Đêm đó An Chấn Vũ sau khi trở về, vừa mới vào phòng Hàn Phi Tường lập tức bị một cú đấm như trời giáng nện vào mặt, vội vàng tránh ra nhưng vẫn bị trầy xước, đau đớn thấu lên tận não.

“Còn chưa bớt giận sao?” Khẽ quệt miệng vết thương, An Chấn Vũ bất đắc dĩ nhìn Hàn Phi Tường.

“Bớt giận?” Hàn Phi Tường giận dữ cười, “Cậu nói xem tôi làm sao để bớt giận? Không những dùng thuốc mê, còn đem tôi nhốt trong phòng, cậu rốt cuộc có ý gì!”

“Tôi vốn chỉ mong cậu ở nơi yên tĩnh này có thời gian thông suốt lại.” An Chấn Vũ vô tội trả lời.

“Cậu bị ngu à! Trong hoàn cảnh này sao tôi có thể bình tĩnh được!” Không tức phát điên là tốt lắm rồi. Hàn Phi Tường hung tợn trừng mắt với An Chấn Vũ, vừa nhìn thấy lại muốn lao lên cho hắn một trận, may mà bị bác An cản lại kịp thời.

“Cậu Hàn, cứ bình tĩnh một chút nào.” Bác quản gia không biết làm thế nào cười khổ, kỳ thật lúc cậu chủ bày ra mấy thứ này, ông đã đoán được cậu Hàn nhất định sẽ tức điên, dù sao chẳng có người bình thường nào chịu được cái biện pháp nhốt trong phòng cho tỉnh táo lại. Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng kiên quyết của cậu chủ, bác An đành bỏ qua ý định khuyên can, vì có nói cậu chủ cũng sẽ không nghe.

“Bác An, cháu tưởng chỉ có một mình An Chấn Vũ đầu óc bị chập mạch, nên mới điên điên khùng khùng, thế nào bây giờ bác cũng điên giống cậu ta vậy?” Tuy rằng cơn giận đã sắp bùng nổ đến nơi, nhưng Hàn Phi Tường vẫn miễng cưỡng duy trì lý trí không phát hỏa với bác An.

“Tôi chỉ mong cậu có thể bình tĩnh lại, dù sao cậu là người bạn đầu tiên của cậu chủ, tôi không muốn nhìn thấy hai cậu thành ra nông nỗi này.”

“Bác An, đây là việc riêng của cháu cùng An Chấn Vũ, mong bác đừng xen vào.”

Nghe ra ý cự tuyệt rõ ràng trong giọng Hàn Phi Tường, bác quản gia cũng biết mình lo lắng nhiều xem ra cũng không tốt, mắt nhìn sang An Chấn Vũ, ông liền lắc đầu rời khỏi phòng.

“Tường, xin cậu đấy, bình tĩnh lại nghe tôi giải thích được không?”An chấn vũ khẩn cầu.

“Tôi không muốn nghe, An Chấn Vũ cậu gạt tôi, nhốt tôi trong này, bây giờ cậu còn dám vác mặt đến bảo tôi phải nghe cậu giải thích rõ ràng cái gì hả!”

“Tường…”

“Đừng có gọi tôi như thế, tôi với cậu không có quan hệ gì cả, đừng có gọi thân mật thế!”

“Hàn Phi Tường! Ngày nào cậu còn chưa tỉnh táo lại, thì cậu đừng hòng nghĩ đến chuyện ra khỏi đây!” An Chấn Vũ vì sự cố chấp của Hàn Phi Tường mà nổi giận, khẩu khí cũng cứng rắn hơn.

“Cậu dám!” Giận giữ trừng mắt nhìn An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường không thể tin hắn lớn mật như vậy, vẫn cố tình nhốt cậu trong này.

“Tôi dám, chỉ cần có thể giữ cậu ở lại, cái gì tôi cũng dám làm!” An Chấn Vũ lần này thật sự phát cáu. “Tự cậu hiểu rõ tình thế đi, một là tiếp tục dây dưa với tôi, hai là bình tĩnh lại nghe tôi giải thích.”

“Có bản lĩnh cậu giam tôi cả đời đi!” Hàn Phi Tường thách An Chấn Vũ, hai người chẳng ai chịu nhường ai.

“Vậy cứ chờ xem rốt cuộc ai nhận thua trước.” Dứt lời, An Chấn Vũ  mở cửa đi ra.

“Coi chừng cẩn thận cho tôi, để chạy thoát sẽ hỏi tội mấy người!” Ra lệnh cho hai người hầu đang canh giữ phía cửa, An Chấn Vũ cố ý lớn tiếng để Hàn Phi Tường ở trong phòng nghe thấy, bất kể thế nào hắn nhất định phải chặt đứng ý niệm đào tẩu của Hàn Phi Tường.

An chấn vũ, đồ khốn nạn! Hàn Phi Tường nghiến răng.

An Chấn Vũ rốt cuộc vẫn là người hiểu Hàn Phi Tường rõ nhất, hắn nắm được lòng tốt của Hàn Phi Tường không muốn liên lụy đến người khác, nếu biết có người phụ thuộc vào cậu, vậy còn hy vọng cậu sẽ không bỏ đi.

“Cậu chủ, làm vậy không tốt lắm đâu.” Bác An vẫn chờ bên ngoài phòng lập tức đuổi kịp An Chấn Vũ, không hề ủng hộ việc làm của hắn.

“Tôi không nghĩ được nhiều vậy đâu, bác An, hiện giờ tôi chỉ mong giữ cậu ấy lại, cho dù bị căm ghét cũng tốt, chỉ cần có thể giữ được cậu ấy, cái gì tôi cũng làm.” An Chấn Vũ tin rằng chỉ cần nắm chặt tay, vậy sẽ không bị tuột mất.

“Nhưng cậu chủ à, cậu Hàn dù sao cũng là người cao ngạo, cậu dồn người ta vào đường cùng như thế, chắc chắc sẽ càng làm cậu ấy không chịu khuất phục, đối với cả hai đều thiệt không phải sao.” Bác An chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên bảo.

Trong mắt ông, hai người nay tựa như hai luồng lửa nóng, nếu va chạm nhau chỉ có kết cục cùng bị hủy diệt mà thôi.

“Không sao hết, tôi tự biết chừng mực.” An Chấn Vũ rũ mắt nói, dù sao hắn không có khả năng để Hàn Phi Tường xảy ra vấn đề gì.

Thấy An Chấn Vũ đã nói vậy, bác An chỉ còn biết thở dài. Thôi thì cứ để thêm một thời gian ngắn nữa, nếu thật sự không ổn thì ông phải liên lạc với ông chủ cùng phu nhân, chỉ hy vọng hai chàng trai này, đừng để ai phải xảy ra chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play