Hiệu suất làm việc của Cổ Lam quả nhiên cao cường, mới qua vài ngày ngắn ngủi đã điều tra ra thứ Tri Hỏa cần. Ngay lúc Hàn Phi Tường một lần nữa login đã bị Cổ Lam kéo đến Túy Tiên Lâu.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Cổ Lam, Tri Hỏa đột nhiên có dự cảm không lành, theo bản năng mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt phức tạp nhìn qua Tri Hỏa, Cổ Lam chần chừ không muốn đem thông tin mình đã tìm được nói cho cậu biết.
“Rốt cuộc làm sao vậy!” Cổ Lam càng như vậy, Tri Hỏa càng cảm thấy bất an.
Thở dài, Cổ Lam cất tiếng: ”Tôi hỏi cậu cái này trước đã, Tri Hỏa cậu phải nói thật cho tôi biết, số tài khoản này sao cậu lại có được?”
“Là của bạn tôi.” Tri Hỏa lưỡng lự nói, quan hệ hiện tại của cậu cùng An Chấn Vũ nếu trả lời vậy cũng đúng.
“Bạn bè ư?” Cổ Lam thấp giọng lẩm bẩm, biểu tình có vẻ thực hoang mang, “Vậy tại sao nhân vật của tài khoản game này lại là Bắc Hoàng Minh? Cậu cùng Minh có tiếp xúc ngoài đời sao?”
Lời này vừa nói ra, Tri Hỏa nhất thời ngây ngẩn cả người, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái mét.
Bắc Hoàng Minh? Nhân vật của tài khoản này hóa ra lại là Bắc Hoàng Minh?
“Tri Hỏa? Tri Hỏa? Cậu không biết bạn cậu chính là Minh sao?” Nhìn ra biểu tình khác thường của Tri Hỏa, Cổ Lam hết sức kinh ngạc hỏi.
Mím chặt môi, vẻ mặt sửng sốt ban đầu của Tri Hỏa chuyển thành tràn ngập lửa giận.
“Tôi out trước.” Không nói thêm gì với Cổ Lam, Tri Hỏa ngay lập tức logout.
Cổ Lam bị bỏ lại ngốc một chỗ, đột nhiên có dự cảm không tốt, hình như thông tin cậu cung cấp đã trở thành… rắc rối lớn rồi?
–
Hung hăng quăng mũ giáp, Hàn Phi Tường một giây cũng không thể bình tĩnh lại, lập tức vọt vào phòng An Chấn Vũ.
‘Uỳnh’ một tiếng, cánh cửa bị thô bạo đá văng ra. An Chấn Vũ đang chuẩn bị nghỉ ngơi có chút kinh ngạc nhìn Hàn Phi Tường đang hầm hầm lửa giận đi tới, không rõ nửa đêm cậu rốt cuộc nổi điên cái gì, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng ôn hòa hỏi: “Làm sao vậy?”
“VÌ CÁI GÌ GẠT TÔI!” Túm lấy cổ áo An Chấn Vũ, trong mắt Hàn Phi Tường tràn đầy thống khổ cùng tổn thương.
Có chút sửng sốt, trong lòng An Chấn Vũ dấy lên lo lắng, sẽ không đâu, cậu ấy không có khả năng biết được, đừng hoảng hốt, mình không thể mất bình tĩnh, phải hỏi trước cho rõ mới được.
Tự an ủi mình xong, An Chấn Vũ mới mở miệng nói: “Cậu đang nói cái gì? Tôi không hiểu, tôi gạt cậu khi nào?”
“Còn nói dối, cậu còn nói dối!” Nở nụ cười thê lương, Hàn Phi Tường như phải cố kìm nén để không trào nước mắt, yếu đuối cùng quật cường giằng co tạo nên biểu tình méo mó trên khuôn mặt cậu.
“Sách hướng dẫn Ám Vô Dạ ở phòng cậu là thế nào? Mũ giáp Ám Vô Dạ trong ngăn kéo bàn cậu là thế nào? Vì cái gì tôi nhờ Cổ Lam đi tra số tài khoản trên đó, kết quả nhân vật cậu chơi trong game chính là Bắc Hoàng Minh??? Cậu trả lời tôi đi! RỐT CUỘC LÀ CHUYỆN GÌ HẢ!!”
Lòng chợt lạnh, An Chấn Vũ biết kết cục không mong muốn nhất đã xảy ra, chần chừ một chút, hắn vươn tay muốn chạm vào Hàn Phi Tường, nhưng lại bị cậu hất ra.
Lén thở dài, An Chấn Vũ luôn luôn giỏi ứng phó lần đầu tiên không biết nên giải thích như thế nào. Hết thảy đều là do hắn, hắn không nên lừa gạt Hàn Phi Tường, hiện giờ sự tình ra nông nỗi này, hắn chỉ còn một cách duy nhất là cầu xin cậu tha thứ.
“Thực xin lỗi, Hỏa, tôi không nên lừa dối cậu.” Rũ mắt, An Chấn Vũ thành khẩn nhận lỗi.
“Cậu muốn đem tôi ra làm trò hề phải không? Thấy tôi yêu một thằng con trai, lại còn yêu phải cậu, yêu phải kẻ địch của tôi, cậu hả hê lắm nhỉ? Nhìn bộ dạng khờ dại hạnh phúc của tôi, có lẽ trong lòng cậu hẳn luôn thầm khinh bỉ nhạo báng tôi đi? Vì cái gì muốn gạt tôi, vì cái gì!!” Lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay như sắp cắm sâu vào da thịt, nhưng đau đớn thể xác sao có thể so với nỗi đau trong lòng Hàn Phi Tường lúc này.
Từ đầu tới cuối, tình yêu này chỉ là một màn kịch, cậu là thằng ngu xuẩn ngốc nghếch nhất trên đời, vậy mà còn nghĩ có thể vĩnh viễn được ở bên Bắc Hoàng Minh, kết quả không phải bị lừa cho thê thảm sao.
“Không phải, nghe tôi giải thích đã, Hỏa!” Tuy rằng lúc bắt đầu là có ý định coi kịch vui nên mới tiếp cận Hàn Phi Tường, nhưng thời gian trôi qua An Chấn Vũ đã thật sự yêu cậu, hắn không hề muốn tình cảm chân thành của mình bị hiểu lầm.
“Còn gì mà giải thích! Sự thật không phải đã rành rành trước mắt sao!” Hàn Phi Tường lần này giận đến phát điên rồi, An Chấn Vũ có nói gì cậu một chút cũng không muốn nghe.
“Hỏa. . .”
“Không được gọi tôi như vậy! Cậu không xứng! Từ hôm nay tôi sẽ không tiếp tục làm vệ sĩ cho cậu nữa, ngày mai tôi sẽ mua vé bay về Trung Quốc!” Dứt lời, Hàn Phi Tường lập tức trở về phòng mình.
“Hàn Phi Tường!” An Chấn Vũ đuổi theo sát phía sau, nhưng không ngờ vẫn chậm một bước bị chặn lại ở cửa. Dù vậy hắn không hề nản lòng tiếp tục gõ cửa hét lớn: “Tôi tuyệt đối không cho cậu rời đi, cậu có nghe thấy không hả! Cậu muốn đánh cũng được, giận dữ cũng được, tôi chịu hết, nhưng cậu không được quyền đi khỏi đây!”
An Chấn Vũ có dự cảm lần này nếu để Hàn Phi Tường rời xa, vậy hắn thật sự không còn cách nào để tiếp cận cậu nữa.
Đập lên mặt cửa thật lâu mà trong phòng như cũ không hề có động tĩnh gì, mãi đến khi người hầu trong nhà đều bị đánh thức chạy lên lầu hai, An Chấn Vũ mới dừng hành động điên cuồng này lại.
“Cậu chủ?” Quản gia An vẻ mặt hoảng hốt nhìn biểu tình thất thố hiếm thấy của An Chấn Vũ, không hiểu nổi giữa hắn và Hàn Phi Tường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Bác An, coi chừng cửa giúp tôi, không được để Hàn Phi Tường ra khỏi đây!” Mặt tái nhợt, An Chấn Vũ hạ lệnh xong liền trở về phòng mình.
Tuy rằng không rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì , nhưng bác An vẫn tận trách phái hai người hầu canh phía ngoài cửa.