Hồng đỏ, nữ hoàng của các loài hoa, rực rỡ, yêu kiều, lãnh diễm và quý phái. Người ta dễ dàng bị vẻ đẹp đó cuốn hút mà vô tình quên mất nỗi lòng của hoa. Cao quý, kiều diễm nhưng cô đơn, sợ bị tổn thương nên mọc đầy gai nhọn. Sắc hoa đỏ rực là màu máu chảy không ngừng từ trái đau thương.
Phải chăng vì cô mang tên loài hoa ấy nên cuộc đời cô cũng đầy ấp nỗi đau?
Cô tên là Rose, người thừa kế của tập đoàn lớn nhất phương Đông. Tài năng, xinh đẹp làm bao người ngưỡng mộ. Nhưng đằng sau ánh hào quang chói lóa là bóng đen u ám nhường nào?
Khác với đứa em trai song sinh luôn được yêu thương, chăm sóc, tuổi thơ của Rose vô cùng lãnh lẽo, tĩnh mịch. Ngay từ năm lên 3 Rose đã phải tiếp nhận sự giáo dục nặng nề để trở thành một người thừa kế hoàn hảo. Từ nhỏ đến lớn cô không hề có một người bạn, thậm chí cả tình cảm gia đình cũng thiếu thốn vô cùng. Rất lâu rồi Rose vẫn luôn thắc mắc tại sao cha chưa từng ôm cô vào lòng, khóc đòi mẹ cũng thế thôi. Cả đời cô khát vọng tình cảm gia đình, thứ mà cô không bao giờ có được. Cô vẫn luôn tự dối lòng, cô khong hoàn hảo nên cha mẹ mới lạnh nhạt với cô, chỉ cần cô thật xuất sắc thì họ sẽ nghĩ lại. Nhưng cuối cùng sự thật cay đắng đã đánh gục cô, thực tế đã chứng minh, cho dù thành tích của cô có cao cỡ nào thì một cái liếc mắt họ cũng lười cho cô. Đã bao nhiêu lần cô khao khát nhìn về hướng cha mẹ cùng em trai mình. Để rồi một lần nữa cô đau xót nhận ra trong mắt họ chưa từng có cô….
Khác với cô, Dan, em trai cô luôn được nhận những thứ tốt nhất. Trong khi Dan thoải mái nô đùa, Rose phải vật lộn với mớ lễ nghi, kiến thức
Dan đến trường và kết bạn, Rose độc bước mọt mình.
Lúc Dan an toàn trong sự bảo vệ của cha mẹ, Rose phải một mình đối mặt với những cuộc ám sát.
Đứng lặng người bên cửa sổ, đôi mắt Rose hiện lên vẻ đau xót tột cùng. Phải rồi, em trai cô chính là trung tâm vũ trụ, cái ghế người thừa kế này có lẽ cô cũng chẳng thể ngồi tới ngày mai.
_ Thưa cô, cô đã ngủ chưa ạ?
Tiếng người phục vụ vang lên sau cánh cửa, mà Rose một cái nhăn mày cũng lười biểu thị.
_ Chuyện gì?
Người nữ hầu bước vào, trên tay bưng một ly van đỏ, cung kính để lên bàn.
_ Thưa cô, ông chủ sai tôi mang rượu qua cho cô ạ.
_ Cha ta còn nói gì không?
_ Không ạ.
_ Đi đi
_ Vâng
Nhìn ly rượu sóng sánh trên bàn, đôi con ngươi tím thẫm lạnh dần. Cô đang mong chờ điều gì? Một lời xin lỗi hay an ủi? Chẳng phải cô rất rõ tính tình cha mình sao? Còn mộng tưởng cái gì đây?
Rose năm nay vừa tròn 17, cái tuổi đẹp nhất đời con gái, tiếc thay số phận trêu ngươi không cho cô được hưởng niềm vui đó.
Tay nâng ly rượu, một hơi uống cạn, vị cay nồng làm cô khẽ nhíu mày. Rose đương nhiên biết ý nghĩa của ly rượu này. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đạo lý này cô biết rất rõ. Làm sao con trai lão có thể an tâm ngồi trên ngai vàng khi cô còn đó? Thôi vậy, cứ xem như đây là sự giải thoát cho cô đi. Nhiều năm qua cô cũng mệt mỏi rồi.
Dưới ánh trăng mờ bên khung cửa kính, bóng dáng người con gái từ từ ngã xuống. máu không ngừng tuôn ra nơi khóe miệng. Đôi mắt tím bảo thạch dần khép lại. Duy chỉ có nụ cười lạnh vẫn đọng lại trên khóe môi như cười nhạo số phận trớ trêu của mình
Nếu có kiếp sau, cô chẳng cầu gì cả, chỉ cần cho cô một gia đình là đủ, một gia đình thật sự…
Ngày đó, tang đường vắng lặng không bóng người
Ngày đó, cô không còn trên cõi trần gian đầy bụi bẩn
………………..
Chàng thiếu niên điển trai đứng lặng bên ngôi mộ màu trắng mới tinh, mặc kệ cho làn gió nô đùa mái tóc nâu của mình. Mộ chị cậu được xây giữa rừng hoa tử đằng, loài hoa chị vô cùng yêu thích. Nhìn sắc hoa, Dan bỗng nhớ đến đôi mắt chị, một màu tím violet với nỗi buồn man mác. Cậu cùng chị ít khi được gặp mặt, nhưng cậu biết chị luôn len lén nhìn về phía cha mẹ với sự khát khao kỳ lạ. Từ đó cạu vẫn luôn lén đi nhìn chị. Một cô gái kiều diễm hệt những đóa hồng chị cầm trên tay, nhưng sau bũa tiệc chị lại dẫm nát toàn bộ số hoa ấy. Có lần không nhịn được, cậu chạy đến bên chị hỏi tại sao? Chị hờ hửng quay đi không nhìn cậu, chỉ có giộng nói ưu thương còn vang trong không khí
_ Hoa chỉ đẹp khi còn khoe sắc, hoa tàn rồi ai nhớ đến hoa?
Giọng nói thê lương còn vang vọng bên tai nhưng người con gái như hoa năm nào chẳng còn nữa...
Quỳ xuống bên ngôi mộ, thành kính đặt lên đó một bó hoa, cậu khẽ thở dài. Ly rượu kia chị có thể không uống, hà cớ gì chị chọn ra đi? Hoa tàn rồi sẽ chẳng còn người để ý, có phải vì thế mà chị chọn ra đi khi còn đang khoe sắc?
Ngày đó cậu đã chạy như điên đến căn phòng của chị, nhưng cuối cùng cậu vẫn tới muộn. Có lẽ cả cuộc đời cậu cũng không quên được hình ảnh chị khi ấy. Giữa căn phòng hoa lệ, chị lẳng lặng nằm đấy, chiếc váy trắng thấm máu tựa cánh hồng. Trông chị khi đó giống hệt một đóa hồng cao quý, rực rỡ đến chói mắt.
_ Chị yên tâm, dù cả thế giới có quên đi thì em vẫn sẽ nhớ về chị...mãi mãi...
Lau đi hai hàng lệ, người thiếu niên quay bước đi. Giây phút đó nếu quay lại cậu đã có thể thấy luồn ánh sáng xanh bao lấy mộ chị mình. Đáng tiếc, cậu lại bỏ lỡ...
Cùng lúc đó, tại thế giới pháp thuật một cuốn sách về các truyền thuyết cổ xưa bỗng rực sáng. Trên trang giấy cũ nát, lời tiên tri cổ ngủ yên năm nào hiện lên rõ từng chữ.
“ Đứa trẻ sinh ra trong ngày giao nhau giữa hai cõi âm dương
Mang huyết thống thuần khiết tột cùng
Nửa thuộc về ánh sáng, nửa nghiên về bóng tối
Một linh hồi đến từ thế giới khác...”
Ngày 1/1/1980, ngày mà Mặt Trăng và Mặt Trời hòa làm một. Gia tộc Uranus, gia tộc cao quý nhất nhì thế giới pháp thuật hân hoan chào đón thành viên mới. Tiểu công chúa với đôi mắt tím kỳ diêụ, tên nàng là Layla Uranus, vị thiên vương của màn đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT