Dù chết cũng phải yêu, không sâu sắc không thoải mái, tình cảm sâu đậm cũng chỉ có như thế mới đủ thổ lộ.
Dù chết cũng phải yêu, không khóc đến mỉm cười gây gượng, hủy diệt thế
giới chỉ còn lại trái tim, biến mỗi ngày thành tận thế để yêu, từng giây từng phút cũng đều là nước mắt xinh đẹp rơi xuống.
Không để tâm đến người khác coi trọng hay phá hoại, chỉ cần em dũng cảm đi theo anh.
Yêu không phải là sắp xếp trước, bằng cảm giác của nụ hôn, của chiếc ôm sẽ thấy thật ấm áp.
Hưởng thụ hiện tại, hãy thoải mái đừng sợ bị tổn thương, rất nhiều kỳ tích chúng ta tin mới có thể tồn tại.
Dù chết cũng phải yêu, không sâu sắc không thoải mái, tình cảm sâu đậm cũng chỉ có như thế mới đủ thổ lộ.
Dù chết cũng phải yêu, không khóc đến mỉm cười gây gượng, hủy diệt thế
giới chỉ còn lại trái tim, không còn lối thoát cũng muốn yêu.
Không lãng mạn không thoải mái, tuyết rơi lên đất vùi xuống, nhớ nhung không phai mờ.
Đến đường cùng cũng muốn yêu, không thể mãi mãi sánh cùng đất trời không thể thoải mái.
Không sợ nhiệt tình yêu thương biến thành biển lửa, yêu đến sục sôi mới hoàn mỹ…
Đêm say tìm vui trong pub, người dưới đài đi theo anh dùng sức rống hết một câu cuối cùng, không khí quanh mình mờ ảo đến cực điểm. Tiếng hét, tiết cười vang ầm lên…
“Anh Nghị, nữa đi!”
“Go go go!”
Cho dù biến mất trên “giang hồ” đã lâu, nhưng mà về truyền thuyết “ca” vẫn lan
truyền trong chốn giang hồ. Bởi vì có rất ít người khách, có thể chơi
các loại nhạc cụ đặc sắc như thế, hơn nữa ca hát còn hay hơn cả ca sĩ
chuyên nghiệp. Rống xong rồi phát tiết xong, anh trên đài không để ý tới sôi trào dưới đài, tùy ý để mic vào bên hông, rồi nhảy xuống dưới.
Trở lại bên cạnh các bạn, cũng không nói một tiếng, anh đã uống cạn sạch
nước trong vài ly của bạn thân, hơn nữa anh còn uống thật sảng khoái cạn sạch đến bốn năm chiếc ly, nói với bồi bàn: “Hai bình nữa.”
“Này, ăn thuốc nổ à? Uống nhiều như vậy!” một gã bạn thân trong đó khoác lên bờ vai anh, trêu chọc anh.
Nhưng mà, anh cũng rất không nể mặt hất tay đối phương, mở rượu whisky ra,
sau khi cho thêm đá vào thêm rượu sau đó uống một hơi cạn sạch. Tiếp
theo, lại uống.
Vài tên bạn thân hai mặt nhìn nhau, có chút hiểu được “Đã lâu không nghe cậu hát, cho nên, vợ của cậu lại làm cậu giận à?”
Không muốn nói. Anh rót cho nhóm bạn thân một ly, còn lại nửa bình, anh trực tiếp nốc cạn.
“Cho nên mới nói, trước kia cậu không nên quay về vì đứa con, cô ấy
muốn sinh hay muốn để là tùy! Cũng đỡ hơn bây giờ còn thống khổ hơn so
với ngồi ngục giam!” Bạn thân vô cùng đồng tình với anh.
Trước khi
kết hôn cảm thấy Tống Dư Vấn còn được, tuy rằng cá tính khá mạnh, nhưng
mà là phụ nữ biết tiến biết lui, chỉ là, sau khi kết hôn Tống Dư Vấn lại trở nên đáng sợ, hoàn toàn là tác phong của nữ vương, làm cho vài người bạn thân như họ cũng cảm thấy khủng bố. Cho nên, họ cũng vẫn khuyên anh sớm quên đi.
“Con gái của tôi rất đáng yêu, biết các cậu lại nói
xấu, nó sẽ cắn các chú xấu xa các cậu.” Anh “bốp” một tiếng, đặt mạnh vỏ chai rượu xuống, ngăn miệng nói lung tung của bạn bè.
