Tháng ba, rõ ràng đã là đầu mùa xuân, tuyết lớn trên không, như lông
ngỗng rơi từng mảnh từng mảnh xuống. Nước biển xanh biếc lạnh như băng
ngập đến eo, Hạ Nghị đứng ở cảng, nắm di động trong tay, nét mặt vô hồn.
Ngày đó, chính là vị trí này, sóng biển cao đến mấy thước lao ra khỏi mặt
biển, vì thế, anh quyết định dứt khoát, từ bỏ kế hoạch lấy xe, kéo tay
Hiểu Văn, ra sức chạy lên chỗ cao. Ngày đó, Thụy Thụy của anh đã ở trên
xe ư? Không kêu một tiếng tránh sau xe ư? Làm sao có thể chứ?
Thân hình mảnh mai kia được bọc trong thảm lông, lẳng lặng chảy nước mắt
đứng phía sau anh. Tất cả chỗ tránh nạn và bệnh viện ở gần cảng, cũng bị Hạ Nghị lật tung lên, Hiểu Văn tự nhiên cũng biết, Thụy Thụy đã xảy ra
chuyện.
Tâm tình Hiểu Văn cũng rất nặng nề, từ khi biết tin đến
giờ, nước mắt vẫn chảy không ngừng. Là tội của cô, nếu cô không đến Nhật Bản, anh Nghị cũng sẽ không đuổi tới Nhật Bản, rồi xảy ra thảm họa kinh khủng này.Cô đã muốn đi tìm Hạ Nghị nói chuyện mấy lần, cố từng lần,
nhưng anh luôn lạnh lùng tránh đi. Chỉ là, làm sao đây, hiện tại cô phải đi thôi. Fukushima bây giờ, mỗi giờ có 400 lượng phóng xạ rò rỉ, một
lượng phóng xạ bằng gấp 400 lần lượng con người có thể chấp nhận được
trong một năm, nếu ở lại đây, cô sợ đứa con trong bụng sẽ…
Anh đã mất đi Thụy Thụy, cho nên, cô càng muốn giữ đứa con còn lại của anh! Cô phải quyết tâm, không thể ở lại chỗ này!
“Anh Nghị, em muốn rời khỏi Fukushima, tìm cách về nước!” Cô chảy nước mắt, đứng ở chỗ cao từ biệt anh,
Về anh, cô cảm thấy rất áy náy. Anh bây giờ, nên làm gì đây? Cô biết rõ,
bây giờ anh sẽ không bỏ đi. Quả nhiên, anh chẳng hề phản ứng, vẫn không
nhúc nhích, di động trong tay như bị anh bóp nát, ánh mắt anh chỉ nhìn
ra biển, không có tiêu cự.
Thụy Thụy của anh thông minh như vậy, khi động đất, nhất định nó đã muốn xuống xe, khi sóng thần đến, nhất
định Thụy Thụy chạy trốn còn nhanh hơn thỏ! Chắc chắn nó sẽ được ai đó
cứu lên, nhất định may mắn còn sống ở nơi nào đó!
Ngoài khả năng này, anh không thể nghĩ theo cách khác! Chỉ là anh để lạc mất Thụy Thụy thôi, hoặc là Thụy Thụy của anh đang muốn anh… Đúng, nhất định là như
thế! Thụy Thụy của anh chỉ cần trốn sẽ chạy rất nhanh, trốn rất kỹ, bây
giờ việc duy nhất anh phải làm là vui vẻ tìm ra Thụy Thụy thôi!
Tiếng chuyển động của xe tài truyền đến, Hiểu Văn chỉ có thể quay đầu nhìn. Mà Hạ Nghị vẫn không nhìn lại.
Trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ, Thụy Thụy của anh đã trốn đi đâu? Rốt cuộc
có chỗ nào có thể tránh nạn mà anh đã bỏ lỡ chưa tìm kiếm?
Di động trong bàn tay anh như bùa đòi mạng, vang lên không ngừng, nhưng anh nghe máy cũng chỉ uổng công.
Anh biết, là ai đang giục anh. Bên kia vội vã muốn anh đi xác nhận… Nhưng anh không muốn đi, không dám đi.
“Hạ Nghị!” Phía sau truyền đến một tiếng hét lớn.
Anh cứng đờ, quay đầu, lại là Hạ phu nhân phong trần mệt mỏi tới rồi.
Cô ấy đang đến đây? Cô ấy đang đến đây! Hạ Nghị đứng tại chỗ, hốc mắt nóng lên, vị chua xộc lên mũi. Đúng rồi, anh quên mất, đêm qua khi nói
chuyện điện thoại với cô, anh đã nói cho cô biết mình ở cảng.
“Anh nói cho tôi biết, là chuyện gì xảy ra!” Vừa rồi gặp thoáng qua
người kia, là Đỗ Hiểu Văn! Chẳng thấy lạ khi phương đã ngồi lên chiếc xe tải đưa cô đến Fukushima, bây giờ, cô vội vã tìm Thụy Thụy, không muốn
lãng phí thời gian trên người nữa.
Nhưng Đỗ Hiểu Văn đã nói gì
với cô rồi? Mắt cô ta đỏ hồng, nói xin lỗi có lỗi với cô rất nhiều, nói
cũng vì cô ta mới xảy ra bi kịch này, cô rất khó hiểu. Người đàn bà kia
rốt cuộc đang nói gì? Vì sao cô hoàn toàn không hiểu? Thật sự anh đã để
Thụy Thụy lại khách sạn một mình? Cuối cùng cũng không phát hiện Thụy
Thụy đã trốn lên xe anh? Anh đã cứu Đỗ Hiểu Văn nhưng lại không kịp phát hiện con gái mình đã lên xe?
Đỗ Hiểu Văn vừa khóc, vừa nói loạn lên, nhưng cô nghe đến hết hồn, loại tâm tình này không ngôn ngữ nào có thể hình dung nổi, khiến cho người ta lạnh buốt cả người.
“Thụy Thụy mất tích, là mất tích ở cảng?” Mặt cô không hề thay đổi, hai tay bất giác nắm chặt, không thể tin hỏi.
“Anh…” Anh cắn răng nói không ra lời.
“Nói chuyện với anh đấy, Hạ Nghị!” Cô không thể nhịn được nữa, tát một cái
qua, “Nói cho tôi biết, đây đều là giả!” Thụy Thụy của cô chỉ mất tích ở khách sạn thôi, chứ không phải bị sóng thần nuốt xuống cảng rồi!
Cho tới bây giờ cô chưa từng đánh anh. Từ khi quen đến khi kết hôn, năm năm kết hôn đến giờ, anh làm chuyện có lỗi, cô chỉ giận dữ, cũng băn khoăn
đến tôn nghiêm đàn ông của anh, nhưng chưa từng tát anh. Nhưng mà, bây
giờ, bàn tay này cô đánh rất mạnh, rất ác, đánh đến hai má anh nóng
bừng, lỗ tai vang ong ong.
“Đều là sự thật, anh đến cảng vì Đỗ
Hiểu Văn, anh bỏ Thụy Thụy lại vì Hiểu Văn, anh đã sai rồi, anh đã sai
lầm lớn rồi, xin lỗi em!” Anh nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống.
Từ khi hiểu chuyện đến nay, anh chưa từng khóc, Hiểu Văn đến rồi lại đi,
làm anh đau lòng khó nhịn, mẹ thâu tóm tất cả tài sản của công ty, để
anh đối mặt với nhiều chủ nợ như thế khi còn trẻ, những điều này, cho
đến giờ anh vẫn chưa từng khóc, cũng chưa từng xúc động. Nhưng mà, hôm
nay, bây giờ, lúc này, anh không nén nổi nữa! Thụy Thụy của anh rốt cuộc ở nơi nào?
Dư Vấn chấn động cả người, hít sâu một hơi, sắc mặt
trắng bệch. Cho nên, đây là sự thật? Chính miệng anh thừa nhận, con gái
của cô đã mất tích ở cảng?
“Bốp” Cô đánh về phía sanh, “Súc sinh!” Cô nổi điên mất!
Hạ Nghị không tránh.
“Bốp” Cô lại tát anh một cái cay xè. Tay cô tê dại, hai chân lại không nhịn được run rẩy.
Cô nói với bản thân, không sao đâu, chỉ là mất tích thôi, sẽ tìm được mà,
nhưng vì sao cô lại sợ hãi như vậy, sợ hãi đến một mực phát run?
“Nửa giờ trước, đại sứ quán gọi điện nói, nói đã tìm được xe của anh, bảo anh đến nhận xác.” Anh đau lòng nói cho cô biết.
Tuyết vẫn rơi từng hạt, rơi xuống người anh, đánh vào trái tim cô. Bây giờ
toàn thân anh chẳng thể cử động, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể
suy nghĩ.
…
Là Thụy Thụy.
Đó là quần áo của Thụy Thụy, đó là gương mặt của Thụy Thụy. Cho dù, Thụy Thụy được đưa ra khỏi ô tô đã có mùi hôi, cả gương mặt trẻ con của nó cũng bị ngâm nước biển
đến hoàn toàn biến đổi, nhưng liếc mặt một cái anh cũng nhận ra.
Trong mũi, miệng Thụy Thụy đầy nước bùn, cỏ dại, trán nó bị va đập đầy máu,
một màn khủng bố này, còn kinh khủng hơn “nhà trọ thôn vắng*”, có thể
tưởng tượng được nó lúc đó đã đau đớn sợ hãi đến thế nào.
*nhà trọ thôn vắng: một bộ phim kinh dị
Đầu anh choáng váng một trận, đã chẳng thể đứng nổi nữa, dần dần, từ từ,
quỳ xuống trước mặt con gái. Thụy Thụy của anh không phải đang chơi trò
trốn tìm, Thụy Thụy của anh thật sự đã rời bỏ họ. Anh đã bạc đãi con
gái, anh hận mình, nỗi hận chưa từng có.
Bờ vai anh rung động,
gần như không thể thừa nhận đau đớn xé rách tâm can này, cuối cùng khó
kìm lòng nổi, không nhịn được đau đớn đến khóc thành tiếng nức nở.
“Các người tìm đúng là cô bé này sao? Di thể sẽ được đưa đến nơi bố trí, sau đó mọi người có thể chọn cách thổ táng tại địa phương hoặc hỏa táng
mang tro cốt về nước.” Nhân viên làm công tác xác nhận xong, cúi đầu báo cho họ biết.
“Vâng…” Giọng anh khàn đi, đau đớn không thể phát ra tiếng.
Nhân viên điền xong tên lên bảng, đang muốn khoác túi thi thể của Thụy Thụy đi.
“Để tôi.” Anh nghẹn ngào ngăn lại.
Anh cầm một mảnh vải đắp kín cho Thụy Thụy trước, sau đó cẩn thận ôm thân thể con gái mình đặt lên một tấm gỗ.
Trên người Thụy Thụy rất lạnh, không hề có một hơi ấm. Anh dùng tay không từ từ đặt Thụy Thụy vào trong túi, tuyết rơi xuống mặt anh, nước mắt anh
đông lại, nhưng lại có nước mắt mới rơi xuống, cả quá trình anh cũng tự
mình hoàn thành, như là tự hành hạ bản thân.
“Anh nhận sai rồi, đó không phải con gái tôi.” Nhưng phía sau lại truyền đến giọng nói lạnh giá trống rỗng mà mờ mịt.
Anh dừng lại. Làm sao anh có thể nhận sai Thụy Thụy?
“Hạ Nghị, đúng là anh không xứng làm ba, lúc sinh con ra, dù anh không có
bên cạnh, nhưng bây giờ lại nhận sai người khác là con bé.” Cô vẫn đứng
đó, bất động dị thường.
Từ khi anh nói nội dung cuộc điện thoại của đại sứ quán đến tận giờ, cô vẫn không thể tiếp nhận.
“Con gái của tôi nó có sai lầm gì, vì sao anh còn đứng ở đây, còn không đi tìm nó? Nó sai ở đâu, vì sao vì tình yêu vĩ đại của anh mà phải tha
hương nơi đất khách, bị bỏ lại trơ trọi? Nó sai ở đâu, Đỗ Hiểu Văn, lỗi
duy nhất vì nó không phải là con của người đàn bà anh yêu, nó là con của Tống Dư Vấn tôi!” Lời cô rất nhạt, như đang bàn luận thời tiết, “Hạ
Nghị, tình yêu của anh và Đỗ Hiểu Văn rất vĩ đại, vĩ đại đến mức bỏ rơi
Thụy Thụy, vĩ đại đến mức đánh mất cả con gái tôi!”
“Dư Vấn, em đừng nói nữa!” Anh đau đến mức ngồi gập xuống, nắm chặt tay con gái.
Đúng vậy, anh đã bỏ rơi Thụy Thụy. Nhưng Thụy Thụy lại chẳng thể nào cầm lại tay anh, chẳng thể nào mỉm cười ngọt ngào với anh được nữa.
“Có đau không?” Cô cúi đầu cười khác thường.
“Đau, rất đau!” Anh thống khổ nhắm mắt lại.
Thụy Thụy đã không còn nhiệt độ cơ thể, làm cho anh cực đau cực đau.
“Có hối hận không?” Cô lại hỏi.
“Hối hận, rất hối hận.” Biết rõ là cô cố ý, cố ý lăng trì anh, anh vẫn cam nguyện thừa nhận.
Cô hỏi đúng rồi, anh hối hận, thật sự rất hối hận!
“Anh đã đau, anh đã hối hận, vì sao còn không đi tìm con gái tôi!” Cô thê lương hô to, tiếng la thảm thiết.
Con gái của cô không chết, Thụy Thụy của cô căn bản không chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT