“Trò chơi này có cả thợ săn tiền thưởng?” Từ công hội thợ săn tiền thưởng đi ra, Tri Hỏa kinh ngạc thấp giọng nói.

“Trong đây còn có cái gì không có khả năng phát sinh.”

“Vậy hóa ra Cổ Lam là thợ săn tiền thưởng?”

“Ừ, không sai, trên ngực cậu ta gắn huy hiệu thanh kiếm giao với ma trượng, đại biểu cho thân phận thợ săn.” Lần này là Hải mở miệng giải thích.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, anh cố ý lên mạng chính phủ tham quan một chút, nắm được rất nhiều tin tức. Nếu một đội ngũ mà thiếu đi sự liên kết với các luồng thông tin bên ngoài, sẽ có thể gây hậu quả nghiêm trọng. Hải hiện tại đã nhận thức rõ ràng điểm này.

Nhìn Tri Hỏa lại lâm vào trầm tư, Bắc Hoàng Minh không chút lưu tình cốc đầu cậu, “Đừng ngẩn người ra như thế. Dù sao cậu bây giờ cũng tìm không ra Cổ Lam, đợi đến lúc gặp lại cậu ta, cậu lo tìm cách làm cậu ta bớt cảnh giác mình cũng chưa muộn.”

Ôm cái đầu bị cốc đến đau, Tri Hỏa đáng thương giương mắt nhìn Bắc Hoàng Minh, thầm mắng hắn bạo lực, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, bởi vì những lời Bắc Hoàng Minh nói đến tất cả đều là chuyện cậu đang suy nghĩ.

“Thế nhưng mà, giờ chúng ta nên làm gì?” Hàn Ly nói ra vấn đề hiện tại.

Quả nhiên, y vừa nói xong, tất cả mọi người lại lâm vào yên lặng.

Thở dài một hơi, Hàn Ly biết ngay bọn họ không có suy nghĩ đến chuyện này.

“Anh nghĩ…” Hải cất tiếng, thanh âm luôn luôn vững vàng giờ đây lại xuất hiện một tia run rẩy, “Chúng ta cần phải nhanh chóng luyện cấp, càng nhanh càng tốt, bởi vì… Chúng ta hiện tại đã bị mấy chục bang hội phát lệnh truy sát.”

“Cái gì cơ!” Trừng lớn mắt nhìn Hải, mọi người chờ anh giải thích.

“Cụ thể chuyện tình là sao, anh cũng không rõ ràng lắm. Nhưng hình như có mấy chục bang hội gì đó bị trộm đồ, đồ gì cũng có, duy nhất giống nhau chính là toàn món xa xỉ giá trị rất cao. Hơn nữa, kẻ trộm còn lưu lại lời tuyên bố ‘Ta là thành viên tiểu đội Liệt Dương’, cho nên hiện tại cả nhóm đều đang bị truy nã.”

Hải ngày hôm qua vừa lên trang diễn đàn chính phủ liền suýt bị hù chết. Trên đó nhan nhản khắp nơi đều là những bài post thông báo sẽ diệt trừ bọn họ.

“Tuy rằng thực hư không biết rõ ràng, nhưng chắc chắn có thể xác định đây là có người đang hãm hại đội chúng ta.”

“Cho nên, để bảo toàn tính mạng, chúng ta phải luyện lên đến cấp cao một chút đi.” Lưu Ly toát mồ hôi suy đoán.

“Vậy một bên cố gắng luyện cấp, một bên tìm ra kẻ đã hãm hại chúng ta.” Tri Hỏa cũng không để tâm lắm, dù sao bị người đuổi giết dường như cũng có chút cảm giác phiêu lưu mạo hiểu.

Liếc mắt nhìn Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh đương nhiên rõ ràng con người cậu có bao nhiêu ngang tàng, chẳng qua người nào nếu mới quen cậu nhất định sẽ bị gương mặt trẻ con kia lừa gạt.



Một đám mù đường nghe theo lời Hải vốn đã tự mình dày công nghiên cứu kĩ lưỡng, cuối cùng tìm được một địa phương tương đối vắng vẻ, rất thích hợp cho bọn họ luyện cấp.

“Khu rừng rậm này thật không tồi a.” Thanh đao của Lưu Ly xẹt qua một đường cắt đôi mình quá, lưu lại một món đồ trên mặt đất.

Sờ lên chiếc khuyên tai, Tri Hỏa lần đầu tiên sau khi chuyển chức gọi ra vũ khí của mình.

“Hồng!”

Một thanh kiếm nhỏ dài, toàn thân rực đỏ vững vàng nằm gọn trong tay Tri Hỏa, trên chuôi kiếm nạm ngọc hình thanh thập giá đỏ trong suốt. Kiếm trông khá đơn giản, nhưng sức mạnh lại không thể xem thường.

Vung tay lên, kéo theo một luồng lửa màu đỏ diễm lệ, quái quanh người Tri Hỏa đều biến mất không còn bóng dáng.

“Chậc, nguyên một đám lợi hại luôn.” Nhìn nhóm bạn thực lực cao cường, Hàn Ly thấp giọng.

Hải đứng cạnh Nguyệt Lượng một bên trông coi bảo vệ bọn họ, thỉnh thoảng lại bắn lén qua một mũi tên.

“Tri Hỏa, tránh.”

Nghe nhắc nhở của Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa nhanh nhẹn nhảy né qua bên cạnh, nơi cậu vừa rồi mới đứng giáng xuống một trận sấm sét, quái nơi đó toàn bộ bị tiêu diệt.

Nhìn lại, Bắc Hoàng Minh hơi thở thập phần ổn định, nhìn không ra bộ dáng chật vật của kẻ vừa niệm thuật công kích phạm vi khổng lồ.

“Minh, cậu không có sử dụng vũ khí!” Nhìn tay Bắc Hoàng Minh trống không chẳng cầm vật gì, Tri Hỏa kinh ngạc kêu to.

“Có gì kỳ quái, cậu lúc nào thấy tôi dùng qua vũ khí?” Coi thường nhìn Tri Hỏa vẻ mặt ngạc nhiên, Bắc Hoàng Minh hỏi.

“Ớ. . .” Những lời này hỏi lại Tri Hỏa, cậu thực ra chỉ thấy có một lần Bắc Hoàng Minh dùng vũ khí, đó là khi hắn còn mới bắt đầu chơi. Từ sau khi chuyển chức, đúng là chưa từng thấy Bắc Hoàng Minh sử dụng qua vũ khí.

“Chẳng lẽ cậu không có vũ khí?” Tri Hỏa tò mò hỏi.

“Sao có thể vậy.” Bất đắc dĩ thở dài, Bắc Hoàng Minh hết sức băn khoăn Tri Hỏa ở trong trường học luôn luôn thông minh là thế, sao vô trò chơi lại ngốc thế này.

Nhưng cũng chẳng sao… Ngốc nhưng đáng yêu là được.

“Vậy cậu sao không dùng?”

“Đối phó thứ vớ vẩn này, không cần dùng.” Cười tự mãn, Bắc Hoàng Minh vung tay lên, lại là một tràng tiếng sấm dội xuống.

Hắn thật là ma pháp sư sao?

Thần tình hắc tuyến nhìn Bắc Hoàng Minh thoải mái niệm hết thuật này đến chú khác, mọi người toát cả mồ hôi hột.

Cùng với cấp bậc không ngừng lên cao, ý cười trên mặt cả đám càng lúc càng hớn hở.

“Ha ha, thế này thì bà còn sợ bố con đứa nào?” Lưu Ly điên cuồng cười lớn.

“Hình tượng, chú ý hình tượng nha, Lưu Ly.” Hàn Ly xấu hổ lén nhìn Lưu Ly không có chút bộ dáng thục nữ nào, lại quay về nhìn Nguyệt Lượng ngoan ngoãn bên cạnh, không khỏi cảm động. Nguyệt Lượng thật sự rất ngoan nha.

“Hứ, ai cần ông anh lo.” Làm mặt quỷ với gà mẹ Hàn Ly, Lưu Ly ngồi xuống nghỉ ngơi cạnh Tri Hỏa.

“Chúng ta hôm nay liền ở lại trong này đi.”Hải ngẩng đầu nhìn màn đêm dần đen kịt, đề nghị.

Mọi người gật đầu, chia nhau đi kiếm củi, sửa soạn ở lại qua đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play