi! Nàng ở đâu???”
Hắn ngước nhìn lên đỉnh núi, trong lòng dấy lên nghi ngờ, đỉnh núi cao thế này, lại có lớp sương mù dày đặc phủ xung quanh, chẳng thấy đỉnh đâu, nhưng không biết……
“ Tất cả tập trung lại! Leo lên đỉnh núi cho bổn vương!Toàn lực tìm kiếm Hoa tiểu thư!”
Leo lên mới biết đỉnh núi này không cao, nhưng trên này bất ngờ một điều là hoa cỏ bạt ngàn, không khí trong lành tươi mát, tuy nhiên, lại có rừng rậm chắn trước mặt.
Tim hắn đập thật mạnh, hắn có cảm giác…. Sau bìa rừng chết tiệt này , nàng đang ở đó!
Tiếp tục cho quân xông vào trong, nhưng chưa dịch chuyển thì xuất hiện hơn trăm cao thủ bao vây, Diệp Thần tức giận , ánh mắt nổi sát tâm , quát lên :
“ Các ngươi là ai??? Không biết cản đường bản vương là sẽ nhận một kết cục như thế nào ư???Cút ra nếu còn muốn toàn thây!”
Bọn họ giả điếc, không thèm để ý đến lời dọa nạt của hắn, hô lên :
“ Giết!!!!!”
…
Trong lúc hai bên đánh nhau như vỡ bờ thì bên trong tiểu các, nàng vẫn say ngủ , nhưng bên cạnh là một nam nhân đang nhìn nàng với ánh mắt vừa sắc bén vừa ủy khuất, trên tay hắn cầm một lọ thuốc.
“ Hoa Nguyệt Nhi, tất cả những gì ta làm là vì chủ tử, cô từng cứu mạng chủ tử, ta rất cảm kích. Nhưng, vì đại nghiệp của chủ tử, ta nhất định phải giết cô, cô là người lương thiện, hi vọng cô đừng hận ta!”
Vô Ảnh lạnh lùng đổ ra một viên dược, đem nhét vào miệng nàng. Này là đại độc dược, hiện tại thuốc giải rất khó tìm , sau ba ngày, nàng liền đi gặp Diêm Vương!
Hắn khẽ nhìn lọ thuốc, câu môi , rút kiếm đâm thẳng vào tim, chỉ là trước khi tắt thở, hắn vẫn thì thào :
“ Chủ tử… bảo trọng!”
…
Phong Vô Nguyệt ẩn mình trên cây, lạnh lùng quan sát trận chiến. Tên Đông Phương Diệp Thần này quả nhiên là thân thủ bất phàm, uy dũng như hổ, hắn một mình có thể đối phó hết mười sát thủ đệ nhất trên giang hồ của hắn làm hắn cực kì bất ngờ.
Chợt , Đông Phương Diệp Thần la lên :
“ Phong Vô Nguyệt! ta không dây dưa lâu dài ! Ngươi lăn ra đây cho bản vương!”
Phong Vô Nguyệt bình tĩnh nhẹ nhàng phi thân tới trước mặt hắn, dịu dàng cười :
“ Thập Vương gia, ngươi cư nhiên biết ta “
“ Hừ, vừa thấy mười tên sát thủ vô dụng kia của ngươi, ta đã đoán ra rồi. Trước khi chết, sư phụ có nói, ngươi có nuôi mấy tên vô dụng này, mỗi người trong lòng bàn tay đều có vết xăm… ngươi nói, ta làm sao không biết? Ngươi quá sơ suất!” Diệp Thần toàn thân máu me nhưng vẫn cười lạnh . Cuối cùng thì hắn cũng tìm ra kẻ phản đồ năm xưa của môn chủ kia, môn chủ đã cho hắn bí kíp luyện công thần kỳ, tuy rằng hắn vẫn chưa hấp thụ hết những tinh hoa trong đó, nhưng hiện tại, có thể nói là được chín phần rồi. Bây giờ là lúc hắn trả ơn!
“ Vương gia, ngài đến hẳn là có việc? “
“ Chết tiệt! Ngươi mau giao mạng ra cho bản vương! “
“ Ha ha, cái này còn phải xem xét lại, vương gia đang giữ đồ của Nguyệt mỗ, Nguyệt mỗ như thế nào giao mạng cho ngài?”
“ Đừng nhiều lời!Ngươi chết cho ta!” Diệp Thần hung hăng nhảy lên, cầm kiếm hướng Phong Vô Nguyệt, Phong Vô Nguyệt phiêu phiêu dật dật né đi, hết sức nhẹ nhàng phản công, trong khi Diệp Thần ra chiêu nặng nề vô cùng, chiêu nào chiêu nấy đều là chiêu chí mạng mà lưỡng bại câu thương.
Đánh ngon lành thì một tên ám vệ phi tới , mặt tái mét kinh hô :
“ Chủ tử!! Hoa cô nương trúng độc ! Vô Ảnh hắn cũng tự sát….”
Cả hai nam tử chấn động…. từ trên cao rớt xuống, tuy là không ngã nhưng vẫn lảo đảo. Sau đó Phong Vô Nguyệt vội vàng phi thân đến phòng của nàng, Diệp Thần do là không biết nàng đang ở đâu nên theo sau, chứ không thì hắn đã một chưởng giết luôn tên phản nghịch đáng chết vạn lần này rồi!
Phong Vô Nguyệt đẩy cửa, chạy vào trong , nhanh chóng đưa hai ngón tay trỏ và giữa lên trước mũi của nàng, nhận thấy nàng vẫn còn thở, hắn mới nhẹ đi phần nào.
Diệp Thần không thể kiên nhẫn, lại đẩy hắn ra, cúi xuống bắt mạch cho nàng, liền hai gân xanh trên trán giật giật.
“ Nàng trúng Hồn Cốt Tán!!” Diệp Thần xoay người gào lên với Phong Vô Nguyệt, tức giận chĩa kiếm “ Ngươi làm cái gì mà để nàng ra nông nỗi trúng cái thứ dược quỷ quái này? Ta phải giết ngươi!”
“ Ngươi điên rồi sao? Việc quan trọng bây giờ không phải là ngồi đây bàn luận , mà là lấy thần dược chữa bệnh cho nàng!Hơn nữa, người hạ độc nàng không phải ta, nếu không thì thuộc hạ của ta tới báo làm cái gì?”
“ Hừ, không phải ngươi nhưng là thuộc hạ của ngươi, là người của ngươi!”
“ Ta không phải đoạn tụ!”
“ Ngươi ngu sao? Ta nói, người của ngươi là chỉ thuộc phe phái của ngươi!”
“ Vậy nàng hiện tại đã bái ta làm sư phụ, là thuộc phe phái của ta, nói như thế, nàng là người của ta phải không?”
“ Ngươi…!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT