Vào ngày hạ táng ông, anh chạy trốn, anh không có mặt mũi đi gặp ông, cũng không có tư cách thay ông nâng linh cữu. Anh mềm yếu, vô năng, anh hoàn toàn không có tư cách thừa kế Long Môn!

"Anh ở đây làm gì?" Một giọng nói thanh thúy vang lên bên cạnh anh, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m cũng làm anh ngẩn ra. Nơi này không nên bị người phát hiện, hơn nữa núi này đều thuộc về Long Môn, người bình thường hoàn toàn không thể đi vào.

Thiếu nữ này là ai? Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thiếu nữ mà anh chưa từng thấy qua này.

"Anh đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi như vậy, tôi cũng không muốn xuất hiện ở đây." Giống như cảm thấy anh không tốt, mặt của cô gái đó đỏ lên, có chút cảm giác thẹn quá hóa giận, "Tôi lạc đường."

Lạc đường? Lạc đường trong mảnh đất tư nhân?

"Cô vào bằng cách nào?"

"Tôi? Tới tham dự lễ tang của bạn ông nội!" Nhưng cô ngại loại nghi thức quá mức bi thương đó, huống chi cô lại không biết ông lão kia, cho nên cô liền chạy ra ngoài, đi dạo khắp nơi một chút, nào biết vận khí của cô đen đủi như vậy, lại có thể lạc đường.

Nét mặt của cô không giống đang diễn trò, nhưng Long Tuyền không thể lập tức tin tưởng cô.

"Này, anh là ai?" Thiếu nữ tiếp tục hỏi, "Tại sao lại ở chỗ này?"

Anh là con trai lớn của Long Môn; nhưng anh còn có tư cách nói vậy với cô sao? Long Tuyền im lặng.

"Tại sao không trả lời tôi?" Thiếu nữ đến gần anh, không bị vẻ mặt nặng nề của anh hù dọa chút nào, "Anh và ông lão kia có quan hệ thế nào?"

Ông là ông nội của anh.

"Ông lão kia, chắc là rất quan trọng với anh đúng không? Anh có biết không? Nhìn anh giống như sắp khóc lên vậy." Thiếu nữ ngồi xuống bên cạnh anh, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chớp chớp đôi mắt long lanh như nước của cô.

Anh? Như sắp khóc sao? Anh được huấn luyện thành một người đàn ông không lộ hỉ nộ, làm sao có thể sẽ làm lộ ra bi thương ở trong lòng, làm sao có thể?

Anh nhìn cô chằm chằm, không có mở miệng.

"Thật ra thì, cá nhân tôi tuyệt không tán thành câu『nam nhi có lệ không dễ rơi』" Quay mặt nhìn bãi cỏ trước mắt, cô không để ý đến cái nhìn giận dữ của anh, thẳng thắn nói: "Đàn ông cũng là người, bọn họ cũng có tình cảm, cũng sẽ đau, tại sao bọn họ không thể khóc? Huống chi, kẻ mạnh cũng không nói không thể khóc mà!"

Lời của cô... nặng nề đánh vào đáy lòng của anh, anh đang được huấn luyện, cũng là muốn làm cho anh trở thành kẻ mạnh; ông nói, nước mắt là thuộc về kẻ yếu, cho nên anh không được khóc thút thít, mà anh cũng vẫn không rơi lệ.

Không ai từng nói với anh, kẻ mạnh cũng có thể khóc, chỉ có cô - một thiếu nữ lần đầu tiên gặp mặt.

"Em. . . . . . là ai?" Anh mở miệng, không lưu loát hỏi tên của người thiếu nữ này.

"Tôi?" Thiếu nữ quay mặt lại nhìn anh, rồi sau đó lộ ra một nụ cười rực rỡ như nắng sớm, "Tôi là Lôi Kỳ Nhi, Lôi trong lôi điện, Kỳ trong kỳ vọng."

Kỳ vọng. . . . . . Tim anh đập mạnh và loạn nhịp nhìn cô, một giây kế tiếp, cô lại xoay người ôm lấy anh thật chặt.

Anh sợ hết hồn, muốn đẩy cô ra, nhưng lại bị lời của cô làm ngừng tất cả động tác, "Anh khóc đi, tôi ở đây, sẽ không có ai thấy nước mắt của anh."

Giọng của cô rất dịu dàng, thấm ướt quần áo của cô, anh mới giật mình, mình rơi lệ ở trước mặt người thiếu nữ này, cô ôm lấy anh là vì che giấu nước mắt của anh, cô không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy nước mắt của anh, thậm chí ngay cả chính cô cũng không nhìn thấy.

Không nhịn được, anh giơ tay ôm lấy người thiếu nữ trước mặt này, lần đầu cho phép mình rơi lệ trước mặt người khác.

Anh chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, không khóc to, không có nức nở nghẹn ngào, nhưng khóc thút thít ức chế như thế lại làm cho Lôi Kỳ Nhi rất đau lòng, không tự chủ rơi lệ theo anh.

Nghe được cô nức nở nghẹn ngào, Long Tuyền kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc.

"Nhìn cái gì vậy hả?" Xoay mặt, Lôi Kỳ Nhi hung dữ nói qua: "Chưa từng thấy nữ sinh khóc sao?"

Cô, rơi lệ vì anh? Tâm lạnh lẽo vì thế mà chấn động, cô rơi lệ vì anh!

"Đáng ghét, anh còn nhìn! Anh nhìn nữa tôi sẽ nói chuyện anh khóc cho người khác biết!" Cô trợn mắt với anh, thế nhưng nước mắt lã chã trong đôi mắt đó không hề có một chút uy lực dọa người.

"Cám ơn em." Anh nhẹ giọng nói, duỗi ngón giúp cô lau đi nước mắt.

"Cám ơn cái gì chứ!" Cô kỳ quái nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, nhưng không có buông hai tay đang ôm chặt anh ra.

Cám ơn cô cho anh mượn bả vai gầy nhỏ của cô để dựa vào; cám ơn cô nói ra những lời an ủi anh; cám ơn cô vì anh mà rơi lệ.

"Kỳ Nhi. . . . . ." Anh lẩm bẩm tên của cô, để cho mình tiếp tục ở trong ngực của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, từ lúc bắt đầu vẫn luôn ở sâu thẳm trong đáy lòng anh.

Ngày đó cô bầu bạn với anh, cho đến khi Long Tĩnh tìm được anh.

Không muốn tạm biệt với cô, anh cho là bọn họ sẽ gặp lại rất nhanh, chỉ là anh không đoán được, hôm sau cô liền được ba mẹ cô đưa đến nước Pháp học.

Vì vậy, bọn họ tách ra gần mười năm, mà cô đã sớm quên anh đã từng khóc trong ngực cô.

Ánh mặt trời chói mắt rơi trên mí mắt, làm Lôi Kỳ Nhi giống như đà điểu lật người, lần nữa kéo chăn mền lên che kín cả khuôn mặt.

Ghét, sao lúc trước Hậu Nghệ bắn mặt trời, không bắn rơi tất cả mặt trời đi? Còn dư lại một cái làm gì?

Từ nhỏ đến lớn cô đều khó rời giường, nếu không để cho cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, trong ba giờ tiếp theo, đừng hy vọng xa vời có thể thấy sắc mặt tốt của cô.

"Đã tỉnh rồi sao?" Giọng nói trầm thấp của phái nam vang lên ở đỉnh đầu của cô, âm lượng không lớn, nhưng đủ để cho tâm tình cô càng thêm khó chịu.

"Làm gì?" Cô hung dữ kéo chăn đắp trên đầu xuống, giọng nói hung dữ hỏi đối phương, hoàn toàn quên mình phải duy trì hình tượng cô gái nhỏ dịu dàng.

"Em khó rời giường à?" Đối với hình tượng hung dữ của cô gái nhỏ, Long Tuyền nhíu mày, có chút buồn cười hỏi ngược lại cô.

"Đúng, không được sao?" Cô tiếp tục lớn tiếng chất vấn anh, ngón tay dài thon thon dùng sức đâm lồng ngực khỏe mạnh của anh.

Long Tuyền kìm nén nụ cười hiện lên trên môi, anh cho rằng sáng nay cô còn có thể bày ra bộ dáng tao nhã của cô gái nhỏ ngày hôm qua, không ngờ tới cô lại khó rời giường.

Nói thật, so với ngụy trang giả dối kia, anh yêu bộ dáng tùy hứng hiện tại hơn nhiều, cô có chút thô lỗ, như vậy càng đáng yêu.

"Cười? Anh cười cái gì?" Lôi Kỳ Nhi càng đâm càng dùng sức, chỉ là cô đâm làm đau ngón tay của mình, cũng không thấy người đàn ông này lộ ra dáng vẻ đau đớn, "Thịt của anh là làm bằng cái gì, sao lại không đau?" Ngược lại cô thành người đau.

"Đừng đâm." Nhìn cô đâm đến nhíu mày, Long Tuyền dịu dàng cầm ngón tay nhỏ bé của cô, tránh cho cô thật làm bị thương chính mình.

"Anh còn ở lại chỗ này làm gì? Anh không cần đi làm sao?" Đúng lý không tha người, Lôi Kỳ Nhi nóng nảy nói.

"Kỳ Nhi, chúng ta mới vừa kết hôn." Anh nhắc nhở cô gái nhỏ này, "Chúng ta đang ở thời kỳ trăng mật, không cần đi làm." Anh tự làm chủ cho mình nghỉ một tháng, hoàn toàn không để ý công vụ.

Dù sao ba rảnh rỗi không có việc làm, người làm con trai như anh dĩ nhiên không thể để ba quá nhàm chán, tránh cho ông mắc chứng si ngốc sớm của người già.

Vừa kết hôn, tháng trăng mật! Sáu chữ này giống như sấm sét đánh vào đầu óc trì độn của cô, cũng làm dọa chạy tức giận khi rời giường của cô!

Ông trời, mới vừa rồi cô giống như người đàn bà đanh đá, dùng đầu ngón tay đâm anh sao? Có không, có không?

Chú thích:
(1)Sparta: huấn luyện quân sự tàn khốc
Chiến binh dân tộc Sparta là một trong những đội quân ưu tú, hùng mạnh nhất thế giới cổ đại. Tuy nhiên, để trở thành chiến binh thiện chiến, dũng mãnh, họ phải trải qua quá trình huấn luyện vô cùng khắc khổ ngay từ khi mới sinh. Xã hội Sparta được xây dựng trên nền tảng của những luật lệ nghiêm khắc và ý thức trách nhiệm cao. Con người sống ở thời kỳ này đều phải trải qua quá trình rèn luyện, phấn đấu không mệt mỏi để trở thành công dân ưu tú. Nếu không làm được, họ sẽ bị đào thải và bị giết chết một cách không thương tiếc. Dưới đây là con đường khắc khổ để trở thành một chiến binh Sparta đúng nghĩa.
1. Trẻ con Sparta sinh ra phải khỏe mạnh nếu không sẽ bị ném vào hang sâu
2. Trẻ em Sparta được huấn luyện trong môi trường quân đội từ năm 7 tuổi
3. Khuyến khích trẻ em Sparta bắt nạt và chiến đấu với nhau
4. Nam giới Sparta là chiến binh từ khi sinh ra đến lúc chết
5. Thỉnh thoảng thanh niên Sparta bị đánh đập đến chết trong cuộc thi về sức chịu đựng
6. Nam giới Sparta không được phép sống cùng với vợ cho đến 30 tuổi
7. Không được phép đầu hàng trong các cuộc chiến
Nguồn: http://khoahoc.tv/khampha/kham-pha/47634_su-thuc-khung-khiep-ve-dan-toc-chien-binh-sparta.aspx. Có thể tìm hiểu thêm trên google

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play