“Hey, mọi người, đã lâu không gặp!” Cùng với giọng điệu thoải mái, Tri Hỏa đi vào phòng chủ thành.
Cả đám đang bận rộn thấy cậu đã khôi phục bộ dáng ngày thường đều tỏ ra sửng sốt, nhưng rồi lại trông thấy Bắc Hoàng Minh đi theo phía sau, đều nở nụ cười ám muội.
“À há, hóa ra vợ chồng son giận dỗi nhau đã làm lành rồi.” Cổ Lam là người đầu tiên bước lên trêu chọc.
“Lần sau cũng đừng náo loạn vậy nha, bọn anh không chịu nổi hai đứa gây sức ép đâu.” Hải bất đắc dĩ quở trách, nhưng trong mắt tràn ngập ý cười.
“Ây da, tình cảm hình như còn thắm thiết hơn trước nữa kìa.” Lưu Ly liếc mắt nhìn hai người, bày ra điệu cười gian trá.
“Khổ thân chúng ta phải lẽo đẽo theo sau hai tên này thu thập hậu quả, đã cực nhọc lại còn lo lắng không yên, hai~~” Hàn Ly vẻ mặt đau khổ.
“Xem ra lần sau còn gây sự với nhau, chị không phải ra tay trị liệu nữa rồi. Mất mạng một lần có vẻ thích hơn đúng không.” Nguyệt Lượng cười tủm tỉm nói.
Hai người vốn đang rất vui vẻ nhìn mọi người cậu một câu tôi một câu đùa giỡn, nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
“Được rồi được rồi, là bọn tôi không đúng, không nên để lớn chuyện như vậy.” Tri Hỏa chủ động nhận sai, mấy kẻ này hiện tại thật đúng là miệng lưỡi lợi hại mà.
“Vô ích thôi, đã nhọc công lại nhọc lòng, chỉ nói suông vài ba câu hình như không thành ý chút nào há.” Hàn Ly cười đểu vỗ vỗ vai Tri Hỏa.
“Mấy người định làm gì?” Tri Hỏa phòng bị nhìn đám bạn thân rõ ràng có ý đồ muốn ăn tươi nuốt sống mình.
“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là mong hai vị đây mời bọn tôi đi Túy Tiên Lâu ăn một bữa mà thôi.” Thấy cá đã cắn câu, Lưu Ly tiếp lời Hàn Ly nói, “Đừng nói các ông là loại người ki bo kiệt sỉ vầy nhé.”
“Mấy người này thật quá gian xảo!” Tri Hỏa oán giận lên án, Túy Tiên Lâu chính là quán rượu cao cấp nhất Ám Vô Dạ, cả đám bọn họ kéo nhau qua đó, tuyệt đối sẽ đẩy cậu vào tình cảnh nghèo mạt rệp!
“Không còn lựa chọn nữa đâu.” Dứt lời, Cổ Lam liền đẩy Tri Hỏa đi về phía Túy Tiên Lâu, những người khác lập tức đuổi kịp.
“Sao em không lên giúp?” Hải đi phía sau tò mò hỏi Bắc Hoàng Minh.
“Thực sự đã làm phiền mọi người mà. Chỉ đi ăn một bữa thôi, không có vấn đề gì cả.” Bắc Hoàng Minh cười cười đáp.
Trong lòng thầm cầu phúc cho Bắc Hoàng Minh còn không biết chân tướng, Hải cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm.
–
Đến lúc đi vào Túy Tiên Lâu, Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh đã nhìn thấy Thiếu Ảnh, Dật Sử cùng Hỏa Luyện cả đám không biết đã ngồi đó từ bao giờ, mắt thiếu chút nữa lọt tròng. Cái gì cơ, chờ tới khi lũ người này ăn no, bọn họ tuyệt đối sẽ phá sản!
Chúc hai đứa may mắn. Hải đồng cảm nhìn hai người đã hoàn toàn hóa đã, ngay sau đó bị kéo ngồi xuống bàn đầy ắp đồ ăn.
“Các người là đồ vô lại a a a!!” Tri Hỏa bùng nổ.
“Ấy nè nè, đừng có nhỏ mọn như thế. Chỉ là muốn bọn anh mời bữa cơm thôi mà, không thể ngờ chủ thành Minh Kính ngời ngời thế này lại không thể mời người ta được bữa cơm.” Hỏa Luyện thêm dầu vào lửa.
“Vớ vẩn, cái đó với việc mời cơm không nổi liên quan gì chứ. Mà vì cái gì tôi phải đãi mấy người!” Tri Hỏa bất mãn trừng mắt.
“Bởi vì bọn tôi đã giúp được việc lớn đó nha.” Nói đến đây, Hỏa Luyện tỏ vẻ đắc ý.
“Hở? Chuyện gì cơ?”
“Hôm qua bọn tôi đã tìm được NPC kia rồi.” Hỏa Luyện vừa nói ra, nhất thời làm Tri Hỏa kinh ngạc kêu lên.
“Thật sao?”
“Chắc cú luôn sao giả được? Mấy bang bọn tôi thiếu điều lật tung cả đảo Hải Dương rồi, thật vất vả mới tìm được đấy. Anh nói, bữa cơm này anh có chịu mời hay không hả.”
“Chịu chịu chịu, chắc chắn phải khao rồi, các cậu ăn, cứ ăn mạnh vào, đừng có khách khí!”
“Nào dám khách khí.” Mọi người trong nháy mắt tươi tười phi thường sáng lạn, Tri Hỏa đột nhiên hối hận vừa rồi sao lại nói nhanh đến thế. Nhưng hiện tại hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể lén lút đếm lại tiền trong bao, thảm thương nhìn đống thức ăn trên bàn.