Rút quyển ‘Ba Mươi Sáu Kế’ trong giá sách ra, y mỉm cười, tự tin, đừng quên ba mươi sáu kế là người thời trước viết ra, giờ người hiện đại muốn đùa à?

Tới khách sạn Tứ Hải Xuân, Văn Khang không lên phòng làm việc ngay mà đi từng tầng lầu một thị sát. Nhà hàng kiêm khách sạn này rất lớn, có tổng cộng mười hai tầng lầu, lầu một là nhà hàng, lầu hai là khu VIP, trên nữa là phòng khách, phòng họp và cao nhất là văn phòng.

Văn Khang không hiểu gì, đành phải xem nhiều, nghe nhiều, nói ít một chút.

Nhân viên thấy ông chủ đã trở về, quân tâm đại chấn, đều đi tới chào hỏi. Văn Khang thấy ai cũng đều bắt tay, mỉm cười niềm nở, thuận miệng hỏi mấy câu như gần đây công việc thế nào? Có gì khó khăn không? Vừa nói vừa âm thầm quan sát sắc mặt của đối phương, điều tra những gì họ đang che dấu.

Các nhân viên thấy ông chủ mất tích mấy tháng, trở về hòa ái dễ gần, chẳng những khiêm tốn nghe người khác nói, còn ân cần thăm hỏi, vô cùng quan tâm bọn họ, mọi người đều rất cảm động, vui vẻ tiếp cận, trò chuyện. Trước đây, ông chủ là một người rất có năng lực, nhưng rất khó tính, hiện tại, ông chủ ra ngoài nghỉ ngơi mấy tháng trở về, dường như đã tốt hơn xưa rất nhiều.

Bước vào khu vực nấu nướng, nhà bếp rất lớn, bồn rửa, quầy ướp lạnh, bàn thái thức ăn, tất cả đều được sắp xếp rất ngăn nắp. Nhìn thấy nhà bếp hiện đại hóa của khách sạn, Văn Khang cực kì tò mò, nhưng đang trong tình cảnh nguy hiểm, y chỉ có thể khắc chế xúc động ngó tới ngó lui, sờ sờ mó mó cho biết, y chỉ nhìn mấy nhân viên gật đầu, mỉm cười.

“Dạo này có khỏe không?” Văn Khang vẫn nói mấy câu này, y không dám nói những thứ mình không biết.

Các nhân viên khúm núm, gật đầu nói rất khỏe, xong, cũng chẳng ai nói nhiều.

Nhìn vẻ mặt, ánh mắt lấm lét của bọn họ, Văn Khang cũng biết là bên trong xảy ra vấn đề, nhưng y lại nở nụ cười vô cùng thân thiết, “Tất cả mọi người đều làm việc cho Tứ Hải Xuân, nếu Tứ Hải Xuân ăn nên làm ra, mọi người cũng tốt, Tứ Hải Xuân kiếm được nhiều tiền hơn, mọi người cũng sẽ được chi nhiều hoa hồng, nếu có khó khăn không thể giải quyết, mọi người cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, không cần phải thông qua người khác!”

Nói xong, Văn Khang viết số điện thoại của mình xuống.

Kiếp trước y làm hoàng đế, biết quân thần phải trên dưới một lòng, quốc lệnh lưu thông, tối kị nhất là có người ở bên dưới mưu lợi riêng làm rối kỉ cương, ép dưới lừa trên. Trong những tình huống như thế, có một số quan lại có chút quyền hành còn dám giữ lại tấu chương, chỉ cho hoàng đế xem những tin tức họ muốn cho hoàng đế biết, còn những chuyện gây bất lợi cho bản thân, họ lại giấu nhẹm. Lúc ấy, y đã lệnh cho người thu tấu chương nhớ phải đếm rõ số lượng kĩ càng, thậm chí còn đặt một cái trống bên ngoài, nếu dân chúng có oan tình có thể trực tiếp đánh trống kêu oan, tránh trường hợp các quan lại lớn bé cấu kết với nhau, giấu diếm tình hình thực tế.

Xuyên tới thời đại này, có rất nhiều thứ y không hiểu, nhưng chỉ cần có liên quan tới lợi ích khó tránh khỏi chuyện tạo thành một mạng lưới quan hệ vì ích lợi, điều này, cổ hay kim gì cũng như nhau cả. Cũng may, cách trao đổi thông tin ở thời đại này cực kì phát triển, nên Văn Khang đã ghi lại số điện thoại di động cho họ, y hi vọng có thể nhận được tin tức chính xác.

Đây là số di dộng mà Thiếu Hoa đã mua cho y, không có bao người biết tới.

Y vừa viết số vừa để ý sắc mặt của các nhân viên. Lúc này, y bỗng nhìn thấy ánh mắt của một cậu trai trẻ trầm tĩnh như sáng lên.

Văn Khang viết xong, ra vẻ như tùy ý hỏi một câu, “Cậu tên gì?”

Cậu trai trẻ ấy cúi đầu, đáp lại, “Tôi tên là Kỷ Phương!”

“Tốt lắm, cố gắng làm việc! Làm tốt có thưởng…. À, không, ý tôi là mọi người làm tốt hoa hồng cũng sẽ nhiều hơn, ha ha…” Văn Khang vỗ vỗ vai cậu ta.

Thị sát một vòng, y trở về văn phòng. Cô thư ký bưng tách cà phê tới, Văn Khang vốn không thích uống mấy thứ cực đắng này, nên bảo cô ta đặt qua một bên, ngồi quan sát căn phòng. Văn phòng này có ba gian, bên ngoài là gian có sô pha, có lẽ là nơi triệu tập các nhân viên cao cấp bàn việc, gian phía trong có bàn làm việc, tủ sách, có một cái tủ lạnh nhỏ, bên cạnh cửa sổ còn có một bồn hoa trồng trúc phú quý, cây phát tài… Gian trong nhất có giường, có lẽ là nơi để nghỉ ngơi này nọ. Tóm lại là lớn gấp hai lần căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách của bà cụ.

Văn Khang cảm thán, quả nhiên ở thời đại nào cũng có sự chênh lệnh giàu nghèo. Tuy rằng thời đại này có một số cách gọi, một số đồ vật mới lạ ở thời của y không có, nhưng một số nguyên tắc cơ bản nào đó vẫn không thay đổi.

Đó là lòng người.

Người có giàu có nghèo, có thiện có ác, có thông minh có ngu dốt, bất kể là cổ hay kim gì cũng vậy.

Bởi thế, lòng người cũng không thay đổi, vẫn là khi thiện sợ ác, vẫn là gấp gáp giành giật lợi danh, vẫn là dục vọng vô đáy. Chỉ cần điểm này không thay đổi, y tin y có thể đối phó được tên đứng sau bức màn, bởi vì cho dù bọn họ có ôm cả chồng sách sử, thư giám, nhất định cũng sẽ mắc sai lầm.

Văn Khang thị sát cả buổi sáng, nhờ vào kinh nghiệm nhiều năm làm hoàng đế trông thấy các quần thần trong triều lục đục với nhau, y có thể cảm giác được dòng nước ngầm đang ẩn sau vẻ tĩnh lặng bên ngoài đó.

Tiếc là, ở thời đại này, có rất nhiều thứ khó hiểu, nhiều thứ không thể hiểu. Cho nên, dù có cảm giác được mạch ngầm, nhưng y lại không thể bắt tay vào xử lý ngay. Cũng như thế, dù biết có người muốn hại y, nhưng địch tối ta sáng, y vẫn đang trong tình cảnh nguy hiểm.

Văn Khang quét đôi mắt về phía kệ sách bên cạnh bàn, y muốn tìm một quyển sách chuyên về quản lý khách sạn để bù lại lỗ hổng kiến thức. Không tìm được sách cần tìm, lại nhìn thấy mấy quyển bách khoa toàn thư, một ít tranh vẽ còn có cả Tôn Tử binh pháp, ba mươi sáu kế, quản lý học, Trí Giám, Kì Mưu gì gì đó.

Văn Khang bỗng ngộ ra một điều gì, cái gì là tiêu thụ, cái gì là kinh doanh, cái gì là ngoại giao, cái gì là quảng cáo, cái gì là quản lý ẩm thực, những người hiểu những chuyện này đều là những nhân viên cao cấp, cũng giống như Tể Tướng, Thượng Thư, Đại Phu ở kiếp trước của y, được việc thì dùng, không được lại đổi. Bởi vì bọn họ đều phát huy tài năng hoài bão của mình trên sản nghiệp của hoàng đế, còn về hoàng đế, không cần phải biết nhiều, chỉ cần hiểu ý bọn họ, có thể cai quản tốt giang sơn là được.

Trước đây, các thái phó dạy y rất nhiều về quản lý tài vụ, xử án, binh pháp, thủy lợi… Nhưng cũng chỉ là học sơ cho biết. Thái phó từng nói thế này, “Bệ hạ chỉ cần học cách dùng người, mấy thứ này không cần phải biết nhiều, mười phần biết một là được, quan trọng nhất là biết người dùng đúng tài, quân chủ học võ công lại muốn ra trận giết địch, đó là muốn tranh công cùng tướng sĩ, tối kỵ. Học binh pháp đã muốn chỉ huy quân sự, nhưng thật ra quân tình trên chiến trường thiên biến vạn hóa, quân chủ đứng bên ngoài chỉ tay múa chân với các tướng soái lãnh binh, tối kị. Còn những chuyện như thu thuế, thủy lợi này nọ, quân chủ không thể biết rành mọi thứ, có thể giao việc cho thần tử. Nếu chỉ với một chút hiểu biết của mình mà đã vội can thiệp vào, mục đích không đúng với tình hình thực tế, thần tử lại không thể không làm, như vậy chẳng phải là tai hại đến chính sự hay sao!”

Văn Khang lại nhớ tới những tình huống xử lý quốc sự mà các thái phó đã dạy trước đây, trong lòng dần dần sáng tỏ. Rút quyển ‘Ba Mươi Sáu Kế’ trong giá sách ra, y mỉm cười tự tin, đừng quên ba mươi sáu kế là người thời trước viết ra, giờ người hiện đại muốn đùa à? vậy cứ đùa đi. Dù ta không rành tiếng ngoại tộc, cũng không biết dùng định lý giả thuyết gì đó chứng minh góc vuông góc nhọn, nhưng nếu về phương diện đấu trí, dò lòng người, chưa chắc ta đã thua cho những người tinh thông toán lý hóa sử địa và mấy tiếng ngoại quốc dị tộc ở hiện đại.

Khách sạn Tứ Hải Xuân do Long lão ba truyền lại cũng giống như một vương quốc và y chính là người sở hữu tiểu vương quốc này, người sở hữu không biết kinh doanh, cũng không có gì lạ, chỉ cần giao việc kinh doanh lại cho những người biết làm thực hiện, y chỉ cần chọn đúng người, đúng tài là có thể tiếp tục đưa tiểu vương quốc phát triển. Tóm lại, không thể tìm một người ngoài ngành chỉ huy trong ngành được.

Nghĩ được chủ ý hay, Văn Khang gọi thư ký vào, bảo tìm một ngày tốt mở tiệc, chiêu đãi tất cả nhân viên.

Y muốn thừa dịp này quan sát hết những người dưới quyền, tìm ra người hữu dụng, quan trọng hơn hết là y phải tìm được đồng minh, kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh, y phải tùy cơ mà dùng.

Thư ký của y là một cô gái trẻ đẹp, tên Trầm Ngọc Dung. Nhận được lệnh, cô ta vừa định đi ra ngoài, Văn Khang lại gọi, “Chúng ta nói chuyện chút đi?”

Không ngờ Trầm Ngọc Dung lại cúi đầu, vẻ mặt kì lạ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng.

Văn Khang cố tình làm như không biết, cứ như tán gẫu bình thường, “Lúc tôi không có mặt, đối thủ cạnh tranh của chúng ta có thừa cơ chèn ép hay không?”

Y vốn không biết Tứ Hải Xuân có những đối thủ cạnh tranh nào, nhưng điều y có thể khẳng định là đối thủ cũng đang kinh doanh trong lĩnh vực này, lợi ích xung đột, cho nên muốn bày ra trò oán toán mưu đồ phá hoại vương quốc của y, hoặc có thể là do y đã đắc tội ai đó, người nọ đến báo thù, mà cũng có thể là có ai đó muốn y chết để tài sản của y rơi vào tay người nào đó thừa kế. Nói chung, cho đến giờ tất cả đều chỉ là nghi ngờ, vẫn chưa thể kết luận chính xác được.

Tuy nhiên, có lẽ y nên bắt đầu từ những đối thủ cạnh tranh với mình.

Trầm Ngọc Dung thở sâu, có vẻ như đang cố thả lỏng tinh thần, “Đối thủ cạnh tranh của chúng ta vẫn là khách sạn Khang Nhạc, khách sạn Dụ Đạt và khách sạn Sư Hâm. Mấy tháng nay không có mặt ông chủ, những người đó đã dùng nhiều tiền thuê đầu bếp, giật khách du lịch thậm chí còn chiếm cả nguồn hàng cung cấp của chúng ta. Trong đó, có một số bạn hàng cũ đã đồng ý cung cấp hàng cho bọn họ!”

Văn Khang nói chuyện với cô thư kí một chốc, y đã thu gom được một chút tin tức.

Ông chủ của khách sạn Dụ Đạt là Lâm Phượng, liệu hắn ta có phải là kẻ đứng sau màn hạ độc thủ hay không? Dường như không thích hợp lắm. Dù Lâm Phượng có thành kiến với y, nhưng, nếu hắn ta muốn hại y, vậy ngay từ lần đầu gặp mặt tại nhà bà cụ, hắn ta thấy y không chết hẳn là phải ngạc nhiên chứ không phải là liếc xéo liếc ngang khó chịu như thế.

Nếu muốn đối phó một người, trước hết phải tìm cách tiếp cận, làm người đó mất cảnh giác rồi ra tay chứ không phải lạnh nhạt, bài xích như Lâm Phượng. Với lại, khách sạn Dụ Đạt của Lâm Phượng là khách sạn lớn nhất ở phía đông thành phố, còn Tứ Hải Xuân thì lại ở phía Tây, dường như cũng không xung đột cho mấy.

Văn Khang phân tích tới lui những tin tức của Lâm Phượng, tạm thời vẫn chưa tìm ra điểm đáng ngờ.

Lại nói tới khách sạn Khang Nhạc, chủ khách sạn là Dương Lệ Chi, người này thông minh tháo vát, thường xuyên xung đột về mặt làm ăn với Tứ Hải Xuân. Bắt đầu từ thời Long lão ba, hai nhà đã không hề lui tới, nếu có gặp nhau trên thương trường, hai nhà cũng chỉ đối chọi gay gắt với nhau mà thôi.

Còn một nhà cuối cùng, đó là khách sạn Sư Hâm, ông chủ là Vệ Thành, người này hòa ái, dễ gần, khách sạn của ông ta ở gần Tứ Hải Xuân, chỉ có điều quy mô hơi nhỏ hơn chút. Tứ Hải Xuân mất năm đầu bếp quan trọng, ba người bị ông ta mời đi, hai người khác đến hai khách sạn còn lại.

Văn Khang nhíu mày, cảm giác những chuyện trước mắt rất khó giải quyết, bất kể là cổ đại hay hiện đại, việc đầu tiên để phát triển khách sạn đó chính là dùng các món ngon để hấp dẫn khách, kị nhất chuyện đầu bếp bỏ sang nơi khác. Ở kiếp trước, lúc y cải trang vi hành, tình cờ đi ngang qua một tửu lâu, thấy nơi này đông đúc náo nhiệt, y vào ăn thử, quả nhiên là mỹ vị. Mấy tháng sau y lại đến, nào ngờ lúc này tửu lâu vắng vẻ, việc làm ăn tụt dốc không phanh, hỏi ra mới biết thì ra đầu bếp trước đây của quán bị một tửu lâu khác bỏ tiền cao hơn thuê mất rồi, thức ăn không còn ngon, thực khách tự nhiên cũng không đến nữa.

Nghe nói năm đó Long lão ba cũng nhờ vào những đầu bếp tài hoa này mới có thể phát triển khách sạn thành bốn sao. Giờ Tứ Hải Xuân lại gặp phải vấn đề cực kì nghiêm trọng, đầu bếp bỏ đi, nếu cứ tiếp tục như thế, toàn bộ khách sẽ sang nơi khác hết, đến lúc đó e là cũng chẳng ai đến thuê phòng. Nhưng y vừa đến thế giới này chưa bao lâu, cái gì cũng không hiểu, y biết đi đầu để tìm đầu bếp về giữ tiếng đây!

Trầm Ngọc Dung thấy y có vẻ uể oải, lên tiếng, “Ông chủ thấy mệt phải không? Hay để tôi gọi nhà hàng mang cơm trưa lên nha?”

“Cũng được!” Đã trưa, Văn Khang cũng cảm thấy hơi đói rồi.

Lúc này di động vang lên, y cầm máy, thấy số lạ, lập tức nói với Trầm Ngọc Dung, “Cô đi xuống dưới mang thức ăn lên đây đi!”

Trầm Ngọc Dung đi ra ngoài, đóng cửa lại. Văn Khang thấy thế mới bắt máy, “Alo, ai vậy?”

Đối phương chần chừ một chút, không lên tiếng.

“Có chuyện gì cứ nói!” Di động của y chỉ có năm số: Thiếu Hoa, Dung ca, Ba Lệ, hai số còn lại là người đại diện của công ty điện ảnh. Giờ có một số lạ gọi đến thế này, đại khái y cũng đã đoán được mấy phần.

Quả nhiên, đối phương chần chừ một chút, giống như cố lấy hết dũng khí, nói, “Ông chủ, tôi muốn báo với ông một chuyện!”

“Cứ nói!” Văn Khang nghe đối phương gọi mình thế, đoán là nhân viên của Tứ Hải Xuân, lập tức cổ vũ ngay.

“Gần đây việc kinh doanh của Tứ Hải Xuân giảm sút, ngoài nguyên nhân do đối thủ tác động ra, vẫn còn một nguyên nhân khác, đó là do nhà hàng chúng ta nhập hàng thứ phẩm, đầu bếp chính đã từng đưa ý kiến, bảo nếu làm những thứ đó cho khách ăn, danh tiếng nhà hàng nhất định sẽ bị ảnh hưởng nhưng Viên quản lý lại bảo chỉ cần ăn được là ok, tiết kiệm là quan trọng nhất, thành ra mấy tháng nay nhà hàng nhập vi cá, chân giò hun khói đều là hàng thứ phẩm! Thậm chí cả rau củ cũng không phải hàng tươi sống!”

“Cậu là ai?”

Đối phương không nói gì. Văn Khang cũng không hỏi tiếp, chỉ nói, “Tôi biết rồi, về sau có chuyện gì, cậu cứ nói trực tiếp với tôi!”

Trầm Ngọc Dung đưa thức ăn tới, cơm trưa khá đơn giản, hai món một canh, cũng là gà xào, chân giò hầm măng, cơm trang trứng, canh cải thịt. Văn Khang ăn vào mấy miếng, xoay qua bảo Trầm Ngọc Dung, “Cô mang mớ thức ăn này đến nhà bếp đi!”

Trầm Ngọc Dung nghe lời bưng đồ ăn tới bếp, Văn Khang cũng đi theo phía sau cô.

Vào tới bếp, y hỏi: “Mấy món này là ai làm?”

Mấy nhân viên trong bếp kinh ngạc, đó giờ ông chủ rất ít khi vào thẳng trong này, cũng sẽ không nói chuyện với những nhân viên cấp thấp, sao hôm nay người lại bước vào nơi đầy khói dầu thế chứ.

Một đầu bếp mập mạp, hiền hòa lập tức chạy lại, “Là tôi!”

Văn Khang không chút khách khí, chỉ thẳng vào tô canh, nói: “Canh này được nấu bằng cải trắng, thân cải trắng ăn vào có vị ngọt nhưng lại không có mùi tanh, mặn của tảo tía, đây vốn không hợp chuẩn. Hơn nữa, đây cũng không phải là canh hầm nguyên chất, có phải đã bỏ nhiều bột ngọt hay không?”

“Đúng vậy!”

“Bột ngọt có thể thay canh hầm nguyên chất à?” Văn Khang nổi giận. Trước đây, lúc ở nhà bà cụ, Thiếu Hoa cũng hay nêm canh bằng bột ngọt, y ăn không quen, sau nhiều lần kháng nghị cuối cùng cũng chuyển sang hầm nước canh bằng xương gà. Thật ra thì để có một nồi canh hầm ngon, số lượng xương hầm phải ngang với số nước canh, đó mới là một nồi canh hầm chân chính, cực kỳ ngon. Nhà bình thường không đủ điều kiện thường dùng xương gà hoặc xương heo thừa để hầm cũng còn được, nhưng không ngờ ở một khách sạn cao cấp thế này lại còn không bằng một nhà bình thường, ngay cả việc hầm xương lấy nước canh mà cũng bỏ mất.

Văn Khang nói tiếp, “Đừng tưởng rằng chỉ cần bỏ nhiều bột ngọt là có thể dấu được mùi vị, đồ nêm sẽ không có được vị như xương nguyên chất, sẽ không lừa được những thực khách sành ăn. Ai bảo các người ăn xén bớt nguyên liệu như thế? Chẳng lẽ trước kia đều là như vậy à?”

Mấy đầu bếp cúi đầu không lên tiếng, Văn Khang biết y đã đoán đúng, trong thời gian Long Phi chủ nhân của thân thể này mất tích, khách sạn đã bị hổng một lổ nghiêm trọng.

“Nói vậy trước đây đều không phải thế? Là các người đã thừa dịp tôi không có mặt làm càn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play