Vì con gái, một lần anh cũng không nghĩ đến hai chữ ly hôn này.
Mấy anh bạn nhún nhún vai, nói như không, “Vậy nuôi tình nhân là được rồi,
gia đình, hưởng lạc cả hai không tồi lắm.” Bên cạnh mỗi người họ cũng có ít nhất một hai tình nhân, Hạ Nghị là người có tiền vốn ít nhất chỉ là
người cô đơn một bóng hồng.
“Đôi lúc cảm thấy chơi đùa với phụ nữ rất không thú vị!”
Khi còn trẻ tuổi rất hay chơi đùa, từ sau khi có Thụy Thụy, cảm thấy vô vị
với thế giới phồn hoa kia, hứng thú cũng không còn nhiều nữa.
Anh lại nhấc bình rượu lên, rất rộng rãi “Không nhắc đến vợ tôi nữa, thật mất hứng, chúng ta cạn!”
“Được, cạn!” Mấy anh bạn cụng ly với anh.
Không đến một giờ, trên bàn đã có vài chiếc bình rỗng. Anh là uống nhiều nhất.
“Bên kia có đám nhóc con nhìn chăm chú vào cậu, liệu có thấy hứng thú với ai không?” Người bạn uống nhiều mờ ám đẩy đẩy anh.
Trong pub có rất nhiền cô gái, đều nhìn bàn anh không thôi, nhưng mà, mấy cậu bạn tự hiểu được, chỉ cần có Hạ Nghị ở đây, mấy cô bé để ý đến mãi mãi
chỉ có thằng nhóc này.
Anh uống càng nhiều rượu, lười biếng quay đầu. Trong cơn say, nhìn một chút, hình như có năm sáu cô bé, dáng người
cũng không phải như gậy, mà trong đó có một người nhìn rất quen mắt!
Thấy anh uống không tồi, Tình Toàn nhếch mông khỏi ghế xoay, thướt tha kiều
diễm đi về phía anh. Những người với vóc dáng rất khá phía sau cũng vì
chị em, bạn bè mà đến.
“Hai người không hài lòng như chúng ta cùng
uống một ly đi!” Không đợi anh nói chuyện, cô đã cầm lấy bình rượu trên
tay huých huých một chút.
Anh thoải mái cũng cụng lại, uống một hơi
cạn sạch. Hai bàn cũng thành một bàn, vài cô bé cũng muốn vây quanh anh, muốn ngồi bên cạnh anh, nhưng bị biểu thị công khai chủ quyền của Tình
Toàn lườm một cái rồi mọi người đều vuốt mũi, thật thức thời ngồi xuống
cạnh bạn bè anh.
“Em thế nào?” vốn không muốn hỏi, nhưng mà coi như cô xui xẻo, gặp đúng Hạ phu nhân ghen tuông rất khủng của nhà anh.
“Có thể như thế nào, bị vợ anh dạy bảo thật thảm! Sau báo chí, vài hợp
đồng quảng cáo cũng bị hủy, xem ra ít nhất cần một hai năm, em phải ăn
không khí rồi.” Hơn nữa có thể có việc lại như giờ hay không cũng là vấn đề.
“Vợ anh thật sự rất biến thái, im lặng không lên tiếng ra ám
chiêu, em cũng khó mà tin được, bình thường anh nhẫn nhịn cô ta thế
nào!” Tình Toàn bất an tốt bụng xúi giục.
Anh cũng rất muốn nói lời đại nghĩa thay cô, nhưng mà…
“Em cũng có chút vấn đề, không phải sao?” Anh cất tiếng cười to, ra vẻ
thoải mái, không khách khí đùa cợt đối phương, “Anh vẫn nhớ rõ, đêm đó
rõ ràng là em hẹn anh!”
Ruồi bọ không bay vào trứng*, những lời này, anh không thể phản bác lại được Hạ phu nhân.
*mọi chuyện đừng nên oán người khác, tất cả đều từ chúng ta mới là vấn đề gốc rễ
“Đáng ghét, thù dai như thế.” Tình Toàn vỗ ngực anh một chút, chỉ là, cái vỗ
tay lại không “đi”, mờ ám dao động không ngừng trong lồng ngực gợi cảm
của anh. Động tác rõ ràng này làm khóe miệng anh nhếch lên.
Tình Toàn dùng ánh mắt đen trong suốt nhìn anh, cằm hiếu thắng khẽ nhếch: “Giúp em một việc, được không?”
Anh không nghênh không cự, chỉ là, thần thái mị hoặc dễ dàng làm trái tim người phụ nữ đập nhanh hơn.
“Em muốn trả thù vợ anh!”
Vừa dứt lời, Tình Toàn đơn giản đưa ngón tay cầm lấy thuốc lá của anh, nóng bỏng đón nhận môi anh.
…
“Ba là hoàng tử anh tuấn đẹp trai, ba cưỡi bạch mã, đi đến trước tòa thành, ba hô to: “Công chúa, ta đến đây, ta đến là để cưới nàng!” Thụy Thụy
ngăn trước TV, kể lại câu chuyện tranh.
Dư Vấn bị chọc cười, “Con chắc không, ba không phải “Cô gái hư, ta đến đây, ta là đến giết rồng” chứ?”
“Mẹ, mẹ im lặng đi!” Chuyện cổ mới kể được một nửa đã bị cắt ngang, Thụy Thụy thật không vui nhíu mày.
Thấy con gái dường như không vui, cô vội vàng ngoan ngoãn im miệng.
Nét mặt Thụy Thụy thật phong phú, mới vài giây mà thôi, mày lập tức liền
giãn ra, đắm chìm trong biển truyện cổ, “Vì thế, hoàng tử và công chúa
có kết tinh tình yêu, sinh ra một tiểu công chúa, họ hạnh phúc cùng một
nơi.”
Chỉ là nói dối. Dư Vấn thầm mắng con gái trong lòng, nhưng mà,
tuyệt đối không dám làm tổn thương linh hồn bé bỏng của con, chỉ có thể
giả vờ khoái trá khẽ nhếch khóe môi, không phá hỏng sự ngây thơ hồn
nhiên và ảo tưởng của con gái. Cô không thể nói cho con gái sự thật là,
hoàng tử và công chúa không thích nhau, nhưng…
“Chắc sang năm, họ lại sinh ra một tiểu hoàng tử nghịch ngợm nữa!”
“Này, tưởng tượng hơi quá rồi con!” nghĩ đến nước này, cô không thể không kháng nghị.
Nào biết, Thụy Thụy tiến lên ôm lấy cô, “Mẹ, mục đích kể chuyện của con hôm nay là, khi nào thì ba mẹ sinh cho con một cậu em?” Trong nhà trẻ, ngay cả đứa bị nó bắt nạt cũng có em gái, nó rất muốn mẹ sinh một em trai để nó có thể khoe.
Sinh em trai? Dư Vấn run lên, hai năm trước Thụy
Thụy còn nhỏ, hiện tại bắt đầu luôn hỏi cô vấn đề xấu hổ như vậy. Cô
không thể nói thẳng cho con, ba nó luôn phòng tránh, hơn nữa, cô cũng
tuyệt đối không tính đến chuyện lại sinh con cho Hạ Nghị.
Dư Vấn chỉ
lên mũi con gái, cố ý nói: “Thụy Thụy muốn em trai làm gì? Nếu có em
trai, nó sẽ giành đồ với con, đến lúc đó mẹ cũng không có thời gian chăm sóc Thụy Thụy nữa.” Cô đã sớm chuẩn bị, cả đời Tống Dư Vấn cô cũng chỉ
có mình con gái bảo bối Thụy Thụy này, cô tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt con gái mình, tất cả đồ tốt nhất, cô cũng sẽ dâng lên
trước mặt con gái.
Nào biết lời cô không có tính uy hiếp với con,
Thụy Thụy ngược lại thoải mái nói: “Đi mà, chỉ cần mẹ sinh cho Thụy Thụy em trai, Thụy Thụy cam đoan không ăn dấm!”
Tiếp theo, nó còn rất lành nghề nói, “Mẹ, con lớn rồi có thể ngủ một mình.” Cho nên, để mẹ với ba đoàn viên đi
Trẻ con bây giờ… Dư Vấn không nói tiếp vế dưới, lắc đầu, chỉ có thể hy vọng con gái nhất thời thích thú mà thôi. Công việc còn có chuyện chưa xử
lý, Dư Vấn vội trốn vào thư phòng, để tránh con gái còn nói đông nói
tây.
Nào biết cô về phòng, Thụy Thụy đã chạy vội tới cầm điện thoại,
cầm lấy di động lầm bầm lầu bầu, “Đúng rồi, còn phải để ba về sớm một
chút, đi ngủ sớm với mẹ một chút, như vậy Thụy Thụy mới có em trai
được!”
Động tác quay số của Thụy Thụy rất nhanh, nó có trí nhớ tốt hơn mẹ, nó đã thuộc làu số của ba.
…
Di động vang lên ở đâu đó không ngừng, nhìn thấy dãy số kia, Hạ Nghị đẩy
Tình Toàn vắt lên người anh ra, đi đến bên kia toilet. Anh uống rất
nhiều rượu, đầu mơ màng, bước chân có chút chênh vênh.
“Thụy Thụy?” Trong điện thoại, quả nhiên truyền đến giọng nói vang của con gái.
“Tìm ba có chuyện gì?” Miễn cưỡng đứng vững, khóe môi anh không giấu được nụ cười.
“Khi nào ba về nhà?”
Khi nào thì về nhà? Dưới mái hiên, chờ Hạ phu nhân ngủ rồi anh tự nhiên sẽ về nhà!
“Trở về sinh em trai mà!” Thụy Thụy nói đương nhiên.
Nụ cười vui vẻ của anh đông lại.
Anh còn tưởng rằng mình nghe lầm, nào biết, Thụy Thụy đắc ý thúc giục, “Ba
ơi, Thụy Thụy lớn rồi có thể một mình ngủ, Thụy Thụy trả mẹ lại cho ba,
hai người phải hăng hái sinh cho Thụy Thụy một em trai nhé!”
Cô lại đang làm cái gì?
Anh cố nén tức giận, mềm giọng, “Thụy Thụy ngoan, có thể đưa điện thoại cho mẹ con không?”
“Dạ!” Thụy Thụy vừa chạy đến thư phòng, vừa dặn dò qua điện thoại, “Ba phải
về sớm ngủ với mẹ, tranh thủ tháng sau còn có em trai nhé!”
Anh muốn hộc máu, phun máu tươi tại chỗ!
“Hạ phu nhân, em lại làm gì vậy, anh là ngựa đực sao?” Anh khẽ cao giọng.
Nhận điện thoại từ tay con gái, cô chỉ kịp nghe được một câu cuối cùng, Dư
Vấn lãnh đạm hỏi: “Anh ở đâu?” Thụy Thụy nhìn cô chăm chú, cô không nói
quá nhiều.
Cô có thể nghe ra ở đầu kia điện thoại, âm thanh không
đúng, rất ầm ĩ. Cô không hy vọng để Thụy Thụy biết, thật ra tình cảm ba
mẹ bất hòa, như vậy sẽ mang đến thương tổn cho Thụy Thụy.
“Anh về sớm một chút, trước 12h phải về nhà, tất cả chờ về rồi nói sau.” Mặt cô không thay đổi nói.
Thụy Thụy thỉnh thoảng hay cố chấp, cũng rất cố chấp, cô đoán đêm nay con
gái sẽ chờ anh ở cửa, sau đó tự mình đưa họ vào “động phòng”.
“Sớm về cùng “tạo người” với em hả? Em nằm mơ đi!” Hạ Nghị cảm thấy rất buồn cười, anh cũng không nhiều lời một chữ với cô.
Ngay khi anh chuẩn bị cúp máy, vai bị khoác lên, một bàn tay ngọc tao nhã cầm lấy điện thoại của anh.
“Hạ phu nhân, đêm nay, chồng chị không về đâu, tôi bao hết!” Nào biết, qua phone truyền đến một tiếng lười biếng.
Dư Vấn hoảng hốt, buông bút trong tay ra.
“Hạ phu nhân, chị cắt đường tiền tài của tôi, tôi muốn chồng chị!” Đối
phương cố ý nói thêm chữ “muốn”, mờ ám cười không ngừng. “Tôi sẽ để anh
ấy vui sướng như tiên, cho nên đêm nay phiền chị trông phòng một mình
rồi!” Giọng điệu khá tự tin và đắc ý.
“Tôi không nói chuyện với gà rừng, gọi Hạ Nghị ra nghe máy!” Đôi mắt đẹp của Dư Vấn híp lại, giọng điệu nghiêm túc.
Điện thoại được nhận một lần nữa, song…
“Hạ phu nhân, em đừng chờ tôi, đêm nay tôi sẽ không về nhà!” Anh trả lời rất rõ ràng, thực làm người ta chán nản.
Hơn nữa, anh rất hài lòng biểu hiện của người phụ nữ kia với cô.
“Đừng chờ cửa, đêm nay tôi đi “tạo người” cùng người phụ nữ khác!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT