“Chết tiệt, rốt cuộc ở nơi nào nha, bao la bát ngát thế này bảo sao tìm được chứ hả!” Tìm hơn nửa ngày, Lưu Ly tính tình nóng nảy liền nhịn không được bắt đầu oán giận.
“Kiên nhẫn nào, rồi sẽ tìm được thôi mà.” Hải đi cùng một tổ với Lưu Ly cười cười, an ủi.
“Hải, anh thật có lòng kiên nhẫn.” Lưu Ly biểu tình bội phục nói.
“Cũng tàm tạm.” Hải không chút để ý nói.
Anh có thể nhẫn nại như vậy, có lẽ cũng liên quan đến công việc của mình. Dù là nghề chính bartender hay là nghề tay trái lập trình viên đi chăng nữa, đều cần sự kiên trì rất lớn, dần dà muốn không kiên nhẫn cũng trở nên khó khăn mất rồi.
“Không biết đám người kia tìm kiếm ra sao rồi.” Ngẩng đầu nhìn ánh trăng đang dần bị mây đen phủ kín, Lưu Ly cảm thán nói.
“Không rõ lắm, nhưng chắc hẳn là cũng không tìm được đi, bằng không mấy đứa đã báo lại.” Gạt qua một bụi cây cỏ cao đến gần đầu người, Hải vừa kiếm vừa nói.
“Thật là, sao mỗi lần nhận nhiệm vụ đều vớ phải một mớ kỳ quái như này chứ!” Lưu Ly hét to một tiếng, phát tiết cơn giận xong, lại tiếp tục gia nhập công cuộc tìm người.
“Như vậy mới có hứng thú không phải sao? Dù sao chơi trò chơi chính là muốn thử nghiệm những chuyện xảy ra hoàn toàn bất đồng với cuộc sống bình thường nha.”
“Đúng rồi, thế cơ mà, em vẫn cứ tức.” Lưu Ly tính tình trẻ con nói.
“Ha ha.” Bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười, Hải giờ này biểu tình như một người anh trai cưng chiều em gái của mình.
“Được rồi, nơi này không có, chúng ta đi chỗ khác tìm xem đi.” Đứng lên phủi phủi quần áo, Hải nói.
“Vâng, đi thôi.” Có chút ủ rũ trả lời, Lưu Ly cũng theo đó mà rời khỏi bụi cỏ cao ngất kia.
Đó là. . .
Ngay trước lúc rời đi, một thứ gì đó lập tức hấp dẫn ánh mắt của Hải.
–
“Minh, cậu có nghĩ nếu chúng ta tìm không thấy NPC kia, có phải sẽ không được lập bang nữa?” Tựa vào lưng Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa đột nhiên nói.
“Không biết nữa.” Vô cùng đơn giản nói ra ba chữ, Bắc Hoàng Minh cõng Tri Hỏa chậm rãi mà đi tới.
“Nói thật, tôi có chút hối hận việc lập bang rồi. Một khi lãnh đạo bang hội cũng có nghĩa là sẽ bị cuốn vào vòng tranh đấu này, thật vất vả mới có thể yên ổn ngao du trong trò chơi, không nghĩ tới phải buông tất cả mà lao vào.” Tiếc nuối nói, Tri Hỏa bắt đầu bực mình.
“Nếu đã quyết thì không phải hối hận, dù sau cậu cũng là đội trưởng trong nhóm, tất cả đều sẽ nghe theo lời cậu mà.” Bắc Hoàng Minh nói.
“Ừ, tôi cũng biết thế, cho nên chỉ tức một chút xíu thôi.” Có chút mệt mỏi thở dài, Tri Hỏa tựa đầu vào vai Bắc Hoàng Minh.
“Nếu cảm thấy mệt mỏi, còn có tôi để cậu dựa vào.” Đột nhiên, Bắc Hoàng Minh thốt ra một câu như vậy.
Thoáng sửng sốt, Tri Hỏa nhận ra hai tai Bắc Hoàng Minh đều đỏ ửng lên, không khỏi phá lên cười, “Minh, cậu thật là đáng yêu.”
“Dài dòng muốn chết.” Bắc Hoàng Minh buồn bực nói.
Thật là, biết vậy không nên cảm thông cho tên ngốc này.
“Dù sao, thật sự phải cám ơn cậu, vì đã luôn ở bên cạnh tôi.” Nghĩ đến những sóng gió trải qua từ lúc mới chơi tới giờ, Tri Hỏa cảm thán nói.
Nếu cậu biết tôi là ai, cậu còn có thể ôn nhu mà đối xử như vậy sao?
Bắc Hoàng Minh có chút bi ai nghĩ tới.
Tuy rằng hắn bắt đầu hối hận chuyện giấu diếm thân phận, nhưng cũng hiểu rõ nếu không che đậy sự thật mình là ai, thì hắn với Tri Hỏa căn bản từ đầu sẽ không ở chung một chỗ. Cậu ta ngay cả cơ hội để hắn tiếp cận mình cũng sẽ tuyệt đối không cho phép.
Vận mệnh mà, luôn là thích trêu đùa người ta, hiện tại cũng chỉ có thể từng bước một mà suy tính tiếp.
Tri Hỏa không rõ Bắc Hoàng Minh tại sao lại đột ngột im lặng như thế, nhưng cậu không ngại. Cho dù không nói lời nào, chỉ cần có thể cùng Minh ở bên nhau như thế này, cậu đã cảm thấy vô cùng an tâm rồi.
Tri Hỏa không biết đây là cảm giác gì, nhưng cậu tham luyến sự dịu dàng của Bắc Hoàng Minh.
Như vậy là tốt rồi, tốt rồi. . .
Đột nhiên, mấy người đang tách nhóm đồng thời nhận được tin tức từ Hải.
“Đã tìm thấy NPC!”
——————————————
(1) Dạ Du Thần: theo QT – thần dạ du; người hay đi chơi đêm (vị thần chuyên đi tuần hành vào ban đêm trong truyền thuyết, ví với người thích đi chơi lang thang ban đêm)
(2) Phi: vũ khí của bạn Minh, nghĩa là ‘màu đỏ đậm’. Vũ khí của bạn Hỏa là ‘Hồng’, màu đỏ.