“Đừng lo lắng!” Văn Khang an ủi cậu, “Tôi sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện, sắp tới tôi không thể đến gặp cậu, cậu phải cẩn thận chút đó!”
“Hừ, anh không sợ tôi đi kiếm mỹ nữ à?”
“Không sợ!” Văn Khang cười, “Có mỹ nữ nào chịu tìm cậu chứ!”
“Khốn kiếp, anh dám coi thường sức quyến rũ của tôi hả?” Thiếu Hoa tức giận giơ nắm đấm lên.
Văn Khang chụp được tay cậu, hôn nhẹ lên một cái, “Tuy rằng cậu đẹp trai, học giỏi, thứ gì cũng tốt, nhưng cậu lại thiếu mất một thứ quan trọng!”
“Thứ gì?”
“Tiền!” Văn Khang nói trúng tim đen ai đó, “Đàn ông đẹp có ích gì, không có tiền xem như không có gì cả, phụ nữ hiện giờ rất thực tế, có ai lại để ý tới một cô nhi không cha không mẹ, vừa không có tiền vừa không có tương lai đây chứ?”
“Anh…” Thiếu Hoa buồn bã.
Văn Khang tiếp tục kích thích cậu, “Cho nên, Nhạc Nhã Lệ mới đá cậu, tìm một gã khác có tiền hơn!”
Nhắc tới mối tình đầu mộng mơ như sương sớm hửng nắng bốc hơi mất, Thiếu Hoa cắn môi dưới trừng y, không nói được gì.
Văn Khang lại ôm chầm lấy cậu, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều, cậu cũng không phải không ai thèm, ít ra cũng còn có tôi phải không nào!”
“Hứ, anh mới không ai thèm á!” Thiếu Hoa đấm cho y một quyền, cậu cảm thấy người này đáng ghét thật.
“Khoảng cách xa nhất trên thế giới…” Tiếng di động gào khóc thảm thiết trong túi vang lên, Văn Khang lấy ra xem, là điện thoại của Kỷ Phương.
Thiếu Hoa khẩn trương nhìn y.
Nói chuyện xong, Văn Khang tắt đi động, “Đừng lo lắng, cậu ấy bảo mai tôi đến trấn Hồi Long một chuyến thôi!”
“Sao vậy?”
“Tứ Hải Xuân thu mua các loại rau củ, thịt heo, thịt gà, trứng… của thôn dân ở đấy. Giờ khách sạn Sư Hâm cũng muốn mua!”
“Bọn họ muốn giành nguồn hàng của chúng ta!”
“Đúng! Chỉ số thông minh của cậu quả là ngày càng cao nha!” Văn Khang xoa xoa đầu cậu.
Thiếu Hoa kéo tay y ra, hỏi: “Vậy anh tính sao đây?”
“Nếu gã ta muốn nâng giá lên cạnh tranh với chúng ta, như vậy rất bất lợi!”
“Đó gọi là cạnh tranh ác tính!”
“Cho nên tôi muốn đàm phán!”
“Tôi đi với anh, không biết thế nào, nhưng tôi cảm thấy thấp thỏm lắm!” Thiếu Hoa bỗng thấy lo sợ.
“Không cần đâu, cậu cứ an tâm đi học đi, sáng mai tôi đến đó, sẽ về nhanh thôi mà!” Thấy dáng vẻ tự tin của Văn Khang,Thiếu Hoa cũng thấy yên tâm được một ít.
Hai người bắt đầu chen chúc trên chiếc giường nhỏ, ôm nhau ngủ một giấc. Sáng hôm sau, Thiếu Hoa thức dậy, bên cạnh cậu đã không còn ai, nhưng ổ chăn kế bên vẫn còn hơi ấm. Trong giây phút ấy, cậu bỗng hiểu ra một chuyện, không có anh ấy ở cạnh bên, cậu sẽ thấy trống vắng, lạnh lẽo.
Tối đó, các phòng trong kí túc xá ở đại học JJ đã tắt đèn gần hết, chỉ còn một số phòng, ánh sáng vẫn còn lọt ra ngoài cửa sổ, lờ mờ.
Nhạc Nhã Lệ mặc chiếc áo khoác bó sát người, bước từng bước nặng nề trên nền tuyết, trở về kí túc xá.
Vừa về tới phòng của mình, cô lập tức nhào lên giường, khóc nức nở.
Ba cô bạn cùng phòng giật mình, Chung Tình mở đèn, thấy cô bạn mình dường như rất đau khổ, hỏi: “Sao thế?”
“Hu hu…” Tiếng khóc càng lớn hơn nữa.
“Hỏi thừa, nhất định là thất tình!” Một cô bạn lên tiếng.
“Thật vậy hả?” Chung Tình hỏi lại.
“Hức…” Nhạc Nhã Lệ khóc bù lu bù loa, “Tên khốn nạn Viên Văn Kiệt đó, dám, dám… dan díu với con thư ký Trầm Ngọc Dung trong khách sạn!”
Chung Tình vỡ lẽ ra, “Tớ đã sớm biết tên đó không phải thứ tốt lành gì rồi, loại người được mấy đồng tiền bẩn đã đi mèo mỡ đó vậy mà trước đây cậu lại đeo lấy!”
“Chậc!” Một cô bạn khác xem thường, “Vậy sao cậu không nói sớm chứ?”
“Đừng khóc nữa!” Chung Tình khuyên bảo, “Nếu cậu không còn thích anh ta thì đá anh ta ngay đi! Nếu cậu vẫn còn thích thì phải tranh đấu quyết liệt với cái con, con Trầm gì đấy, giành anh ta lại!”
“Nhưng anh ta lén rút tài sản của khách sạn Tứ Hải Xuân, giờ đang bị ông chủ ở đấy điều tra đó!” Nhạc Nhã Lệ càng khóc to hơn.
“Vậy thì mau trả số tiền đã rút đó trở về vị trí cũ, nói không chừng sẽ tránh được chuyện bị khởi tố!”
“Nhưng anh ta muốn làm chuyện xấu, anh ta định thừa dịp ông chủ anh ta đến trấn Hồi Long bàn chuyện làm ăn, thuê người hại chết người ta!” Nhạc Nhã Lệ vừa nói vừa khóc, “Tớ sợ lắm, anh ta muốn giết người, chuyện như thế không phải đắp tiền trở vào là có thể giải quyết được đâu!”
“Sao cậu biết?”
“Lúc anh ta nói chuyện điện thoại, tớ vô tình nghe được! Tớ nghe vậy hoảng sợ, khuyên anh ta đừng làm chuyện xấu, vậy mà anh ta còn đánh tớ, nhốt tớ trong khách sạn, cũng may là tớ chạy thoát được!”
“Cũng còn may là cậu chưa bị giết người diệt khẩu đó!” Một cô bạn an ủi cô, hỏi tiếp, “Vậy chúng ta có nên báo cảnh sát không đây?”
“Chết, tiêu rồi!” Chung Tình hét to, “Ông chủ khách sạn Tứ Hải Xuân không phải Tiểu Khang hay sao?”
“Không phải chứ?”
“Đúng rồi! Đúng rồi! Lâu rồi Tiểu Khang không đi học, tớ hỏi Tiểu Hoa, nghe bảo là người nhà cậu ta tìm tới, hôm trước Tiểu Hoa còn mang một đống điểm tâm ngon đến trường, bảo là Tiểu Khang lấy trong Tứ Hải Xuân ra tặng cho cậu ấy!” Một cô bạn khác cũng la lên.
“Á á á… Phải mau báo cho cậu ấy biết mới được!” Chung Tình hét to, bới móc, tìm chiếc di động, “Mà nè, mấy cậu, có ai biết số điện thoại của Tiểu Khang không?”
“Hả?…” Mấy cô bạn khó hiểu, “Lúc cậu ta còn học ở trường, không phải cậu thường bám lấy cậu ta, còn mang thức ăn tới cho cậu ta ăn! Vậy mà cậu còn không biết số điện thoại của cậu ta hả?”
“Ít nói nhảm đi, mấy cậu có ai biết số điện thoại của Tiểu Hoa không?”
Mấy cô bạn đều đồng loạt lắc đầu.
Chung Tình khoác áo, đi ra ngoài, “Xem ra đành phải đến khu nam sinh gõ cửa tìm Điền Hàn thôi!”
“Đã trễ thế này mà cậu còn đi gõ cửa ký túc xá nam, coi chừng bị người ta nhìn thấy đó!” Nhạc Nhã Lệ ở phía sau kêu to, cũng chạy theo ra ngoài.
Trong nhà bà cụ, im lặng đến bất an.
Thiếu Hoa đang ở nhà một mình, ngồi đối diện với một người, “Lâm tiên sinh, cũng đã trễ rồi, anh nên về nhà đi!”
Lâm Phượng bình tĩnh, nhìn cậu, “Cậu vội vã đuổi tôi đi như thế? Nếu là cậu ta, chắc chắn cậu sẽ không nỡ, nhất định sẽ kéo cậu ta lên giường có đúng không?”
Thiếu Hoa đỏ mặt, cúi đầu.
Lâm Phượng ngồi lại sát bên người cậu, nắm lấy tay cậu, cả người Thiếu Hoa bỗng cứng đờ.
“Cậu sợ tôi?” Lâm Phương nheo mắt, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
“Tôi… Không phải…”
“Lúc ở chung với cậu ta cậu cười đùa vui vẻ như vậy, tại sao đến lượt tôi lại thành khép nép như thế?”
“Tôi… Không phải… anh có ơn với tôi, tôi cảm thấy… rất áp lực!” Đầu Thiếu Hoa lại cúi thấp hơn.
Lâm Phượng chợt hiểu, thì ra tất cả đều bắt đầu từ vị trí rất không bình đẳng giữa hai người. Vì sự tồn tại không bình đẳng đó, cho nên cậu ấy luôn cẩn thận, không dám bộc lộ tình cảm chân thật ở trước mặt anh ta, sợ anh ta không vui. Trong tình trạng như vậy, muốn mối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước quả thật rất khó, lại chẳng biết lòi đâu ra một Văn Khang, cứ như vậy hòa thành một thể với cậu ấy.
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, khó thở.
Chuông di động vang lên, Thiếu Hoa cầm lên xem thì thấy người gọi tới là Điền Hàn, “Alo, lão đại? Khuya như vậy gọi có gì không? Hả… Cái gì…”
Thiếu Hoa nhảy dựng lên, vẻ mặt lo lắng.
“Sao vậy?” Lâm Phượng thấy thế, hỏi.
“Không xong rồi, gã Viên Văn Kiệt đó cấu kết với kẻ xấu muốn hại Tiểu Khang, gã ta đã cho rất nhiều người đón đầu ở trấn Hồi Long, tính sao giờ đây?”
Lâm Phượng nhíu mi, “Cậu gấp gì chứ? Không phải cậu ta đấm đá giỏi lắm sao?”
“Tuy Tiểu Khang đánh được, nhưng làm sao có thể địch lại nhiều người!”
“Vậy cậu định làm thế nào?”
“Tôi muốn đi cứu anh ấy!”
“Giờ trễ lắm rồi, sao cậu đi được chứ?”
“Nói cũng phải, không có xe buýt cũng không có taxi!” Thiếu Hoa rối rắm gãi đầu, ánh mắt bỗng chuyển qua, cầu xin Lâm Phượng, “Lâm tiên sinh, anh có xe!”
“Hừ!” Lâm Phượng cười lạnh, “Lúc muốn nhờ tôi thì giả vờ thân thiết, lúc không cần tôi thì trốn biệt tăm!”
“Lâm tiên sinh, van anh!” Thiếu Hoa nắm lấy tay Lâm Phượng, khẩn cầu.
Lâm Phượng quay sang chỗ khác, không thèm để ý tới cậu.
“Xin anh, nếu anh chịu đưa tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ nghe lời anh nói, anh không thích tôi làm gì tôi sẽ không làm đó, có được không?”
“Tôi muốn cậu rời khỏi tên nhóc đó cậu có đồng ý không?”
“Lâm tiên sinh…” Thiếu Hoa trưng vẻ mặt đáng thương nhìn anh ta, thấy anh ta vẫn không chịu nhúc nhích, đành phải rứt ruột nói, “Được rồi, tôi hứa với ông, nếu lần này có thể cứu được anh ấy, sau này tôi sẽ không gặp anh ấy nữa!”
Lâm Phượng hài lòng gật đầu, “Cậu phải nhớ kĩ những gì cậu đã hứa đấy!”
Thiếu Hoa vọt vào nhà bếp chuẩn bị vũ khí.
Một dao thái thịt, một cây lăn bột, bột ớt và mấy món vũ khí khác. Trong sách, Kim đại hiệp đã từng nói, nhà bếp là một kho vũ khí bí mật, nguy hiểm. (Kim đại hiệp: Nè, nè, tui không có nói gì nha, đừng mang tên tuổi tui ra gạt người đó!)
“Cậu làm gì vậy?” Lâm Phượng nhìn thấy cả đống vũ trang hạng hặng của cậu, kinh hãi.
Thiếu Hoa giơ cây lăn bột ra, “Đương nhiên là chuẩn bị đánh nhau rồi!”
“Nhưng mà thứ cậu lấy là…”
“Đây là cây lăn bột, nhìn rất bình thường, có thể mê hoặc kẻ địch, mọi khi nó ẩn thân trong nhà bếp che đi sát khí, đến thời điểm cần thiết có thể lấy ra thừa dịp kẻ địch không kịp đề phòng cho một trận, quả là một trong bảy vũ khí đứng đầu, thậm chí còn lợi hại hơn cả Trường Sinh Kiếm, Bá Vương Thương và rất nhiều món khác nữa đấy!”
Lâm Phượng đen đầu.
Xe như xé màn đêm đi về hướng trấn Hồi Long.
Trong một nhà nghỉ nhỏ ở trấn Hồi Long, bốn phía tĩnh lặng, đây là nhà nghỉ ở nông thôn, chỉ có hai tầng lầu, phía dưới là chỗ ăn uống, nấu nướng nghỉ ngơi của chủ nhà, trên lầu có sáu gian phòng để đón khách du lịch từ thành phố tới đây nghỉ. Dù thiết bị rất đơn sơ, nhưng cũng khá sạch sẽ, thoải mái.
Viên Văn Kiệt bước nhè nhẹ xuống lầu, gã ta thừa dịp trời tối trăng mờ mò xuống được tới dưới, đưa tay tìm nắm cửa, vừa xoay một chút, bỗng có một bàn tay trong bóng đêm vươn tới túm lấy cổ tay gã, kế đó là giọng điệu lạnh nhạt nhưng không kém phần uy nghiêm của Văn Khang vang lên,”Đã trễ thế này, cậu đi đâu vậy? Em họ!”
“Tôi, tôi…” Viên Văn Kiệt sợ tới mức run lên, không thốt ra lời.
“Đừng nói là cậu muốn chạy ra ngoài tụ họp với Vệ Thành nha?”
“Anh… Anh…”
“Cậu và hắn ta cấu kết trong ngoài muốn thâu tóm khách sạn, sau đó cậu có thể có một món tiền hậu hĩnh ra ngước ngoài sinh sống đúng không?” Văn Khang khoanh tay dựa vào cửa, ngăn cản lối ra duy nhất ở đây.
“Anh…” Viên Văn Kiệt vẫn không nói được lời nào.
“Cậu đang muốn hỏi tôi làm thế nào biết được phải không?” Văn Khang tự tin, cười, “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, từ lúc cậu thay người hầu trong nhà, tôi đã bắt đầu nghi ngờ cậu, cậu cấu kết với kẻ thù bên ngoài, còn dụ dỗ thư ký Trầm Ngọc Dung, mua chuộc quản lý bộ phận tài vụ và bộ phận nhập hàng, âm thầm di dời tài sản, bị Long Phi cũng chính là tôi phát hiện, sau đó cậu phá hủy phanh chiếc xe mới mua, còn cãi nhau với tôi, nội dung cãi nhau chính là chuyện Long Phi ép hỏi tại sao cậu lại di dời tài sản, cãi xong, Long Phi cũng chính là tôi lái xe rất nhanh bỏ đi, kết quả là đã gặp tai nạn. Nhưng cậu lại không ngờ là tôi đại nạn không chết!”
Thấy y bước tới gần, Viên Văn Kiệt hoảng sợ, lui ra sau mấy bước.
“Sau khi tôi trở về đã bắt đầu chấn chỉnh, đồng thời cũng bỏ hết người cũ của cậu, thay người mới của tôi vào, cậu thấy chuyện bại lộ, đứng ngồi không yên, gài bẫy cho tôi đến đây đàm phán với thôn dân! Và đồng lõa của cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ở nơi này!”
“Anh… Anh…” Viên Văn Kiệt giống như gặp quỷ, “Sao anh biết được?”
“Bởi vì một mình cậu hoàn thành việc này rất khó khăn, cho nên cậu nhất định sẽ nhờ trợ giúp ở bên ngoài!” Văn Khang xoa xoa cổ tay, tiếp tục bước tới gần, “Tiệc rượu đông chí chỉ mời mấy nhân viên trong nhà hàng dùng một bữa cơm, nào ngờ ông chủ Vệ Thành lại không mời mà tới, tôi nghĩ là ông ta lo lắng, cho nên mới tới thăm dò tình hình có đúng không? Hơn nữa tôi còn phát hiện cậu thường hay qua lại với ông ta, tất nhiên cũng tính cả chuyện gặp gỡ với gã cao thủ boxing đó!”
“Anh theo dõi tôi?”
“Nếu đã phát hiện người ra tay là cậu, tôi đương nhiên phải theo sát hành tung của cậu rồi! Nửa đêm cậu chạy ra ngoài thế này là vì sợ lát nữa có đánh nhau sẽ ảnh hưởng tới cậu có đúng hay không?”
Văn Khang bẻ tay kêu nghe răng rắc, ánh trăng nhàn nhạt chiếu thẳng vào mặt y nhìn vô cùng hung tợn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT