Hải bước chậm rãi trên đường, hỏi thăm những người chơi khác manh mối về nhiệm vụ cuối cùng của Ám Vô Dạ, nhưng đến nửa ngày sau vẫn không thu được tin tức gì. Không khỏi nản lòng, anh đang định out khỏi game trước để lên mạng chính phủ hoặc diễn đàn khác xem sao, thì bị vài người chặn đường.
“Là người Minh Giáo phải không?” Người dẫn đầu giọng không hề có thiện chí hỏi.
“Đúng vậy, cho hỏi có chuyện gì sao?” Gặp phải loại người bất lịch sự như vậy, Hải vẫn mang vẻ mặt tươi cười ôn hòa đáp lại.
“Ông đây muốn PK với mày có sao không.”
Nhíu mày, Hải lắc đầu từ chối: “Không được, tôi không thuộc chức nghiệp chủ công, không thể nhận thách đấu của các anh được.”
“Đừng dài dòng, không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng!” Vừa dứt lời, tên cầm đầu lập tức triển khai tấn công về phía Hải.
Miễn cưỡng tránh được một đòn, Hải không hiểu nổi hỏi: “Tôi với các anh có thù gì hả?”
“Hừ, mày không biết sao? Chỉ cần có thể đánh bại được sáu người cầm đầu Minh Giáo, bọn ông sẽ nổi danh thiên hạ rồi.”
Cái gì chứ? Hải không khỏi rớt mồ hôi hột, bọn họ từ lúc nào lại thành danh tiếng lẫy lừng vậy? Nhưng hiển nhiên đối phương chẳng định đáp qua đáp lại với Hải, ngay sau đó cả ba người còn lại đều cùng lao lên tấn công anh.
Hệ thống thông báo: người chơi Ta Là Lưu Manh Ta Sợ Ai tập kích người chơi Thanh Âm Hải Dương, hồng danh.
Bịt lấy vết thương trên cánh tay, sắc mặt Hải có chút trầm xuống: “Hèn hạ, đi đánh hội đồng một nhạc công!”
“Hê hê, dù sao đến lúc nói lại, chỉ cần biết bọn tao đã đánh bại mày là tốt rồi, ai cần biết dùng biện pháp gì chứ.”
Bởi vì nơi này vô cùng vắng vẻ, xung quanh đều không có người chơi nào qua lại, Hải nếu thật sự chết ở đây, có lẽ cũng chẳng ai biết.
Ý thức được điểm ấy, Hải nghiêm túc hẳn lên. Bị loại tiểu nhân hèn hạ này giết, nói thế nào cũng là chuyện rất mất mặt, lòng tự tôn không cho phép anh chết một cách vô nghĩa như vậy.
Trong đầu không ngừng tính toán kế sách, Hải cẩn thận quan sát thế tấn công của kẻ địch, lấy ưu thế của mình chống đỡ lại công kích của bọn chúng. Kết quả chứng minh đôi khi thật sự không thể xem thường chức nghiệp yếu ớt, đặc biệt là Hải vốn dĩ rất thông minh. Hải bằng trí tuệ của mình bù lại những khuyết điểm của chức nghiệp, kiên cường đánh bại được hai tên.
Bên kia còn lại hai mạng vừa thấy tình hình không ổn, công kích càng thêm hung tàn. Nói đùa cái gì chứ, nếu để lộ ra bốn chiến sĩ như chúng bị một tên nhạc công đánh bại, vậy thà chết còn hơn.
Thở hổn hà hổn hển, cho dù Hải không chịu cam lòng cũng chẳng còn cách nào khác, thể lực của anh đã cạn kiệt rồi. Tuy rằng đầu óc đã tính được tiếp theo phải hành động thế nào, nhưng thân thể không còn theo kịp tiết tấu nữa. Mắt thấy thanh kiếm bổ tới đầu mình, Hải tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.
“Hải, nhắm mắt giả chết không hợp với phong cách của anh đâu.”
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Hải kinh ngạc mở mắt ra liền thấy Hàn Ly đang chắn phía trước đỡ lấy công kích.
“Sao bọn cậu lại ở đây?” Hải vô cùng kinh ngạc hỏi.
“À thì đang sung sướng hò hẹn với Nguyệt Lượng mà, tình cờ lại đi qua đây thuận tiện cứu được anh luôn.” Hàn Ly một bên đánh đấm cùng đối phương một bên đáp lời.
“Làm phiền bọn em rồi.” Hải ngượng ngùng nói, Nguyệt Lượng cười cười, thi triển pháp thuật trị liệu cho Hải.
“Hey, phá đám đôi lứa hẹn hò là chuyện rất thiếu đạo đức đó nha, mấy cưng nói, anh đây nên thiết đãi các cưng kiểu gì nhỉ? Đội tiểu nhân đê tiện này.” Hàn Ly cười lạnh.
Nhất thời, mấy tên kia đều rùng mình một cái. Bọn chúng sao có thể ngờ ở nơi hẻo lánh thế này mà người Minh Giáo cũng tình cờ đến được.
“Hải là nhạc công nên không tính đi, có anh đây đến cùng các cưng chơi đùa cho thoải mái rồi. Nếu thấy một mình anh không thể thỏa mãn được thì cứ yên tâm, anh đây sẽ gọi giùm mấy người khác nữa. Đồng thời có thể đánh bại sáu người bọn này, cái bang hội rẻ rách bên đó sẽ càng nổi danh có phải không hả?” Hiển nhiên Hàn Ly cũng bởi vì lời đồn đãi kia mà chịu nhiều đau khổ, trước đó đã bị khiêu chiến không ít lần.
Vừa nghĩ tới bang chủ cùng bang phó khủng bố của Minh Giáo, bốn người kia mặt xám ngoét lại, để cố tìm đường sống, cả đám cùng lao lên vây công Hàn Ly.
Tuy rằng Hàn Ly chỉ có một người, nhưng có Nguyệt Lượng làm tế tự đằng sau, y liền chẳng khác gì quái vật bất tử, một mình nhàn nhã đấu lại bốn tên kia. Không tốn bao nhiêu thời gian, kẻ địch phải bỏ chạy toán loạn.
Hàn Ly nhanh chóng đuổi theo, ở đường rẽ y tình cờ gặp Bất Nhược Cẩm Sắc cùng thành viên bang hắn.
“Bất Nhược, giúp anh bắt lại mấy thằng đang chạy đằng kia, đám hèn mạt đó dám quần công một mình Hải!” Hàn Ly là một người thông minh, đương nhiên biết nên làm sao để ngay lập tức tìm được hỗ trợ.
Quả nhiên, Bất Nhược Cẩm Sắc vừa nghe được Hải bị tấn công, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
“Đuổi theo, giết bọn chúng quay về cấp đầu cho tôi.” Bất Nhược lạnh lùng ra lệnh cho các thành viên đứng cạnh hắn.
“Vâng.” Nhận được mệnh lệnh, mấy người liền lập tức đuổi theo, dù sao giết kẻ bị hồng danh sẽ không tổn hại gì cả.
Hải với Nguyệt Lượng đuổi theo kịp Hàn Ly, thở hổn hển dừng bước.
“Bất Nhược, sao em lại ở đây?” Vừa ngẩng đầu Hải liền nhìn thấy Bất Nhược Cẩm Sắc, kinh ngạc hỏi.
Không nói gì cả, Bất Nhược Cẩm Sắc đi tới bên Hải, thấy quần áo anh bị tổn hại một chút, ánh mắt không khỏi lạnh thêm vài phần.
“Vết thương em đã chữa lành rồi nhé, hai người chậm rãi nói chuyện đi, em với Hàn Ly tiếp tục hẹn hò đây.” Cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘hẹn hò’, Nguyệt Lượng cười dịu dàng đi về phía Hàn Ly, hai người sánh bước rời khỏi.
.
“Anh một mình chạy lung tung làm gì hả.” Bất Nhược giọng điệu hung tợn hỏi.
“Hôm nay mấy người bọn anh tách ra hành động, ngoài ý muốn mới gặp phải loại tiểu nhân hèn hạ này. Bình thường không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.” Hải biết Bất Nhược giận dỗi cái gì, lập tức an ủi.
“Thế sao không tới tìm em?” Sắc mặt Bất Nhược vẫn không hề dịu lại.
Ngẩn người, Hải có chút ngơ ngác đáp: “Anh định out game mà.”
“Minh Giáo nhà các anh mãi mới có dịp đi hẹn hò riêng tư với nhau, thế mà anh định out game!” Bất Nhược hoàn toàn phát điên, hắn đương nhiên không xem nhẹ tin tức vừa rồi Nguyệt Lượng để lại. Nếu bọn họ nhàn nhã đi chơi như thế, mà người trong bang hôm nay đều chia ra hành động có nghĩa là cả đám đó đều đang hẹn hò riêng với nhau, cho nên Bất Nhược càng để bụng chuyện Hải không thèm hẹn mình đi chơi.
“À… Vậy bây giờ chúng ta cùng đi hẹn hò nhé.” Cúi gằm mặt, Hải đưa tay nói, biểu tình thấy không rõ nhưng vành tai lộ ra ngoài đã có chút đỏ ửng.
Trợn mắt lườm Hải một cái, Bất Nhược thô lỗ nắm lấy tay Hải kéo anh đi khỏi.
“Lần sau nếu chỉ có một mình lúc đó phải liên lạc với em, không có em bên cạnh, cấm tuyệt đối không được tự ý đi lung tung!” Bất Nhược cương quyết hạ lệnh.
“Anh đâu phải trẻ con.” Hải bất đắc dĩ nhắc nhở.
“Ở trò chơi này, anh nghĩ nhạc công yếu ớt như anh cùng trẻ con có gì khác nhau?” Thấy Hải còn dám cự nự, Bất Nhược lại hung hăng trừng mắt nhìn Hải.
Nghẹn lời, Hải đến đây không còn lời nào để phản bác, lại tiếp tục hối hận lúc trước sao anh không chọn chức nghiệp nào uy phong một chút.
“Em không muốn thấy anh bị thương.” Bất Nhược đột nhên lên tiếng.
Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Bất Nhược, Hải đi phía sau không nhìn được vẻ mặt hắn, chỉ cảm nhận được bàn tay Bất Nhược đang nắm tay mình có chút run rẩy, trái tim lập tức mềm nhũn, nhẹ nhàng cầm tay hắn, hứa hẹn: “Sau này nếu phải ra ngoài một mình, nhất định sẽ liên lạc với em.”
“Đây là anh đáp ứng nhé.” Bất Nhược lại giở thói trẻ con nhắc lại.
“Đúng vậy, là tự anh đáp ứng.” Hải cưng chiều nở nụ cười.