Quan hệ với Đoạn Phong hoàn toàn lộ rõ, theo tin tức về Đoạn Phong biến mất đến hiện tại, trong thời gian dài nửa tháng này, Mạc Từ không được Đoạn Phong đáp lại bất cứ tin tức gì.
Điện thoại vẫn luôn ở vào trạng thái tắt máy, tin nhắn gửi đi càng chìm trong biển rộng, không có nửa điểm hồi âm.
Mạc Từ dựa ở trên vách tường, dùng hai tay ôm đầu gối của mình, nửa gò má mặt bên ẩn nấp trong bóng đêm, trầm mặc không nói.
Ánh mặt trời chạng vạng chập chờn trong phòng, trong góc chỗ Mạc Từ không có màu sắc xán lạn, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, phảng phất như nương nấu ở trong thế giới chân không.
Khuôn mặt phẫn nộ cùng thất vọng đan xen của cha hiện lên trước mắt.
Đôi mắt đen kịt không thấy đáy của Đoạn Phong lập lòe trong trí nhớ.
Con đường tương lai…Cậu đã từng đồng ý với Đoạn Phong cùng đi tiếp, cậu nghĩ đến rất nhiều loại kết cục. Tức giận cùng phản đối của cha đều trong dự đoán. Nếu ngày đó cha nổi trận lôi đình, hung hăng đánh cậu một hồi thì cậu có lẽ sẽ dễ chịu một chút.
Thế mà, cha không có đánh cậu, trong trách cứ nghiêm khắc cùng vặn hỏi, thì chỉ còn thất vọng nồng đậm, thậm chí còn để cho anh trai dẫn cậu đi tham gia hôn lễ của Đoạn Phong, làm cậu ‘Thấy rõ sự thật’.
Bàn tay Mạc Từ rủ xuống mặt đất, hàm dưới chống trên đầu đối, ánh mắt không có giao điểm. Trong đầu nát bét, hoảng loạn loáng thoáng cùng bảy phần kiên trì đều giữ quan điểm hướng tới thần kinh.
Đoạn Phong bị giam lỏng.
Cái suy đoán này ở trong miệng cha nhận được chứng thật.
Đoạn Phong mất đi tự do cơ thể không thể cùng mình liên lạc, Mạc Từ không thể phủ nhận đáy lòng mờ mịt một đoàn sương mù bất an.
Từ quen biết đến hiểu nhau, Mạc Từ luôn vô thức ỷ lại Đoạn Phong, hưởng thụ dịu dàng có Đoạn Phong bên người. Cái người đàn ông thành thục ổn trọng luôn đầu tiên lý giải được cảm giác thiếu khuyết của cậu, lúc cậu dấn thân vào trong sáng tạo thì cho đánh giá đúng trọng tâm nhất, bắt nguồn cảm hứng mới.
Không cần mình hao tốn miệng lưỡi giải thích thì Đoạn Phong vô luận đang làm việc hay là trong sinh hoạt, đều cho cậu trợ giúp rất lớn.
Cùng Đoạn Phong bên nhau, là một loại thư thái chưa bao giờ thể nghiệm qua.
Sau khi hai người hiểu rõ lẫn nhau, Mạc Từ càng không nghĩ buông Đoạn Phong ra.
Nói rõ với nhau, quá trình quyết định bên nhau không hề có lực cản, nhưng bề ngoài bình yên nhất lại khó mà giữ được bình yên.
Mạc Từ ở trong mỗi ngày phong phú không chú ý đến mãnh liệt dưới hồ nước.
Hôn lễ…Cha sẽ không bao giờ tận tâm lập nên lời nói dối, nhưng Mạc Từ cố chấp không tin cái ‘Hôn lễ’ trong miệng cha kia.
Đoạn Phong, là bị bức bách cưỡng chế kết hôn…
Mạc Từ con mắt ảm đảm, ánh mắt lưu luyến ở đầu ngón tay mình.
Hy vọng cha chỉ là vì làm cậu cùng Đoạn Phong tách ra, cố ý dùng nói dối đả kích cậu chủ động buông tha cho cái đoạn tình cảm này.
Điện thoại chấn động vài cái, làm cho Mạc Từ từ trong cảm xúc phức tạp chuyển dời.
Ánh mắt Mạc Từ rơi vào điện thoại di động chấn động, chậm chạp đọc tin nhắn trên màn hình.
Một cái tin nhắn!
Ba chữ vô cùng đơn giản tựa hồ nhảy ra màn hình, “Tin tưởng anh.”
Dãy số xa lạ không có đề tên, tại trước kia, Mạc Từ đều là bỏ mặc.
Sẽ dùng loại khẩu khí này nói chuyện chỉ có Đoạn Phong!
Mạc Từ nắm chặt điện thoại, tiếng chuông điện thoại thiết lập nhảy ra tại bàn tay.
Điện thoại yên lặng rất nhiều ngày thoáng cái phát ra hai tin nhắn, Mạc Từ nhanh chóng nhấn mở tin nhắn – lần này lại không phải nội dung cậu muốn thấy.
Người gửi tới tin nhắn thứ hai là Triệu Hồng Tu.
Địa chỉ cùng thời gian Đoạn Phong sắp cử hành hôn lễ xuất hiện trên màn hình, Mạc Từ đợi thật lâu cũng không nhận được những tin nhắn khác.
….
Ngày bảy tháng sáu.
Lễ kết hôn, Cầu phúc, Nhập trạch, Động thổ, Phá thổ.
Mạc Từ mặc lễ phục anh trai tự mình chọn lựa, đi theo phía sau Mạc Ngôn, đi vào giáo đường cử hành hôn lễ.
Mạc Ngôn đem thiệp mời giao cho người chủ trì bên ngoài giáo đường, cùng Mạc Từ ở giữa, ánh mắt không tiếng động rơi vào trên người Mạc Từ.
“Anh hai…Em sẽ không.” Mạc Từ gật đầu, buông nắm tay nắm chặt ra, tránh đi ánh mắt tra xét của Mạc Ngôn, “Em chỉ là nhìn xem.”
“Được, cha để em đến không có sai, đừng phạm sai lầm, đi đằng sau anh, nếu em muốn rời khỏi, anh sẽ lập tức mang em ra ngoài.”
Giọng nói trấn định của Mạc Ngôn truyền vào lỗ tai Mạc Từ, trấn an Mạc Từ thần kinh căng thẳng. Hy vọng hôm nay mang theo Mạc Từ, có thể làm cho cậu đưa ra một lựa chọn chính xác, sẽ không âm thầm tổn thương tinh thần.
Mạc Ngôn vỗ vỗ bả vai Mạc Từ, hướng vái cái gương mặt quen mặt đi tới gật đầu, bàn tay trên vai Mạc Từ lấy xuống.
Lướt qua một dãy ghế bài trí, Mạc Từ nhịn xuống tình cảm mãnh liệt trong lòng, giả vờ trấn định ngồi ở trên ghế quấn lụa trắng.
Toàn bộ trước mắt hóa thành sâu nhỏ, rậm rạp lúc nhúc gặm cắn trái tim, Mạc Từ cắn chặt môi dưới, nắm chặt bàn tay trắng bệch, cầm lên lại lần nữa buông ra.
Bốn phía tân khách lục tục ngồi đầy, Mạc Từ không hề có ý tứ nói chuyện, ánh mắt rơi vào trên bàn tay phát xanh của mình, nhiều lần hồi tưởng nhớ lại bộ dáng Đoạn Phong lúc nói ‘Tin tưởng anh.”
Chưa từng có cảm thấy thời gian dài chán làm cho người khác khó có thể chịu được, Mạc Từ ngồi như kim đâm, trong nội tâm mờ mịt sương mù đem tất cả hi vọng bao vây.
Cầm khúc dương cầm bắt đầu đàn bên tai không ngừng vang lên, vào giai đoạn chạy nước rút thì dừng lại.
Buổi chiều đúng năm giờ.
Đức cha con mắt xanh sống mũi cao cầm Kinh Thánh, ở trước đàn tế dừng lại ổn định, chờ cô dâu chú rể vào màn.
Người chủ trì tuyên bố hôn lễ bắt đầu, tân khách nhỏ giọng nói chuyện với nhau ngừng nói chuyện với nhau, ánh mắt theo tiết tấu khúc ca hôn lễ rơi vào trên người chủ rể đi vào giáo đường.
Người đàn ông một thân âu phục màu trắng chầm chậm vào màn, đứng ở trên thảm đỏ, thân hình cao lớn thẳng tắp cùng khí chất trầm ổn làm cho người ta trước mắt sáng ngời.
Mạc Từ cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lộ ra vẻ quen thuộc, kiềm chế xúc động đứng lên.
Khúc nhạc hôn lễ hân hoan đệm nhạc, áo cưới màu trắng rủ xuống trên mặt thảm màu đỏ, cô dâu xinh đẹp mang theo nụ cười điềm tĩnh hạnh phúc có chút cúi đầu, kéo tay cha vào màn.
Cánh tay cô dâu từ tay người đàn ông trung niên giao phó cho chú rể, Mạc Từ đồng tử co rút lại, không buông tha cho mỗi một cái xoay người của chú rể, mỗi một chỗ dừng lại.
Lúc đi qua dãy ghế của Mạc Từ, tiếng lòng Mạc Từ căng cứng.
Phảng phất tâm hữu linh tê, người đàn ông khoác cô tay cô dâu dừng lại một chút, một đạo ánh mắt nóng rực rơi xuống trên người Mạc Từ, Mạc Từ vừa có phản ứng, ngẩng đầu lên, lại phát hiện người đàn ông khoác cô dâu đã đi xa.
“Tin tưởng anh.”
Ba chữ áp đảo tiếng nhạc, tạm thời áp đảo bất an trong lòng.
Sau khi Đức cha cầm Kinh Thánh trang nghiêm cầu nguyện, bắt đàu hướng cô dâu chú rể đọc tuyên thệ.
“Vào thời gian thần thánh này, hai người mới có thể kết hợp, ở trước mặt Chúa, thẳng thắn bất luận lý do gì ngăn trở các con.”
Nói xong tuyên thệ, Đức cha cầm Kinh Thánh màu đen hướng chú rể nghiêng người, “Quý Thừa Phong tiên sinh, con có nguyện ý hay không tiếp nhận Thi Nhã trở thành người vợ hợp pháp của con, dựa theo pháp lệnh của Thượng Đế cùng cô ấy bên nhau, cùng cô ấy ở trong hôn ước thần thánh chung một cuộc sống? Cũng hứa hẹn từ nay về suy thủy chung yêu cô ấy, tôn kính cô ấy, an ủi cô ấy, yêu quý cô ấy, thủy chung với cô ấy, đến chết không rời?”
Lời của Đức cha quanh quẩn ở trong giáo đường tĩnh lặng, Mạc Từ ngừng thở, con mắt nhắm lại mở ra lại vội vàng nhắm lại.
Cách xa nhau mấy hàng chiếc ghế, Mạc Từ không thấy rõ biểu tình trên mặt Đoạn Phong, lại nhịn không được vụng trộm dò xét.
Trái tim đập bình bịch, thần kinh căng cứng trên một dây, tùy thời có thể không chịu nổi mà nguy hiểm đứt gãy.
Thời gian, phảng phất ngừng lại.
Một đôi tay ấm áp phủ lên mu bàn tay Mạc Từ.
Mạc Từ đọc được quan tâm đáy mắt của anh trai bên người duỗi tay phải ra, yết hầu phát căng.
Mạc Từ không biết đợi bao lâu, người đàn ông trên đàn tế cũng không nói đến ba chữ sẽ làm cậu mất đi lý trí, đứng thẳng tắp bên người cô dâu, không nói lên lời nào.
Đức cha không nghe được lời thề nghi hoặc nhìn chú rể, vừa lặp lại một lần lời nói vừa rồi.
“Quý Thừa Phong tiên sinh, con có nguyện ý hay không tiếp nhận Thi Nhã trở thành người vợ hợp pháp của con…Hiện tại về sau thủy chung yêu cô ấy, tôn kính cô ấy…”
“Con không muốn.”
Âm thanh khàn khàn tiến nhập vào không khí, giống như nước sôi đun lên, không ngừng cuồn cuộn lên.
Thi Nhã đứng ở bên người Đoạn Phong thay đổi sắc mặt, một mạt nụ cười trên khóe miệng trong nháy mắt cứng lại, con mắt sáng tinh nhìn về phía Đoạn Phong nói ra lời phản đối, huyết sắc trên mặt biến mất.
“Thừa Phong, anh nói gì?”
“Quý Thừa Phong tiên sinh?”
Đối với lên án của Thi Nhã, Đức cha kinh dị ngoảnh mặc làm ngơ, Đoạn Phong xoay người, đối diện tân khách trên ghế.
“Thừa Phong! Cháu cùng với cô dâu trao đổi nhẫn!”
Quý lão gia từ hàng ghế đầu tiên đứng lên, nổi giận trừng mắt Đoạn Phong, sắc mặt tái nhợt. Dùng ánh mắt ý bảo Đoạn Phong lui về đàn tế, lập tức cùng cô dâu trao đổi nhẫn.
“Tôi nói tôi không muốn, không muốn lấy cô ấy làm vợ.”
Đoạn Phong nói ra từ ngữ kinh người ánh mắt sáng quắc, giơ lên văn kiện màu trắng trong tay chẳng biết có thêm lúc nào, bình tĩnh đứng ở trước mặt tân khách tham gia hôn lễ đang mục trừng ngốc khẩu, con mắt đen tỏa sáng.
“Tôi không thể lấy Thi Nhã làm vợ, bất kể hiện tại, hay là sau này.”
“Cháu nói cái gì!” Quý lão gia ánh mắt khiếp người quát, ở trước mọi người gương mặt không tốt phát tác tính khí.
“Ông nội, chỗ này của cháu có mấy thứ, người sau khi nhìn thấy, nhất định sẽ phản đối màn hôn lễ này.”
Đoạn Phong không lui bước, ánh mắt đảo qua toàn bộ giáo đường, chậm rãi mở miệng, không để ý chút nào tràng diện đã sôi trào lên.
“Có thứ gì, chờ sau khi cháu kết thúc hôn lễ sẽ xem!” Quý lão gia lạnh lùng nói.
“Nếu như hoàn thành màn hôn lễ này, thứ bị mất đi sẽ nhiều hơn.”
Đoạn Phong ở trong biểu tình phẫn nộ kinh nghi của Quý lão gia, đem thứ trong tay bày ra.
“Ông nội, người xem cái này sẽ biết rõ, Thi gia lại cùng chúng ta thông gia, còn có trận tai nạn xe cộ hai mươi mấy năm trước cha gặp phải, là từng cái từng cái âm mưu liên tiếp.”
Đoạn Phong lạnh lùng ném xuống lời châm đốt không khí xung quanh mình, Thi Nhã kinh hô, lao vào trong không khí bùng nổ, tiếng nghị luận trên ghế áp đảo khúc nhạc hôn lễ.
“Cái gì!”
Quý lão gia ở trong một mảnh huyên náo tiếp nhận văn kiện trong tay Đoạn Phong, rất nhanh đọc qua, kinh nghi trên mặt được thay thế phẫn nộ càng ngày càng mãnh liệt.
Lật qua một tờ lại một tờ văn kiện, bắt lấy văn kiện hung hăng vứt xuống trên mặt đất, biểu lộ hung ác tàn nhẫn, mang theo một cổ uy nghiêm từ trong xương cốt thấm ra, hung hăng chống lại vợ chồng Thi gia thần sắc bối rối, há to miệng.
“Kế hoạch mấy người thật là tốt! Không biết ta bị Thi gia mấy người giấu diếm bao lâu!”
Trong hai câu nói lại xen lẫn hận ý mãnh liệt, làm cho người ta như rớt vào hầm băng.
Tràng diện càng thêm hỗn loạn, trong giáo đường loạn thành một đoàn, âm thanh thủy tinh vỡ nát đột ngột, nước rượu màu đỏ nhiễm trên người khách nữ tham gia hôn lễ, không biết là ai phát ra một tiếng thét lên trước, tiếp theo là cái bàn bị lật nhào, tiếng chai rượu champagne va chạm bị ngã vỡ.
Quý lão gia biểu lộ hung ác tàn nhãn âm thanh khàn khàn, hận ý mãnh liệt từ trong cơ thể hướng ra ngoài lan tràn, một tiếng giận dữ mắng mỏ, mệnh lệnh lạnh lẽo.
Quý lão gia cùng vợ chồng Thi Nhã xé rách da mặt, bịt tai không nghe vợ chồng Thi gia lắp ba lắp bắp giải thích, đẩy ra Thi Nhã lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy tiến đến biện hộ.
Tân khách tham gia hôn lễ chân tay luống cuống đứng lên, hoặc là tránh đi cố gắng lui người về phía sau, nhanh chóng thoát đi cái mảnh hỗn loạn này, hôn lễ vừa rồi trang nghiêm trang trọng, hoàn toàn lâm vào một trận khôi hài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT