4.00 sáng.Cô gái nhỏ Mình Hạ vừa thức giấc, đêm qua cô thức đến 2.00 sáng mới vừa ngủ được có bao lâu, nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại một nỗi lo lắng chuyến đi này đi rồi còn quay trở về nữa hay không? Cô rất sợ, rất sợ mất đi một thứ gì đó.

- Con gái, sao con thức sớm vậy? - mẹ cô bước vào phòng.

- Dạ con ngủ không được mẹ à, sao mẹ cũng không ngủ thêm đi?

- Mẹ cũng vậy, vài tiếng nữa thôi con đi rồi....- mẹ cô nghẹn ngào.

Minh Hạ chạy lạy ôm mẹ cô, cô cũng khóc theo, hai mẹ con cứ thế tâm sự cho đến sáng.

8.00 tại sân bay Tân Sơn Nhất.

Lúc này gia đình cô đã có mặt đông đủ để tiễn cô. Từ cửa sân bay bóng dáng anh dần lộ ra, một chàng trai lịch lãm với áo sơ mi trắng trên tay cầm hờ chiếc vest đen, vả lại anh ấy còn đeo thêm một chiếc mắt kính đen sang trọng càng làm tăng thêm nét lạnh lùng trọng anh.

- Chào cả nhà! - anh tháo mắt kính xuống.

- Chào bác sĩ, từ nay về sau có lẽ phiền cậu chăm sóc giúp tôi tiểu bảo bối này, sẽ vất vả lắm, tôi xin cảm ơn cậu rất nhiều - ông Du nắm tay anh.

- Không sao đâu! Tôi tin cô Dù đây sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà trị bệnh, tôi sẽ cố gắng hết sức, gia định cứ yên tâm - anh cười nhìn cô.

Cô bấy giờ chỉ biết đứng im lặng mà nhìn bà dặn dò, hai tay ôm lấy hai đứa em trai nhỏ. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu tím, gương mặt mệt mỏi, trong lòng vẫn còn nhiều lo lắng nhưng từ khi gặp anh cô thấy nhẹ đi phần nào.

- Mình Hiển,Minh Huy nghe chị hai dặn nè! Hai em cũng đã mười tuổi rồi ở nhà phải biết nghe lời ba mẹ nhớ chưa? Học hành cho tốt vào, có gì thì liên lạc với chị hai.

- Dạ chị hai, chúng em sẽ nhớ chị lắm - hai đứa oà khóc làm cô khóc theo.

- Thôi hai đứa nín đi, để chị hai con đi chị con mà khóc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó -bà Du

- Ba....mẹ, con chuẩn bị đi đây, bà mẹ ở nhà nhớ giữ gìn súc khỏe, đừng lo cho con có bác sĩ rồi còn sẽ ổn sẽ liên lạc với bà mẹ - cô

- Thôi tới giờ rồi, chúng ta đi thôi - anh bảo cô vì không muốn cô xúc động thêm.

- Con đi đây, tạm biệt.

Nói xong anh dắt tay cô bước vào trong, gia đình ở ngoài thì ai nấy cũng đều khóc sướt mướt. Cô nắm chặt tay anh, lúc này anh cũng hiểu rằng cô đang rất đau khổ, đơị đi khuất mọi người xong anh kéo cô ôm vào lòng, xoa nhẹ tóc cô.

- Yên tâm đi tất cả sẽ ổn thôi, có tôi rồi tôi sẽ chăm sóc cô, coi khóc xấu quá đi, mắt mũi tèm lem dơ hết áo tôi rồi này - anh vừa ăn ủi vừa chọc cô.

Mình Hạ nghe nói vậy liền đẩy anh ra.

- Ai mượn chú ôm con chi rồi than?

Mọi người xung quanh nghe thấy cũng thoáng ngạc nhiên, rõ ràng họ là một cặp hết sức đẹp đôi ai cũng ngưỡng mộ nhưng nghe cô xưng hô vậy ai khó hiểu nhìn cô với anh. Lúc này anh lấy trọng áo ra một chiếc kính khác rất đẹp đeo vào mắt cô.

- Chú làm gì thế?

- Đeo vào đi, mắt cô sưng thế kia để vậy xấu lắm, với lại đeo kính sẽ thấy nhẹ mắt hơn.

- Cái này....là chú mua cho con hả? Sao nó giống cái của chú vậy?

Anh thoáng cười xoa đầu cô và kéo tay cô đi vào trong làm thủ tục.

Bây giờ hai người họ đã yên ổn ngồi trên máy bay, anh thấy cô buồn nên quay sang nói chuyện với cô.

- Này! Mình Hạ.

- Sao thế bác sĩ?

- Cô nhìn tôi già lắm ư?

- Không có con thấy chú rất trẻ, rất đẹp.

- Sao lúc nào cũng gọi tôi bằng chú thế? Cô không thấy lúc nãy mọi người nhìn tôi với một con mắt khó hiểu hả?

- Con thấy có gì đâu!

Anh nghe lời cô nói mà khó chịu, không thể tiếp tục để nhóc con này gọi chú được nữa phải thay đổi thôi, trọng đầu anh bèn loé lên một ý nghĩ.

- Thôi thế này nhé! Chúng ta làm một giao kèo đi?

- Giao kèo gì thế chú? - cô vẫn vô tư.

- Cô không được gọi tôi bằng chú xưng con nữa, nếu cô dám không nghe theo tôi sẽ điện thoại về báo cáo với bà mẹ cô là cô không ngoan, không nghe lời, coi ai hơn ai? - anh quay sang nhìn cô cười.

- CHÚ.............thôi được rồi, vậy chú muốn xưng hô ra sao?

- Thì tất nhiên gọi anh xưng em!

Nghe ông chú à không anh ấy nói vậy nghe cũng có chút gì đó ưng ý dù sao gọi chú cũng hơi bị ngượng, nhưng khi gặp anh thì cô lại thích gọi bằng chú vì trông lúc ấy nhìn mặt anh cực kì dễ mến.

- Thôi được anh thì anh, nhưng chú à...anh không được kêu con....í em bằng cô nữa?

- Đương nhiên! Gọi bằng em.

Máy bay đã bay được một lúc,Minh Hạ cảm thấy khó chịu đầu rất đau, mắc ói, mêt mỏi, anh thấy mặt mày cô nhăn nhó liền đoàn được cảm giác của cô, anh vòng tay qua cho cô gối đầu, cho cô dựa vào người anh mà ngủ, tay kia kéo chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng ôm cô.

- Ngủ đi em đừng có cọ quậy nữa, một lát sẽ hết mệt thôi, có tôi đây!

- Cảm ơn anh!

Thế là có ảnh chăm sóc cô đã ngủ lúc nào không hay. Anh cảm thấy hơi lo lắng vì đi máy bay đường dài mà sức khỏe cô lại yếu nữa không biết có chịu nỗi nữa hay không?

- Anh bác sĩ ơi, em khát nước quá à! - cô thều thào nói nhỏ với anh.

Anh tuy nhắm mắt nhưng vẫn quan sát tình trạng sức khỏe của cô, nghe nói vậy anh liền vẫy tay gọi cô tiếp viên.

- Thưa quý khách dùng chỉ?

- Cho tôi một lý nước ấm.

Cô tiếp viên đưa anh một ly nước, cô nghe vậy liền ngốc đầu dậy nào ngờ anh dùng tay kéo cô dựa lại vào người anh.

- Anh tính không cho em uống nước à?- giọng cô mệt mỏi.

- Cứ nằm yên đó tôi cho em uống nước.

Anh nói xong cúi xuống đưa lý nước vào miệng cô, cử chỉ chăm sóc đặc biệt ấy làm các cô gái kế bên cứ xuýt xoa khen ngợi, cô tiếp viên đứng kế bên chỉ biết tròn xoe mắt thầm ngưỡng mộ trống lòng.

- Em uống xong rồi, không uống nữa đâu! Anh đưa lý nước cho cô tiếp viên rồi quay sang cô.

- Khoẻ chưa? - anh.

- Khoẻ rồi, mình đi được bảo lâu rồi?

- Mới có ba tiếng thôi còn lâu, nghỉ ngơi đi!

Anh nói vậy cô cũng chỉ biết nghe theo chứ biết làm gì? Nhưng cô không ngủ được bèn tò mò hỏi anh.

- Bác sĩ!!!! - cô khẽ gọi.

- Sao em không ngủ đi hả? Không nghe lời gì hết!

- Không,em không ngủ được! Này sang đó mình vô bệnh viện luôn hả?

- Không, về nhà tôi trước, chờ tôi sắp xếp rồi mang em vào bệnh viện.

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi anh.

- Bác sĩ, anh có người yêu chưa?

- Em hỏi làm gì?

- Thì hỏi cho biết chứ anh chăm sóc em vậy, chị ấy biết được chị ấy đánh em chết....

- Ngốc à! Nếu tôi có thì sao tôi dám chăm sóc em kĩ thế? Người yêu tôi nhìn thấy sẽ giận đó.

Thật là ngại quá đi mất, cô bèn nhảy sang chuyện khác.

- Thế nhà anh có ai vậy?

- Tôi sống một mình!

- Anh không sống chung với bà mẹ à? - cô vô tư hỏi.

- Họ mất hết rồi, tôi chỉ có mỗi mình. - anh buồn

- Xin lỗi bác sĩ - cô ôm chặt anh thêm, cô thấy trong lòng anh có quá nhiều phiền muộn không thể diễn tả hết được.

Thế là chỉ còn ít tiếng nữa thôi cô sẽ đi tới một thế giới mới với một tương lại số phận mới,hi vọng điều máy mắn sẽ đến với cô khi lựa chọn đặt chân tới nơi này cô thấy lòng bình yên khi có anh." Bác sĩ xinh đẹp tốt bụng". Cám ơn anh đã đưa em đi, đã mở ra tia sáng mới cho em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play