Mặc dù thấy được đảo Hắc ám, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai đảo lúc này thật sự rất xa, tuyệt đối không thể cứ bơi mà đến được, cho nên cả đám chỉ có thể nghĩ cách khác.
Trước tiên tự mình dạo qua một vòng trên đảo, Thiếu Ảnh có chút suy tư lẩm bẩm nói: “Sao cứ thấy đảo này như thể là nơi dừng chân trước trạm Đảo hắc ám nhỉ?”
“Cậu cũng có cảm giác này?” Vô Ngữ đột ngột dừng bước, quay lại ngạc nhiên hỏi.
Gật gật đầu, Thiếu Ảnh nhận thấy không phải mình y thấy vậy, lập tức lên tiếng nói ra suy nghĩ. Quả nhiên những người khác đều gật đầu cho biết chính mình cũng có cảm giác này.
“Nếu đoán không sai, vậy thì nơi này nhất định có cách để chúng ta tới được đảo Hắc ám.” Xoa xoa cánh môi, Bắc Hoàng Minh khẽ rũ mắt trầm tư.
Mọi người chợt ngơ ngẩn nhìn Bắc Hoàng Minh, có mấy cô gái đều đỏ bừng mặt, Tri Hỏa khựng lại trong nháy mắt mau chóng định thần, lao đến ôm cổ Bắc Hoàng Minh nói: “Tóm lại cứ phân công nhau ra tìm kiếm đã.” Dứt lời liền kéo Bắc Hoàng Minh đi khuất.
Mọi người bị bỏ lại trợn mắt nhìn, rồi nở nụ cười ám muội.
Cái thói độc chiếm mạnh mẽ dữ ha.
.
Vì không hiểu nên bị Tri Hỏa kéo đi một đoạn thật dài rồi, Bắc Hoàng Minh rốt cuộc nhân lúc Tri Hỏa dừng lại mới có thể mở miệng hỏi đầy vẻ nghi hoặc, “Cậu làm sao thế?”
“Lần sau, lần sau tuyệt đối không được lộ ra vẻ mặt vừa rồi trước người khác.” Tri Hỏa vô cùng cương quyết nhìn Bắc Hoàng Minh, bắt hắn phải hứa.
Chớp mắt, Bắc Hoàng Minh có vẻ mơ hồ, hắn thật sự không hiểu sao Tri Hỏa lại tức giận như vậy.
Phiền muộn vò rối tóc, Tri Hỏa cũng không biết nên giải thích sao với người yêu, chính là vì bộ dáng vừa rồi của hắn quá mức quyến rũ, trong khoảnh khắc làm mọi người đều bị mê hoặc.
Ngón tay trắng nõn khẽ mân mê bờ môi hồng mềm mại, hành động không hề có chủ ý mang theo cảm giác thu hút vô tình, Bắc Hoàng Minh khẽ rũ mi càng tăng thêm vẻ bí ẩn, tóm lại, Tri Hỏa lần đầu tiên nhận ra tạo hình của Bắc Hoàng Minh trong trò chơi xinh đẹp đến thế nào.
Thấy Tri Hỏa không nói ra nguyên cớ, Bắc Hoàng Minh đành phải khẽ cười gỡ bàn tay đang kéo tóc của cậu ra, hắn không muốn Tri Hỏa còn trẻ mà đã hói đâu, cho dù trong trò chơi cũng không được.
“Thôi nào, đừng giật tóc, tôi không hỏi nữa là được.”
“Vậy cậu hãy cam đoan từ nay về sau tuyệt đối phải giấu tiệt cái vẻ mặt này đi!” Tri Hỏa cố chấp đòi hỏi.
“Ừ, tôi hứa về sau sẽ không bao giờ… làm vẻ mặt ấy nữa.” Cưng chiều nhìn Tri Hỏa, tuy Bắc Hoàng Minh không rõ cậu rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng nhìn Tri Hỏa có biểu tình độc chiếm mãnh liệt này đủ làm hắn thấy rất vui rồi.
Nhẹ thở ra, Tri Hỏa cuối cùng không có kéo giật tóc nữa, “Được rồi, đi tìm manh mối nào.”
“Ừ.” Gật gật đầu, Bắc Hoàng Minh đang chuẩn bị đi theo Tri Hỏa, lại đột nhiên nhận được thông báo của Tuyết Vân Phi.
“Mọi người, không cần tiếp tục nữa, tôi tìm ra rồi.”
Quay sang nhìn nhau, tuy không rõ Tuyết Vân Phi sao có thể tìm được manh mối trong thời gian ngắn như vậy, nhưng hai người vẫn quyết định đi nhìn xem sao.
.
Chỉ trong chốc lát, tất cả đều tập trung đông đủ về chỗ Tuyết Vân Phi, ở nơi này hiện tại chỉ có một ngôi nhà gỗ đơn sơ.
“Anh nói tìm ra rồi?” Lưu Ly gấp gáp dò hỏi.
“Ừ, đúng vậy.” Gật gật đầu, Tuyết Vân Phi đẩy cánh cửa căn nhà gỗ, dẫn mọi người đi vào, chỉ về phía một NPC duy nhất trong phòng nói: “NPC này là người đóng thuyền, mà phương pháp thâm nhập đảo Hắc ám duy nhất chúng ta có thể dùng chính là đi thuyền.”
“Thật tốt quá.” Tri Hỏa phấn khởi vì đã có thể giải quyết được vấn đề, nhưng ngay say đó cậu lại nêu lên một khúc mắc khác, “Vậy khi gió mây vần vũ rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
“Nói không chừng câu này cũng không có ý bao hàm quá lớn, phải chăng đơn giản chỉ nói đến bão táp?” Tuyết Vân Phi thuận miệng nói.
Nhất thời ánh mắt Bắc Hoàng Minh sáng lên, thông suốt nói: “Đúng vậy, đây hoàn toàn có khả năng!”
“Tốt rồi, đi xem thuyền thế nào thôi.” Vỗ tay, Tri Hỏa cười nói.
Rất nhanh mọi người liền mua được thuyền từ NPC nọ, Tuyết Vân Phi lại ngoài ý muốn tìm được một NPC trốn trong góc nào đó có khả năng dự đoán thời tiết. Theo lời của NPC này, bão rất nhanh sẽ ập đến vào đêm nay.
Những phiền toái mà mọi người vốn đang gặp phải cứ như vậy được giải quyết nhẹ nhàng, khiến tất cả càng thêm vững tin hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
.
Chuẩn bị sẵn sàng, tới lúc chạng vạng tối cả đội đã ngồi hết trên thuyền, nhổ nheo hướng về phía đảo Hắc ám. Quả nhiên ngay lúc gần tới đảo Hắc ám, thời tiết bắt đầu chuyển xấu, mây đen trên trời không ngừng biến hóa, gió mang theo mưa lớn táp thẳng vào mặt mọi người đến đau rát. Càng tiếp cận đảo Hắc ám thuyền càng rung lắc dữ dội, làm người ta không khỏi sợ hãi con thuyền rồi sẽ bị đánh tan.
“Xem kìa!” Giữa lúc gió to, Tri Hỏa chỉ vào một cơn lốc xoáy cách đó không xa, cảnh tượng xung quanh đảo Hắc ám khiến ai nấy đều liên tưởng đến Bermuda ngoài hiện thực.
“Tụi mình liệu có bị cuốn vào không đấy?” Lưu Ly vừa mới hỏi, mọi người đột nhiên cảm thấy thân thuyền rung lắc dữ dội, lại cúi đầu nhìn mặt biển mới phát hiện thuyền thật sự đã bị cuốn vào trong vòng lốc xoáy.
“A A a a a !!!”
Con thuyền giống như chiếc lá nhẹ hẫng, xoay tròn trong cơn lốc, cuối cùng thuyền gỗ nhỏ cũng không duy trì được mà tan tành, tất cả mọi người bị hất xuống biển, trong nháy mắt ngất lịm.