“Cậu là ai?” Mắt thấy đám quái mình vừa đánh trong nháy mắt bị cái tên này giết chết trong vài giây, Tri Hỏa lập tức lửa giận phừng phừng, hơn nữa nếu cậu nghe không lầm, thời điểm hắn vừa xuất hiện chính xác có nói đến hai chữ “ngu ngốc”.

Giương mắt hờ hững liếc qua Tri Hỏa một cái, An Chấn Vũ nghĩ bản chất ngu ngốc quả nhiên thế nào vẫn cứ là ngu ngốc, cho dù chơi trò chơi vẫn ngốc như thế, tự mình lãng phí thời gian đến chơi đùa cậu chẳng phải quá nhàm chán sao.

“Này, tên kia, chẳng lẽ chưa ai nói qua với nhà ngươi, người ta hỏi thì phải trả lời sao?” Nổi điên định xông lên dạy dỗ đồ kiêu căng này một chút, cũng không ngờ bị Cổ Lam ở phía sau giữ lại.

“Tri Hỏa, cậu bình tĩnh chút đi nào.”

“Bình tĩnh cái gì chứ! Hắn thật sự quá đáng mà!” Quay đầu căm tức trừng Cổ Lam, Tri Hỏa không hiểu nổi sao cậu ta lại đi cản mình.

Hừ lạnh một tiếng, An Chấn Vũ không có hứng thú xem hai người bọn họ giằng co, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Này, cậu cái tên này!” Thật vất vả thoát khỏi Cổ Lam, quăng được cậu ta ngã bẹp xuống đất, Tri Hỏa vừa mới quay đầu liền thấy An Chấn Vũ đã đi được cả quãng xa rồi, vội vàng vọt lên, nắm lấy áo hắn, trợn to mắt mà trừng người ta.

Đáp lại ánh mắt của Tri Hỏa, An Chấn Vũ tựa hồ cảm thấy tim mình đập mạnh một cái, đôi con ngươi đen láy kia giờ tựa như đang bốc hỏa, chói đến hoa mắt.

Nhân vật này do mình chọn lựa lại là một bộ dáng hoàn toàn không có điểm nào giống như khuôn mặt ngoài đời, cho nên An Chấn Vũ biết Tri Hỏa không nhận ra hắn, một ý niệm đột nhiên hình thành trong đầu.

“Tôi tên là Bắc Hoàng Minh.” Gạt tay Tri Hỏa ra, Bắc Hoàng Minh mỉm cười trả lời.

Sửng sốt một chút, Tri Hỏa ngạc nhiên không hiểu hắn sao lại trở mặt nhanh như vậy, một giây trước còn chuẩn bị rời đi, bây giờ tự dưng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Tri Hỏa, cậu đừng có thô bạo thế chứ.” Thật vất vả từ mặt đất đứng lên, Cổ Lam bất đắc dĩ nói.

“Nào có.” Hừ một tiếng, Tri Hỏa cũng biết mình vừa rồi thực sự có hơi quá, nhưng là không trách cậu được, ai bảo lúc nãy, Tri Hỏa có lỗi giác như gặp phải tên khốn An Chấn Vũ kia.

“Cái kia, tôi muốn hỏi một chút, vũ khí của cậu làm sao biến ra được như vậy?” Sờ sờ đầu Tri Hỏa, Cổ Lam quay sang hỏi Bắc Hoàng Minh.

“Cầm vật phẩm trang sức, rồi ở trong đầu nghĩ ra hình dạng vũ khí là được.” Bắc Hoàng Minh cũng không keo kiệt, sảng khoái nói ra bí quyết.

“Hóa ra là vậy a.” Tri Hỏa nóng lòng muốn thử cầm khuyên tai ở trong đầu nghĩ thứ đồ muốn có, nhưng rốt cuộc không thấy biến hóa gì cả.

“Cậu gạt tôi hả!” Mở mắt ra, Tri Hỏa lên án nói.

“Sao lại vậy? Tôi dùng phương pháp đó có được vũ khí mà.” Bắc Hoàng Minh cũng nghi hoặc .

“Tri Hỏa, cậu nói cho tôi xem vừa rồi cậu nghĩ ra vũ khí gì?” Cổ Lam đột nhiên xen mồm hỏi.

“AK47 đó.” Chớp mắt mấy cái, Tri Hỏa thành thật trả lời.

Hít sâu một chút, Bắc Hoàng Minh thật vất vả mới khống chế được cơn tức của mình, nhẹ nhàng nói. “Trò chơi làm sao có thể xuất hiện được loại đồ này.”

“Ha ha, tôi biết mà, nhưng cảm thấy nếu được thì thật tốt, thử xem mà thôi.” Nói đến đây, trên tay Tri Hóa xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ. “Hình như tân thủ mới đầu chỉ biến ra được kiếm thôi.”

Quay đầu nhìn thanh kiếm tím trong tay Cổ Lam, Tri Hỏa cho ra kết luận cuối.

“Tốt rồi tốt rồi, có vũ khí, chúng ta có thể dựng nghiệp lớn rồi.” Lời Cổ Lam như thể đem bọn họ chuyển nghề ăn cướp mà sống.

“Nói đúng nha, xông lên.” Tri Hỏa cũng như con nít, hưng trí bừng bừng đáp lại.

Có lẽ, chủ ý này không tồi, nhìn hai người trước mặt, Bắc Hoàng Minh đột nhiên nghĩ, mà trên mặt hắn đã hiện ra vẻ mặt tươi cười thật lòng đã lâu không xuất hiện.



Thở hồng hộc ngã xuống mặt cỏ, kinh nghiệm của ba người có lẽ đã đủ cho bọn họ chuyển chức.

“Không nghĩ tới kinh nghiệm yêu cầu chuyển chức với tân thủ lại thấp như thế.” Tri Hỏa chưa từng chơi một game nào mà điều kiện chuyển chức vỏn vẹn trong một ngày liền đạt tới.

“Bởi vì giai đoạn người chơi thật sự du ngoạn trong Ám Vô Dạ là sau khi chuyển chức mới có thể kích hoạt, cho nên để mọi người không cảm thấy nhàm chán, bọn họ mới làm cho yêu cầu chuyển chức thấp như vậy.” Cổ Lam nhanh chóng đưa ra tin tình báo chính mình có được.

“Cổ Lam, tôi sao mà cứ thấy cậu nghiên cứu trò này rất kỹ nha.” Tri Hỏa kỳ quái hỏi.

Nghe xong thắc mắc của Tri Hỏa, sắc mặt Cổ Lam khẽ biến một chút, nhưng bởi vì cả ba đều đang nằm trên mặt đất, cho nên không bị bọn họ thấy, cậu ta liền vui tươi hớn hở nói: “Đây là bí mật.”

“Cổ Lam!” Quay đầu giận dữ trừng cậu, Tri Hỏa nghi ngờ cậu ta thế nào lại có nhiều bí mật đến thế.

“Ha ha, đúng rồi, các cậu chuẩn bị chuyển sang chức nghiệp gì?” Thông minh nói sang chuyện khác, Cổ Lam không muốn tiếp tục quanh quẩn ở vấn đền này nữa.

“Tôi muốn chuyển kiếm sĩ!” Tri Hỏa vẫn thực thích kiếm sĩ luôn đứng ở phía đầu chiến tuyến, vì đồng đội mà ngăn cản hết thảy những công kích tổn thương, cho nên cậu chơi game bình thường luôn chọn chức nghiệp này.

“Tôi chắc là sẽ chuyển ma pháp sư.” Bắc Hoàng Minh suy nghĩ một chút rồi đáp.

“Tại sao? Kiếm cậu dùng rất khá mà?” Kỳ quái hỏi, Tri Hỏa cảm thấy hắn điều khiển kiếm cho với mình còn thành thạo hơn.

“Chỉ là muốn chuyển ma pháp sư mà thôi.” Cười cười giải thích.

Hơn nữa, kiếm sĩ cũng chơi qua rồi, thực nhàm chán. Đương nhiên Bắc Hoàng Minh cũng sẽ không đem nguyên do thực sự này nói ra, hắn còn chưa muốn chết.

“Vậy còn Cổ Lam?” Coi như chấp nhận đáp án kia của hắn, Tri Hỏa liền hỏi Cổ Lam.

“Chắc là chọn thích khách, cảm giác rất oai phong.” Khoa tay múa chân, Cổ Lam cười, điệu bộ như trẻ con.

“Ừ ừ, chúng ta ngày mai hẹn nhau đi chuyển chức nhé.”

“Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play