Gào thét một hồi xong, Cổ Lam vẻ mặt như không có việc gì bình thản quay đầu nhìn Tri Hỏa và Bắc Hoàng Minh, bộ dáng chẳng có chút mất bình tĩnh nào.

“À… Cổ Lam vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì thế?” Tri Hỏa dè dặt hỏi, hiện tại Cổ Lam thật khủng bố nha, rõ ràng đang cười, nhưng cứ nhớ lại cơn gầm rú của cậu ta lúc nãy, Tri Hỏa không khỏi rùng mình một cái.

“Không gì cả, là có chút chuyện muốn tìm người ta thôi.” Cổ Lam nói bâng quơ, mà biểu tình kia thì cứ như người nọ đã tàn sát cả nhà cậu, thật vô cùng dữ tợn.

Ho khan một tiếng, Tri Hỏa miễn cưỡng tự nói với bản thân rằng Cổ Lam không đến nỗi ngay cả mình cũng xử lý đâu, rồi mới mở miệng nói: “Cậu gần đây thế nào?”

“Thì vẫn vậy thôi, bọn cậu rảnh nhỉ?”

“Hả?” Chớp chớp mắt, Tri Hỏa không rõ ý tứ của Cổ Lam.

“Nếu không rảnh sao còn dây dưa ở đây nói chuyện nhảm với tôi?”

“Chỉ là hỏi thăm cậu thôi, Hỏa, chúng ta đi.” Bắc Hoàng Minh xen ngang.

“Ừ, đi thôi.” Tuy rằng còn muốn tâm sự thật nhiều với Cổ Lam, nhưng nhìn bộ dạng cậu ta lúc này, thái độ rõ ràng là muốn đuổi người, cậu rất thức thời mà không nghĩ ở lại đây thêm, đành phải ngoan ngoãn rời đi.

“Từ từ đã.” Hai người vừa mới quay người, Cổ Lam liền gọi giật lại.

“Sao thế?”Tri Hỏa ánh mắt sáng rực, lập tức quay đầu nói.

“Nhận lấy.” Dứt lời, Cổ Lam liền ném thứ gì đó qua đây.

Theo phản xạ bắt lấy đồ vật, mở lòng bàn tay ra, Tri Hỏa nhìn thấy 3 tấm huy chương lẳng lặng nằm gọn đó.

Ngẩng đầu định hỏi Cổ Lam là có ý gì, Cổ Lam đã xoay người rời đi mất rồi.

“Minh, đây là?” Tri Hỏa nghi hoặc nhìn Bắc Hoàng Minh đứng bên cạnh.

“Có vẻ Cổ Lam tặng chúng ta một món quà.” Bắc Hoàng Minh suy tư nhìn bóng lưng Cổ Lam dần biến mất.

Đúng là đồ khẩu thị tâm phi, giả vờ không quan tâm Tri Hỏa, nhưng toàn cố tình chọn thời điểm quan trọng nhất giúp đỡ một tay.

Quả nhiên, nghe được đáp án này Tri Hỏa lộ ra vẻ mặt vui sướng, “Tôi biết Cổ Lam vẫn là bạn chí cốt mà!”

“Chúng ta đi thôi.” Khẽ nhếch môi, Bắc Hoàng Minh kéo tay Tri Hỏa rời đi.

“Minh, cậu nói sao Cổ Lam vẫn không chịu gia nhập bang chúng ta nhỉ.” Tri Hỏa đối với chuyện này vẫn không thể lý giải được.

“Có lẽ cậu ấy còn bận chuyện riêng của mình.”

“Bận cái gì cơ?”

“Hẳn là có liên quan đến cái người chúng ta thấy vừa rồi.” Bắc Hoàng Minh đoán.

“Đòi nợ hả?” Tri Hỏa ngây thơ hỏi.

Bắc Hoàng Minh nghe được thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống đất, miễn cưỡng lấy lại thăng bằng, mới mở miệng nói: “Truy người cũng không nhất định là đòi nợ mới phải truy đi.”

“Bọn họ có thù hận?” Tri Hỏa tiếp tục hỏi.

“Thoạt nhìn không giống.” Bắc Hoàng Minh lắc đầu.

So với thù hận hay nợ nần, giữa hai người đó tựa hồ còn có một mối quan hệ càng phức tạp hơn nhiều. Nhưng mà quên đi, nếu Cổ Lam không muốn nói, vậy cũng không nên tìm hiểu thăm dò làm gì cả. Nếu có chuyện gì cần hỗ trợ, cậu ta nhất định sẽ mở miệng.

“Đúng là kỳ quái.” Tri Hỏa tiếp tục trầm tư.

“Không phải nghĩ nữa, nếu thật sự cần sự trợ giúp của chúng ta, cậu ấy sẽ nói. Cổ Lam không phải là người thích cậy mạnh, cậu ấy tự biết lượng sức mình.”

“Hy vọng thế.” Cười cười, Tri Hỏa cũng mong mình có thể giúp đỡ Cổ Lam, dù sao Cổ Lam đã giúp bọn họ rất nhiều rồi.



“Các cậu muốn đi làm nhiệm vụ?” Lưu Ly nghi hoặc nhìn hai người rõ ràng đã khôi phục không khí hài hòa như xưa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lời kế tiếp của bọn họ lại làm mọi người hoảng sợ.

“Ừ, có nhiệm vụ muốn đi giải quyết. ” Bắc Hoàng Minh gật đầu.

“Nhưng bây giờ là thời điểm trọng yếu cần thu thập thêm huy chương đó.” Lưu Ly tiếp tục thắc mắc.

“Ừm, ở đây có ba cái rồi. Nhiệm vụ lần này chỉ tôi với Hỏa đi là được, mọi người ở lại đây tiếp tục gom thêm huy chương, không thành vấn đề chứ?” Bắc Hoàng Minh giao huy chương trong tay cho Hải, dò hỏi.

Trầm ngâm một chút, Hải gật đầu: “Được rồi, giao cho bọn anh đi. Nhưng dù sao bọn em cũng phải mau chóng mà về đấy, mấy cái huy chương cuối cùng chắc chắn phải cần hai đứa hỗ trợ mới lấy được.”

“Em biết, nhất định sẽ trở về nhanh nhất có thể. Mấy ngày sau vất vả cho mọi người rồi.”

“Nói cái gì hả, giúp chút việc cỏn con đấy thấm tháp gì, hơn nữa đây là chuyện chung của cả nhà mà.” Hàn Ly cười lớn nói.

Bắc Hoàng Minh cũng khẽ nở nụ cười.

Hắn biết những người bạn này hoàn toàn đáng tín nhiệm, cho nên hắn mới dám bốc đồng yêu cầu muốn đi giải quyết chuyện riêng của mình, mà đem công việc nơi này hết thảy giao cho mọi người.

Có hậu thuẫn kiên cường như vậy, hắn làm chuyện gì cũng không phải bận tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play