Một cước đá văng cánh cửa trước mặt, Tri Hỏa mặt mày xám xịt nổi giận đùng đùng xuất hiện. Trải qua N ngày vất vả chiến đấu, cậu rốt cuộc đã lên đến đỉnh tháp.
Cung Thịnh Lạc khốn kiếp, chờ anh rơi vào tay Cổ Lam xem tôi trừng trị anh thế nào! Âm thầm oán giận trong lòng, Tri Hỏa không có để ý tới tình huống xung quanh, mãi đến khi một tiếng cười khẽ vang lên, cậu mới kinh ngạc nhận ra nơi này không chỉ có mình cậu.
“Lại còn đạp cửa xông vào ư? Nên khen ngươi tác phong độc đáo mới phải nhỉ?” Một giọng nam lười biếng lại truyền vào tai Tri Hỏa.
Nhìn lên bậc thang cao cao, ngai vàng trên cùng quả nhiên tọa thượng một chàng trai có mái tóc cùng y phục đen thẫm, đang chống một tay lên má, thích thú nhìn Tri Hỏa.
Người này ngoại hình vô cùng anh tuấn, đẹp đến mức tuyệt đối không thể có được ở con người bình thường. Tri Hỏa không khỏi sửng sốt, tuy rằng cùng là nam giới, nhưng bất luận kẻ nào cũng đều thích thưởng thức những thứ xinh đẹp.
Mãi đến khi một tiếng thở dài nhẹ vang bên tai Tri Hỏa, cậu mới lấy lại tinh thần, có vẻ xấu hổ dời mắt. Trong lúc vô tình ánh mắt Tri Hỏa liếc qua một dáng người đang đứng cạnh cột trụ, nhất thời ngẩn người.
“Mới một thời gian ngắn không gặp, đã không nhận ra tôi sao?” Bắc Hoàng Minh hơi nhíu mày, có chút hờn giận.
“Cậu, cậu là Minh ư?” Tri Hỏa cảnh giác.
“Tôi có phải người thật hay không, cậu cũng không nhận ra sao?” Bắc Hoàng Minh lập tức hiểu được Tri Hỏa lưỡng lự điều gì, nhưng vẫn có chút giận dỗi. Dù sao hắn ngay lúc nhìn thấy Tri Hỏa liền chắc chắn cậu chính là Tri Hỏa thật sự. Vậy mà Tri Hỏa lại không nhận ra mình, điều này làm Bắc Hoàng Minh có chút tổn thương.
Thấy vẻ mặt giận dỗi quen thuộc này, Tri Hỏa nở nụ cười, sau đó nhào vào lòng Bắc Hoàng Minh.
“Minh ~ “
Vươn tay ôm lấy Tri Hỏa, trong mắt Bắc Hoàng Minh tràn ngập dịu dàng.
Nhìn hai người con trai không coi ai ra gì mà ôm ghì lấy nhau, trong mắt chàng trai tóc đen hiện lên một tia phức tạp, nhưng lập tức biến mất.
“Các người không phải nên kiềm chế một chút sao?” Hắn ta tốt bụng đề nghị.
“Vì sao?” Tri Hỏa thẳng thắn đáp, “Ta thích Minh, Minh cũng thích ta, có gì không đúng? Sao phải kiềm chế chứ?”
Người nọ bị lý lẽ của Tri Hỏa làm cho mờ mịt, một lúc sau mới nói: “Các ngươi đều là nam không phải sao.”
“Vậy rồi sao? Thích thì thích thôi, cớ gì phải bận tâm nhiều vậy?” Tri Hỏa tiếp tục thẳng thừng nói, nhất thời làm hai người còn lại cảm thấy dở khóc dở cười, sao lại có người đem đồng tính luyến ái trở thành chuyện đương nhiên như vậy chứ?
Trong lúc nói chuyện, mấy người Minh Giáo cũng lục tục đi tới. Trông thấy đồng đội, Tri Hỏa mới nhớ tới việc chính, quay đầu nhìn về phía chàng trai tóc đen hỏi: “Ngươi chính là hoàng đế hắc ám phải không?”
“Ừm?” Nhíu mày, hoàng đề hắc ám nở nụ cười, “Hóa ra ngươi cũng không ngốc lắm.”
“Này này! Sao lại nói ta ngốc!” Tri Hỏa lập tức bực mình kêu to.
Hoàng đế hắc ám không trả lời, mà dùng ánh mắt nghiền ngẫm quét qua Tri Hỏa một lượt, sau đó mới mở miệng nói: “Nhìn thế nào cũng thấy ngốc.”
Đáng giận! Tri Hỏa lửa giận bừng bừng không buồn để ý lại đối phương rốt cuộc là vị nào, lập tức lao lên định cho hắn một trận, không ngờ mới qua bậc thang được hai bước đã bị ngã văng ra.
May mà Bắc Hoàng Minh phản ứng kịp, vừa nhìn thấy Tri Hỏa bị quăng xuống liền lập tức xông tới vừa lúc đỡ được cậu.
“Đừng nóng.” Ôm Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh trấn an.
Mấy người Minh Giáo trông một màn này vẻ mặt đều ngơ ngác, không hiểu trước lúc cả đám đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Mặc dù các ngươi có vẻ rất thú vị, mà một mình ở nơi này buồn chán từ lâu lắm rồi, cũng muốn tâm sự một chút cho đỡ cô đơn, thế nhưng thời gian của đám bạn các người không còn bao nhiêu nữa đâu.” Búng tay, khung cảnh ngoài tháp như được phóng tới trước mặt đám người Tri Hỏa, những người bị kẹt ở đầm lầy cùng sa mạc đã bị chìm xuống hơn nửa người.
“Nhiệm vụ cuối cùng là cái gì?” Tri Hỏa trợn mắt hung tợn nhìn hoàng đế hắc ám.
“Rất đơn giản, chỉ cần đánh bại ta là được.” Mỉm cười, hoàng đế Hắc ám nhẹ nhàng buông lời.
Sửng sốt, Tri Hỏa không ngờ nhiệm vụ cuối cùng lại đơn giản như vậy, theo bản năng quay đầu nhìn đồng đội, lại thấy mọi người cũng đều mang vẻ mặt nghi ngại. Dù vậy thời gian không cho phép suy đoán gì nhiều nữa, Bắc Hoàng Minh nhanh chóng thầm tính toán trong đầu, lập tức gật đầu với Tri Hỏa.
Có được sự đồng ý của Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa lập tức triệu tập ‘Hồng’, nhằm thẳng hướng ngai vàng của hoàng đế Hắc ám.
Xui xẻo thay kết quả lần này giống hệt lần trước, hơn nữa Tri Hỏa còn sử dụng kiếm đánh thẳng vào lớp kết giới bảo vệ, bị đẩy ngược lại càng mạnh, Bắc Hoàng Minh đỡ lấy cậu cũng bị ngã văng ra ngoài.
“Khụ khụ.” Tri Hỏa cảm thấy xương cốt cả người đều bị đánh gãy, ho khan một hồi, ***g ngực bị ép đau đớn. Thật vất vả mới hồi sức lại một chút, cậu vội vàng đứng dậy kiểm tra thương thế của Bắc Hoàng Minh.
“Minh, cậu sao rồi?”
Tuy rằng Bắc Hoàng Minh lắc đầu tỏ vẻ không hề hấn gì, nhưng máu tươi tràn từ khóe môi hắn nhỏ xuống mặt đất không ngừng. Tri Hỏa trông thấy vậy hết sức kinh hãi, để Bắc Hoàng Minh tựa vào người mình, cậu vội vàng đem thuốc nhét vào miệng hắn.
Tri Hỏa vẻ mặt lo lắng dò hỏi, “Thế nào? Đỡ hơn chút nào không?”
Mỉm cười trấn an, Bắc Hoàng Minh gật gật đầu. Xác định sắc mặt Bắc Hoàng Minh khá hơn nhiều, Tri Hỏa mới nhẹ thở phào.
“Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh ra sao rồi?” Hàn Ly đứng ở xa bắn tên công kích kết giới phân tâm hỏi.
“Không có vấn đề gì.” Bắc Hoàng Minh tự mình đáp, đứng lên, hắn lau vết máu bên khóe môi rồi tiếp tục gia nhập công kích.
Liếc mắt qua nhìn Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa biết có khuyên hắn nữa cũng vô ích, đành phải lựa chọn tin tưởng hắn, trấn tĩnh lại, chuyên tâm giải quyết nhiệm vụ.
.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kết giới bảo vệ không mảy may suy chuyển, mọi người không khỏi sốt ruột, lực tấn công ngày càng mạnh mẽ, mặt ai cũng lộ vẻ căng thẳng.
“Cứ thế này sao có thể đánh bại tên hoàng đế Hắc ám này chứ! Căn bản đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành mà!” Lưu Ly nhịn không được kêu lên, nghĩ đến Dật Sử còn đang bị giam ở đầm lầy, Lưu Ly càng cắn chặt môi.
“Ngươi đang đùa giỡn bọn ta sao?” Bắc Hoàng Minh ngẩng đầu nhìn hoàng đế Hắc ám đang nhàn nhã ngồi trên ngai nhìn bọn họ một thân chật vật, mặt sầm lại.
“Ta có thể nói cho các người biết một phương pháp, nhưng cũng rất khó giải quyết, các người có muốn nghe không?” Hoàng đế Hắc ám mở miệng nói.
“Là cái gì?”
“Trong vòng một giờ phải tìm được nữ thần Ánh sáng đã mất tích ở đảo thần thánh, sau khi tìm được người đó nhiệm vụ cuối cùng tất yếu sẽ thay đổi.” Vươn một ngón tay, hoàng đế Hắc ám trêu chọc cười nói, hắn vốn không tin sẽ có người hoàn thành được nhiệm vụ này.
Cái gọi là nhiệm vụ cuối cùng căn bản là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, điều kiện để thành công khó tới mức khiến người ta tức hận.
Lạc, anh vốn không hề hy vọng em sẽ hoàn thành được nhiệm vụ này phải không? Nét mặt Cổ Lam trở nên ưu thương.