Đây là một gian tầng hầm chật chội, một cái ghế, bày ra một cái giường gấp đơn sơ, đặt một cái bàn gỗ nhỏ thấp bé, những cái đó chính là tất cả gia cụ ở trong tầng hầm.

Đơn giản không có dư thừa gì.

Trong hai ngày Mạc Từ bị người tập kích đến hiện tại, vẫn luôn ở trong tầng hầm này hoạt động trong phạm vi rất nhỏ mà trải qua.

Trong thời gian đó từ trên người hầu mang cho cậu quần áo và thức ăn có thể thấy được, cậu hiện tại ở trong một nơi hoàn toàn lạ lẫm.

Bắt cóc?

Không giống tội phạm bắt cóc trước kia đòi hỏi tiền tài, người đàn ông bắt cậu dùng thuốc mê bất tỉnh là một người phương Tây vóc dáng cao to, lần đó lúc ra ngoài bị tập kích, Mạc Từ cũng chỉ thấy qua hai khía cạnh mà thôi.

Không tiền tài, cái bọn người này cũng không có cùng cậu nói nhiều chuyện dư thừa với nhau, mà ngay cả chạm mặt, cũng là vội vàng nhìn quét qua, không cùng mình nhiều lời một câu nhưng lộ ra nhiều biểu tình hung ác tỏ vẻ uy hiếp, nhìn cậu như vật chết.

Mạc Từ rất rõ ràng tình cảnh trước mắt mình, cậu bị người hoàn toàn giám thị.

Cậu không dám khẳng định ở trong tầng hầm nhốt cậu có lắp đặt camera không, nhưng từ hôm trước lúc khôi phục ý thức, giả vờ ngủ nghe được sau cánh cửa sắt kín không kẽ hở truyền đến nhỏ giọng nói chuyện làm cậu cảnh giác sâu thêm.

Bị người ta làm thành như một phạm nhân nhốt ở trong mảnh đất một mét vuông, mất đi tự do, nhất cử nhất động đều phải bị giám thị.

Mạc Từ biết rõ làm trò la to không làm được tác dụng gì, đành phải cắt đứt nghi vấn và tò mò đang tăng vọt trong lòng, ngồi im ở đầu giường, trong bóng đêm trấn định lại, dụng tâm để ý ám chỉ bản thân không phải thời gian thăm dò đối phương, không nên có bất kỳ tâm trạng tiêu cực nào.

Cậu làm không được bình chân như vại như không có gì xảy ra, cũng làm không được không chỗ nào sợ hãi, nhưng trong ký ức đã lâu, cậu từng nhiều lần ở trong nguy hiểm không rõ, chạy trốn, lại bị truy đuổi, kinh nghiệm nói cho cậu biết, hiện tại hành động thiếu suy nghĩ sẽ tạo thành hậu quả khó có thể phỏng đoán, giờ phút này, cái gì cũng không nên suy nghĩ nhiều, yên lặng theo dõi diễn biến của nó mới là lựa chọn chính xác.

Sau khi thanh tỉnh tìm khắp toàn thân, phát hiện đồ truyền tin trên người đều ở dưới tình huống bị tịch thu, Mạc Từ không thể liên lạc với bên ngoài, tứ cố vô thân, mặc dù sợ hãi, nhưng liên tục cho bản thân động viên, một bên tập trung tinh thần, ở trong quá trình mỗi lần người hầu đưa cơm không buông tha chút tin tức nào.

Hai ngày không lâu sau, vẫn ở trong bóng tối kéo dài vô hạn.

Đêm Snow Te Luis, nếu bản thân không khăng khăng cho mình là đúng như thế, đi tham gia tiệc đêm lửa trại thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.

Không biết hiện tại trời tối chưa?

Mạc Từ lộ ra một nụ cười khổ, ở trong tầng hầm không có ánh sáng miên man suy nghĩ, tận lực xem nhẹ khủng hoảng mất đi tự do.

Cửa nặng nề phát ra tiếng mở khóa, cắt đứt suy nghĩ miên man viễn vông của Mạc Từ, Mạc Từ trong bóng tối nghi hoặc ngẩng đầu. Không rõ hôm nay đã đưa qua thức ăn, tại sao còn có thể có người mở cửa.

Lúc ngẩng đầu lên, Mạc Từ nghe thấy một tiếng hừ lạnh nặng nề, biết rõ truyền ra từ bên ngoài cửa sắt biết rõ vừa dày vừa nặng, theo đó là âm thanh giày da ma sát mặt đất, không biết người tới nhấn công tắc chỗ nào, tầng hầm đen kịt chật chội được ngọn đèn chiếu sáng, vật dụng đơn sơ bại lộ dưới ánh sáng mạnh, Mạc Từ hé mắt, phải thật lâu mới thích ứng với ánh sáng trong tầng hầm.

Tầng hầm chật chội ngầm thoáng tiến đến hai người.

Người đàn ông trung niên đi ở phía trước thắt lưng rất rộng, tóc ngắn màu rám nắng cố định gọn gàng, lộ ra cái ót rộng, chòm râu rậm mọc ở dưới cằm, đầu ngẩng cao, nhìn qua vô cùng cao ngạo.

Một đôi mắt xanh biếc hoàn toàn lạ lẫm, chăm chú chau mày, có chút hợp với mí mắt to, như vậy, mí mắt bao trọn cả nhãn cầu, khiến cho tầm mắt thu nhỏ phạm vi lại, ông đang nhìn chăm chú, ánh mắt mang theo ý tứ xem xét, ánh mắt lợi hại nhìn quét qua người Mạc Từ đang ở trên giường gấp.

Mạc Từ bị đôi ánh mắt sắc bén này kinh sợ, phảng phất như bị người xa lạ nhìn thấu tâm tư, thu hồi cánh tay đặt ở bên giường, rất không thoải mái.

Người đàn ông trung niên xa lạ dùng ánh mắt không che giấu chút nào dò xét cậu, chau mày.

Bức bách làm Mạc Từ rất nhanh dời ánh mắt đi, dư quang quét đến phía sau người đàn ông trung niên, từng có duyên phận hai mặt, người đàn ông cao to đưa cậu trực tiếp bắt cóc đến đây.

Giữa tĩnh lặng xem xét, không gian phảng phất như bị đọng lại. Loại áp lực không hiểu sao mà đến này của người đàn ông trung niên này làm cậu cảm giác lạ lẫm. Người đàn ông bắt cóc cậu cúi đầu đứng ở sau lưng người đàn ông trung niên, lưng có chút khom, bộ dáng kính cẩn lễ độ vừa nhìn là có thể nhìn ra loại quan hệ của hai người.

Chỉ có người lớp trên mới có loại cảm giác áp bách này, Mạc Từ nghĩ đến khuôn mặt luôn nghiêm nghị của cha, mặt không biểu tình, môi nhếch, loại biểu cảm mang theo huyết tinh, cảm giác áp lực uy hiếp, không phải cha nhiều năm ở thương giới thấm dầm có thể phóng thích ra được.

Sắc bén, cao ngạo, nghiêm nghị, hờ hững, thói quen khống chế sinh tử của người khác. Mạc Từ nhìn thấy biểu cảm xem thường trong mắt của người đàn ông trung niên, hơi sửng sốt.

“Cậu là Mạc Từ?” Người đàn ông dùng một loại giọng điệu của người có địa vị cao nhân nhượng trước người có địa vị thấp nói ra, dẫn đầu phá vỡ yên lặng. Mạc Từ nghe ông ta không quá lưu loát nói tiếng nước C, đem nghi vấn trong nội tâm làm sâu thêm một tầng, gật đầu biên độ nhỏ, từ trên giường đứng lên, cùng ông ta nhìn thẳng.

Động tác đứng lên này, được người đàn ông dò xét toàn bộ quá trình, Mạc Từ cưỡng chế cảm giác không khỏe phá ở cổ họng, dùng ngôn ngữ thông dụng ở Châu Âu nói ra, “Tôi có thể nghe hiểu được ngôn ngữ nước F.”

“A? Ta còn tưởng cậu chỉ có thể nói ngôn ngữ nước C,” Ngữ điệu của người đàn ông trung niên không nhanh không chậm, nghiêm túc, ánh mắt có chứa lực xuyên thấu như trước không dời đi, hai tay đan xen, người thuộc hạ ở phía sau kéo tới ghế ngồi chậm rãi ngồi xuống, tư thế ưu nhã, dường như nhận qua giáo dưỡng tốt đẹp của quý tộc thượng tầng. Loại lễ nghi và tư thế ngồi này, Mạc Từ có nghe qua, hiện tại ở đại lục Châu Âu, chỉ có quý tộc có danh hiệu quý tộc mới có thể dùng.

Người này, là quý tộc?

Mạc Từ đem kinh ngạc nuốt trở lại trong bụng, nhẹ gật đầu.

“Gò bó, ta nhìn ra biểu hiện của cậu vô cùng gò bó. Ta không nói lời dư thừa nữa, cậu biết nguyên nhân ta tới tìm cậu?”

Người đàn ông trung nhiên dùng giọng điệu hàm chứa châm chọc cay độc nói ra, hai tay đan xen đặt ở trên đầu gối, con mắt híp lại, ánh mắt tràn ra như một thanh kiếm dài phương tây, đâm thẳng mặt Mạc Từ.

Trong đầu Mạc Từ hiện lên ngàn vạn ý niệm, các loại suy đoán trong hai ngày giành lên trước phun ra, ở trong ánh mắt sắc bén của người đàn ông từng cái phủ quyết.

“Cậu không biết, tốt, để ta đến nói cho cậu biết nguyên nhân, chắc hẳn trước đó, cậu đã nghĩ tới rất nhiều lần…” Người đàn ông nhìn thấy Mạc Từ do dự không quyết đoán, ngữ điệu chậm rãi từ từ, trong túi áo chậm rãi lấy ra một cây súng lục lóe sáng bóng kim loại, trong tay bắt đầu thưởng thức.

Tựa như diễu võ dương oai với một đối thủ không tấc sắc như Mạc Từ. Người đàn ông chiếm ưu thế tuyệt đối thành công tóm được Mạc Từ đáy mắt chợt lóe lên kinh nghi, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra một nụ cười thấm người, vỗ vỗ hai tay, không đợi Mạc Từ trả lời, nhanh chóng thu lại súng lục, tiếp nhận tư liệu thuộc hạ sau lưng đưa tới, lật vài tờ, bắt đầu đọc lên.

“Mạc Từ, người thành phố C nước C, sinh năm XX, có một anh trai hơn năm tuổi, năm tuổi thì mẹ qua đời vì bệnh tim, từ đó về sau cha vẫn luôn không kết hôn…”

“Mạc gia ở ngành ẩm thực nước C có chút danh tiếng, doanh nghiệp dưới tên có khách sạn Mạn Lôi Đặc Sâm cấp năm sao, nhà hành Bạch Vân…Ở nước F, nước B cũng có nhà hàng kiểu Trung Quốc Mạc gia đầu tư…”

Tư liệu ghi lại trên giấy tường tận từ trong miệng của người đàn ông nhảy ra, mỗi một câu dừng lại, người đàn ông trung niên đều cho Mạc Từ thời gian tự hỏi, đọc đến cuối cùng, trên khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông trung nhiên lộ ra một nụ cười lạnh, phất tay đem tư liệu thuộc hạ sưu tập tường tận ném ra phía sau, bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén.

“Hiện tại, cậu đã biết?”

Mạc Từ còn đang kinh ngạc vì tư liệu bọn họ thu thập tường tận, rất nhiều chỗ mà ngay cả mình cũng không biết, sau khi nghe được, Mạc Từ kinh ngạc chuyển biến thành bối rối, người đàn ông trung nhiên rất giống quý tộc giọng điệu càng sắc bén hơn, kèm theo huyết tinh, trước mặt mà đến.

“Xem ra cậu còn chưa biết nguyên nhân, nhóc con!” Người đàn ông trung nhiên lửa giận mãnh liệt lên, Mạc Từ chưa bao giờ thấy qua tràng diện này không thể chống đỡ, hướng lui về phía sau vài bước.

“Ta có lẽ còn chưa nói cho cậu biết tên của ta,” Trên môi người đàn ông trung niên hiển hiện nụ cười trào phúng, “Ta là Brian Keluo Bo, có phải rất quen thuộc?”

Quan sát được thần sắc Mạc Từ đột biến, người đàn ông trung nhiên phất phất tay, vô cùng rõ ràng nói, “Ta là cha của Morrison Keluo Bo.”

“Cha của…Morrison?” Mạc Từ thì thào tự nói, nhìn xem người đàn ông trung nhiên khí phách áp người, đột nhiên nhớ tới Morrison thật lâu trước kia lôi kéo nói cho cậu mối tình đã qua, ngữ điệu bi thương, trần thuật chuyện cũ, người yêu mối tình đầu hàm ẩn hối tiếc…

Hình ảnh rơi rụng xâu liền lại, Mạc Từ nhớ đến mỗi lần hỏi gia đình của Morrison, Morrison luôn lập tức biểu tình ngưng trọng…

Cha của Morrison đem cậu bắt đến đây làm gì? Biểu hiện ra phẫn nộ rất nhiều là vì nguyên nhân gì? Mạc Từ cắn chặt môi dưới, dùng ánh mắt nghị hoặc nhìn người đàn ông trung nhiên khôi phục tư thái quý tộc.

“Cậu chưa nghe nói qua gia tộc Keluo Bo? Morrison chưa từng nói qua với cậu?” Mạc Từ mang theo biểu tình nghi hoặc đối với người đàn ông trung nhiên mà nói, là châm chọc quá lớn.

Brian Keluo Bo quàng hai tay, một lần nữa ngồi lại trên ghế, nhìn thoáng qua thuộc hạ đứng thẳng đã lâu sau lưng, “Frankie, cậu trước đi ra ngoài.”

“Vâng, ngài Keluo Bo.” Người đàn ông cao lớn bắt cóc Mạc Từ kính cẩn lễ độ xoay người, rời khỏi ra cửa, không quên đóng cửa sắt nặng dày lại.

Trong tầng hầm chật chội thoáng chỉ còn lại hai người, không khí ngưng trọng lúc mới gặp lần nữa rót vào.

Mà đánh vỡ yên lặng, vẫn là Brian Keluo Bo.

“Xem ra, nó cái gì cũng không nói qua. Gia tộc Keluo Bo, giữ không được Morrison gia tộc Keluo Bo, ta phải làm sao cùng cậu bắt đầu nói đây? Người yêu của con ta?”

Brian Keluo Bo đem cái từ ‘Người yêu’ này kẹp cực chặt, trong ánh mắt màu xanh biếc nhạt lần nữa lộ ra ánh mắt lãnh khốc lại tàn nhẫn, làm cho Mạc Từ đã biết rõ nguyên nhân lại lần nữa trốn tránh.

“Morrison không thuận theo ràng buộc, lại chạy trốn đến nước F làm công việc hỗn tạp khiến người khác khinh thường…Việc này, ta không thể so đo, xem như là quyền lợi của thanh niên có chút nóng nảy.”

“Nhưng mà, nó trong quá trình làm công việc hỗn tạp coi trọng cậu, đứa con của một tên đầu bếp!”

“Morrison yêu đàn ông, đây là chuyện làm gia tộc hổ thẹn, lần trước nó trở về chính miệng nói những lời kia với ta, ta vốn nghĩ xem nhẹ bỏ qua sự hiện hữu của cậu, có suy nghĩ làm cậu biến mất.”

“Morrison…Tôi đối với Morrison cũng không có tình cảm như thế.” Mạc Từ cắt đứt ánh mắt lạnh lẽo của Brian Keluo Bo, chuẩn bị nói rõ ngọn nguồn của việc có chút buồn cười này.

Chỉ là Brian Keluo Bo trong cơn giận dữ không nghĩ như vậy, Keluo Bo nắm quyền người đỡ đầu hắc đạo trước sau như một dùng ánh mắt lợi hại như chim ưng đâm thẳng Mạc Từ phản bác ông, lộ ra cười lạnh mỉa mai.

“Cậu là sợ ta sẽ chấm dứt mất tính mạng của cậu, mới nói như vậy. Thật không ngờ Morrison sẽ tìm một người yêu nhát gan như vậy!”

Mạc Từ bị ông trào phúng bức đến nói không ra lời, giật giật môi, trong mắt dẫn ra giận dữ, lại không để ý trong tay đối phương có súng, “Tôi cùng Morrison chỉ là bạn bè.”

“Bạn bè?” Brian Keluo Bo không giận ngược lại cười, “Dĩ nhiên là bạn bè, Morrison làm sao sẽ cùng ta nói với ta đang cùng cậu bên nhau?”

“Đàn ông cùng đàn ông lại ở cùng một chỗ quan hệ bất chính, ta sẽ không để cho Morrison đối với cậu sinh ra cảm tình quá phận.”

“Gia chủ gia tộc Keluo Bo chưa bao giờ bị biểu hiện giả dối lừa bịp, cậu đang ở đây nói dối, chàng trai.” Brian Keluo Bo chậm dứt giằng co không hề có ý nghĩa này, sắc mặt giận dữ trong mắt đối với Mạc Từ chẳng hề ngó tới, “Chàng trai, đừng bắt gia đình của cậu xem thành tiền đặt cược, gia tộc Keluo Bo sẽ không bởi vì cậu mà hổ thẹn!”

“Frankie,” Brian keluo Bo hướng ngoải cửa hô, thủ hạ vóc người cao lớn rất nhanh đẩy cửa sắt dày nặng, cung kính xoay người, “Ngài có gì cần phân phó, thưa ngài.”

“Frankie, đổi cho cậu ta một căn phòng, không khí ở đây thật sự là quá kém!” Brian Keluo Bo phát tiết giận dữ chỉ hướng Mạc Từ, mang theo khinh thường nồng đậm, ngạo mạn nâng trán lên, đi ra tầng hầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play