Sáng sớm Vu An thức dậy, nhìn thấy Vân Ca và hoàng thượng
đang dựa sát vào nhau, cho là bọn họ đang ngắm tuyết, không dám quấy
rầy. Nhưng từ sáng sớm cho tới tận chính Ngọ, cả hai người đều vẫn không hề cử động.
Vu An chợt thấy bất an, nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh hai người,
khẽ chạm vào hoàng thượng, chạm tay vào thấy lạnh toát, nước mắt lập tức trào ra, nhớ tới khi còn sống hoàng thượng đã dặn dò, không dám chần
chờ, vội vàng lau nước mắt đi, nhẹ giọng gọi: "Vân cô nương, hoàng. . .
Hoàng thượng người đã đi rồi, những chuyện sau này, các triều thần sẽ lo liệu theo quy củ, hoàng thượng đã đặc biệt phân phó nô tài đưa cô nương rời khỏi Trường An."
Vân Ca đứng dậy, dụi dụi mắt, giống như trong mộng mới vừa tỉnh, mỉm
cười rồi nhìn Lưu Phất Lăng, lại dựa vào người hắn, "Lăng ca ca mới vừa
ngủ, chúng ta muốn nằm một lát, ngươi đừng làm ồn ào."
Vu An biết rằng sự tình cấp bách, cắn chặt răng, đột nhiên vung tay
lên, đánh vào sau gáy Vân Ca, Vân Ca lúc này mới thực sự mê man. Phú Dụ
lập tức bước lên, muốn ôm Vân Ca đi, tay Vân Ca lại bám rất chặt vào
lưng Lưu Phất Lăng, kéo như thế nào cũng không thể kéo ra được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT