Từ lúc An Chấn Vũ đề nghị làm hòa với Hàn Phi Tường, biểu hiện của hắn liền rất có thành ý, chưa tính đến việc bình thường chủ động không đối chọi cùng Hàn Phi Tường mà còn tích cực phối hợp với công việc của cậu, cố gắng cải thiện quan hệ của hai người.

Thấy An Chấn Vũ thái độ tốt như vậy, Hàn Phi Tường cảm thấy không nể mặt hắn hóa ra mình lại là đồ nhỏ nhen, sau đó cũng thả lỏng đề phòng bắt đầu nói chuyện cùng An Chấn Vũ, bầu không khí giữa hai người cuối cùng đã dịu đi rất nhiều, không còn giống như trước luôn tràn ngập thuốc súng nữa. Điều này làm cho những người đi theo bọn họ được một phen thở phào, cảm tạ ông trời có thể làm cho chuyến công tác tới Pháp này bình yên vô sự tới phút chót.

Phải biết rằng, tuy hai người kia còn chưa phải người lớn nhưng đến lúc làm loạn lên, lực phá hoại là vô cùng kinh người. Đoàn tháp tùng đi theo bọn họ luôn ở trong trạng thái kinh hồn bạt vía, mà cũng không biết làm sao để khuyên nhủ họ. Hiện giờ hai người tự động cải thiện mối quan hệ, tất cả đều vô cùng sung sướng tán thành.

.

Mới vừa ăn cơm xong, bác An đem một cái bọc ra đưa cho Hàn Phi Tường.

“Cái gì vậy?” An Chấn Vũ tò mò hỏi.

Mở cái bọc ra, Hàn Phi Tường lấy ra một chiếc mũ giáp, còn chưa kịp giải thích gì, không ngờ An Chấn Vũ đã thốt lên trước: “Hóa ra là mũ giáp của Ám Vô Dạ?”

“Cậu cũng chơi trò này?” Hàn Phi Tường có vẻ kinh ngạc.

Hàn Phi Tường vừa dứt lời, An Chấn Vũ mới giật mình phát giác bản thân đã nói lỡ, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, chẳng qua tôi từng nhìn thấy trên báo.”

“À thì ra là vậy, nhưng mà cậu không chơi thực đáng tiếc đó, trò này rất hay nha.” Vừa nhắc đến Ám Vô Dạ, Hàn Phi Tường liền hưng phấn bừng bừng nói.

“Bình thường tôi bận lắm, không có thời gian chơi đâu. Đúng rồi, thứ đồ này sao lại đến được đây?” Cười cười, An Chấn Vũ vội vàng chuyển đề tài, sợ chính mình lại thất thố thêm một phen nữa.

“Buổi tối cậu luôn bù đầu làm việc ở nhà, một mình tôi đợi không có việc gì làm gọi người nhà gửi sang đây, định chơi một chút thôi.” Nói tới đây, Hàn Phi Tường dường như nghĩ đến điều gì khẩn trương hỏi, “Tôi chơi trò chơi không có sao chứ?”

“Đương nhiên không sao rồi.” Thấy Hàn Phi Tường có vẻ lo ngại, An Chấn Vũ vội vàng lắc đầu, “Dù sao buổi tối ở trong nhà cũng không có nguy hiểm gì, cậu cứ chơi không sao đâu, tôi cũng bận bây giờ mà.”

“Ừ, vậy tôi với cậu cùng đi.” Xoa xoa tay, Hàn Phi Tường đứng dậy cùng An Chấn Vũ lên lầu.

.

Về tới phòng, Hàn Phi Tường liền khẩn cấp mang mũ giáp tới bên máy tính, lắp đặt trò chơi một chút liền tiến vào Ám Vô Dạ.

Vừa thấy được Tri Hỏa đã lâu không xuất hiện, tất cả mọi người có vẻ vô cùng phấn khởi, đều xông tới hỏi han: “Tri Hỏa, cậu đi đâu vậy hả? Làm sao mà từ lúc sinh nhật kết thúc đã không thấy tăm hơi!”

“Ha ha, gần đây có chút việc, không rảnh online, ngại quá.” Tri Hỏa cười hì hì giải thích.

“Lại nói đến Bắc Hoàng Minh kể từ ngày đó cũng không thấy online, em có biết cậu ấy làm sao không?” Hải có vẻ thực ảo não, phải biết rằng trong lúc Nhật quân Nguyệt đế biểu tượng cho tinh thần cùng quyền lực của bang không có mặt, hết thảy sự vụ đều rơi xuống đầu Hải. Hiện tại có thể tóm được một người, nhất định anh phải đào cho ra người còn lại.

“Hả? Anh nói Minh cũng chưa có online sao?” Tri Hỏa hiển nhiên rất bất ngờ với tin tức này.

“Cái gì chứ, hóa ra ông cũng không biết. Tôi còn tưởng hai người bọn ông hẹn hò tư thông ngoài đời rồi vui đến quên trời quên đất, không thèm vào game nữa cơ.” Lưu Ly cười trêu chọc.

“Nói cái gì đó, cái gì mà tư thông hả??” Tri Hỏa mặt đỏ ửng phản đối.

“Há há ~ ” Những người khác cũng cười đến nham hiểm.

“Được rồi, đừng đùa nữa. Tri Hỏa, em thật sự không biết Bắc Hoàng Minh đi đâu sao?” May mà Hải kịp thời ngăn cản, hỏi đến vấn đề chính.

“Vâng, hoàn toàn không biết.” Tri Hỏa thành thật đáp.

“Ai, vậy thì phiền to rồi.” Hải cảm thấy thực đau đầu, hết sức đau đầu, nếu Bắc Hoàng Minh còn chưa trở lại vậy có nghĩa là anh sẽ thêm một ngày toàn quyền gánh vác sự vụ lớn nhỏ trong bang, rất khổ sở đó.

“Không có việc gì đâu, em nghĩ có thể cậu ấy bận việc nên không lên được, cứ để từ từ nói sau. Đúng rồi, NPC tìm được chưa?” Tuy rằng lo lắng không biết Bắc Hoàng Minh vì cớ gì không xuất hiện, nhưng Tri Hỏa vẫn còn nhớ rõ trách nhiệm bang chủ của mình, đành phải để tâm hơn đến những mặt khác nữa.

“Một chút manh mối đều không ra, những người ở bang khác sau khi biết chúng ta đang tìm người cũng tới hỗ trợ. Hiện tại toàn bộ đảo Hải Dương đều là người chơi nhưng vẫn chưa tìm được NPC.”

“Vậy càng phải tìm cho ra, em không tin san phẳng đảo Hải Dương này cũng không tìm được NPC kia.” Tri Hỏa quyết tâm.

“Đúng vậy!” Bang chủ đã nói vậy, những người khác đương nhiên sẽ tuân lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play