Mạc Từ mở ra cái mui xe của chiếc xe Lamborghini màu vàng đen, đang lo lắng tìm kiếm nơi đỗ xe ở bãi đỗ xe đã chật kín. Lái dừng lái dừng, sợ trầy sơn nên trên đường đi thu hoạch không ít khinh thường. Mạc Từ cân nhắc, nếu lần sau có thời gian, nhất định phải đổi lại loại xe bình thường chắc chắn, xe phong cách như vầy…Hình như không thích hợp lắm.
Mạc Từ nắm tay lái, nhìn thấy một chiếc xe rời khỏi vị trí đỗ xe nên vội vàng phóng đi vào, tắt động cơ, từ trên xe bước xuống. Đi vào một salon làm tóc đẹp có ấn tượng, lướt qua tiểu thư tiếp khách ở trước cửa kính, Mạc Từ đi thẳng đến lễ tân, lấy ra cái thẻ khách VIP đã mua rất lâu mà không dùng, tùy ý để nhân viên công tác lễ tân đưa vào, hướng đi lên lầu hai của salon, ở trên ghế ngồi xuống.
Thợ cắt tóc chuyên nghiệp thay cậu điều chỉnh góc độ của chiếc ghế, hỏi cậu muốn làm cái tạo hình gì. Mạc Từ trầm ngâm một chút rồi để cho thợ cắt tóc đem tóc cậu nhuộm lại màu đen, đem đầu cắt hết một chút. Sau đó nằm ở trên mặt ghế, nhắm mắt lại.
Ngày hôm qua khi từ dạ tiệc trở về, đứng ở trước gương mới biết được bản thân một dạng đầu tóc xanh ở nơi kia là cỡ nào không trang trọng. Cha không nói, nhưng người ở đó đi qua bên cạnh cậu thì chung quy luôn hướng về cái đầu nhuộm thành màu xanh nhìn vào. Khi đó còn không biết nguyên nhân tại sao lại ‘Dẫn nhân chú mục’ như thế, hiện tại, phơi bày ở trước gương mới nhìn rõ rành mạch.
Từ cái buổi sáng như mộng ảo kia đến hiện giờ, hơn một tháng mà lại không có phát hiện điểm này. Mỗi ngày đội một đầu tóc xanh ra ra vào vào…Mạc Từ nghĩ đến đây, liền xấu hổ dị thường.
Trí nhớ mờ nhạt trong đầu nói cho cậu biết, Mạc Từ mười tám tuổi, đúng là cái niên kỷ ương bướng phản nghịch. Một đầu tóc xanh không tính là lập dị, cả ngày ngâm mình ở quán bar, cùng một đám hồ bằng cẩu hữu vui cười đùa giỡn, liên tục trắng đêm không về chỉ khi có chuyện lớn mới chịu đi ra. Lần cực đoan nhất chính là ba tháng không có về nhà, lấy việc này để thu hoạch được ưu đãi tuyệt đối là chiếc xe Lamborghini trị giá hơn ba trăm triệu.
Dùng loại phương thức cực đoan này để phản kháng lại quản giáo của cha cùng anh trai, nỗ lực mưu tính để đạt được càng nhiều vật chất cùng tự do …
Đã trải qua nhiều sai lầm thị phi như thế, hiện tại nhớ tới mới biết được hành động lúc trước, là cỡ nào ngây thơ buồn cười.
Cái chiếc xe Lamborghini này, đã hoàn toàn mất đi tác dụng ban đầu là khoe khoang ra vẻ, cậu lái nó sẽ chỉ làm bản thân cảm thấy hết sức không thích ứng.
Mạc Từ hết sức miên man suy nghĩ thì tóc đã được thợ cắt tóc tay chân linh hoạt sửa lại.
Từ trên ghế đứng lên, hoạt động một chút tay chân bởi vì ngồi lâu mà có chút đau mỏi, Mạc Từ đối với thợ cắt tóc nói tiếng cảm ơn. Bước chân vững vàng đi xuống lầu, thẻ khách VIP ở salon này, nghe nói có thể ở trong kỳ hạn một năm hưởng thụ miễn phí phục vụ, vậy thì không cần phải bỏ phí ở trong ngăn kéo nữa.
Mạc Từ nhiều năm sống nghèo túng đã nuôi thành một cái tính cách rất tốt —— tiết kiệm.
Nói là tiết kiệm, chẳng bằng nói thành là không nỡ lãng phí. Đời trước tiêu dùng tiền như nước, tiêu mua đều là mấy cái gì đó không hề có giá trị thực dụng. Đến khi chân chính nghèo rớt mùng tơi, trong tay không có một chút tiền tích góp, chỉ có thể ôm chân co lại thành một đoàn, đứng ở trên cầu cảng uống gió tây bắc.
Ý định của Mạc Từ là, để cho anh trai đem chiếc xe Lamborghini phong cách này chuyển nhượng bán đi, đổi lại một chiếc xe dùng ổn là được, tiền dư thừa gửi tiết kiệm vào ngân hàng, làm chi tiêu khẩn cấp.
Nhưng là, anh trai nhất định sẽ đuổi theo hỏi, lúc trước muốn chết muốn sống cầu được xe thể thao, hiện tại lại có mới nới cũ?
Mạc Từ không nhịn được lắc đầu, đứng ở đầu hành lang, quay đầu lại vội vàng nhìn lướt qua lầu hai của salon. Trong lúc vô tình phát hiện một tràng cảnh làm cậu không tưởng tượng được. Trên lan can cầu thang là một cái tay đẹp đẽ mang trang sức trang nhã, Mạc Từ cơ thể cứng đờ, trong mắt xẹt qua một đạo ánh sáng.
Chân bước ra từ giữa không trung thu trở về, xoay người sang chỗ khác, lại nhớ tới chỗ cắt tóc ban đầu. Thợ cắt tóc đang nhặt sạch tóc nhuộm sửng sốt nhìn Mạc Từ quay lại, động tác nối nhau liên tiếp ngồi xuống, tiến lên hỏi.
Mạc Từ khoát tay áo, quay về tấm kính đối chiếu một chút, đối với thợ cắt tóc nói, đột nhiên cảm thấy cái kiểu tóc này quá dài, tóc nếu xén một chút mới tốt.
Thợ cắt tóc khẩn trương gật đầu, lại lần nữa cầm lên kéo, từ trước ra sau dò xét một lần, sau đó một lần nữa bắt đầu sửa chữa tóc của Mạc Từ.
Cầm nhật báo hé ra chỉ che khuất nửa khuôn mặt, Mạc Từ dùng dư quang khóe mắt đánh giá một đôi nam nữ cách cậu mười mét rất xa.
Đoan chính ngồi ở trên mặt ghế, người phụ nữ trên mặt trang điểm tinh xảo đang ở cùng một người đàn ông âu phục màu đen bên cạnh nói chuyện. Người phụ nữ cánh tay mảnh khảnh duỗi hướng người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen, tuổi không vượt quá ba mươi lăm, người đàn ông trung niên hướng người phụ nữ cười ôn hòa, bàn tay một phen cầm tay của người phụ nữ, bởi vì nguyên do là đứng quay lưng về phía Mạc Từ, nên Mạc Từ không có thấy rõ mặt của người đàn ông. Nhưng nụ cười kéo dài một bên mặt của người đàn ông lại bị Mạc Từ thu vào trong mắt rõ ràng.
Người phụ nữ sờ lên tóc, hướng người đàn ông lắc đầu, như là đang hỏi mình là không thích hợp kiểu tóc này, miệng bĩu lên làm cho bà ta thêm vài phần ngây thơ, không chút nào nhìn ra bà ta là người phụ nữ năm nay đã gần ba mươi tuổi.
Người nam nhân gần sát vào người phụ nữa, cúi người dùng cái mũi ngửi ngửi mùi thơm ngát sinh ra từ mái tóc của người phụ nữ, không hề cố kỵ đem người phụ nữ nhốt vào trong ngực, đem thợ cắt tóc bên cạnh làm người trong suốt.
Trong lúc đó Mạc Từ đã nhìn thấy, tay nắm báo thật chặt, bả vai kéo ra, thợ cắt tóc sợ đến mức tay run rẩy, không nghĩ qua là kéo cắt đứt một lọn tóc của Mạc Từ.
“Không có việc gì.” Mạc Từ lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không để ý, một lần nữa đem tờ báo lên che khuất mặt, tiếp tục nhìn qua. Thợ cắt tóc thấy thế nơm nớp lo sợ, phối hợp với vị trí của Mạc Từ đem ghế xoay điều chỉnh về phía trái một chút, rồi tiếp tục cắt tóc cho Mạc Từ.
Người đàn ông tự hồ nói cái gì đó với người phụ nữa, người phụ nữ thoáng cái đứng lên, điểm chóp mũi của người đàn ông, một phen cười duyên. Nắm cầm lên cái túi LV trên ghế xoay, tự nhiên kéo tay của người đàn ông rồi hướng thợ cắt tóc bên cạnh gật đầu. Xoay người, chuẩn bị cùng người đàn ông cùng nhau rời đi.
Mạc Từ nóng nảy, thoáng cái đứng lên, lực đạo rất mạnh nên thiếu chút nữa hất tung ghế xoay. Không có để ý thợ cắt tóc kêu lên một tiếng sợ hãi, cầm cây kéo hỏi: “Tóc ngài…” Nửa câu sau còn chưa nói xong, Mạc Từ đã nện bước chân ly khai lầu hai.
Thợ cắt tóc vỗ vỗ ngực, nâng ghế xoay ngã dưới đất lên bất đắc dĩ mà lắc đầu. Vị khách này tóc mới sửa một nửa, ở phía trước nửa tóc mái phủ phủ trên trán, dựa theo yêu cầu của khách, loại kiểu tóc này sẽ che khuất con mắt, không phù hợp với yêu cầu ‘Ngắn’ a!
Chỉ hy vọng, khách đứng đến trước lễ tân đi khiếu nại là được. Thợ cắt tóc tận chức tận trách nhìn xem một nửa dúm tóc ngắn trong tay, hết nói nổi.
…
Mạc Từ đi rất nhanh, đuổi theo đôi nam nữa liếc mắt đưa tình trên đường, sắc mặt lại càng trầm đen.
Ở giữa salon bố trí một cánh cửa kính xoay tròn, Mạc Từ tận lực rụt lại cơ thể đi ra, để cho bọn họ đi ra cửa chính trước. Lúc này, cửa chính salon lại tiến vào vài người, đem cửa đi ra ngoài đường ngăn chặn, đợi cho Mạc Từ tìm được cơ hội ra ngoài nhưng lại không thấy bóng dáng hai người nữa.
Mạc Từ tức giận lại ảo não, sau đó nhìn quanh khắp nơi nhưng không thu hoạch được gì.
Hai người nên là dễ thấy chứ làm sao một hồi lại biến mất được? Mạc Từ cắn môi dưới, trầm mặc đi vào bãi đỗ xe.
Mạc Từ đỗ xe ở vị trí tương đối gần phía trước của bãi đỗ xe. Liếc mắt liền có thể nhìn thấy chiếc Lamborghini mui trần màu vàng đen, cầm chiếc chìa khóa mở động cơ, Mạc Từ ngồi ở trong xe ngây người trong chốc lát.
Đi theo cũng để lạc.
Mạc Từ nắm nắm tay hung hăng đập trên tay lái, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
Đời trước được ngày nào hay ngày nấy cứ hèn nhát tích đọng uất ức, nhưng đời này bắt lấy được sống lại thì không có nghĩa là còn phải tiếp tục chịu uất ức.
Người đàn bà này, đồ đàn bà tâm địa ác độc này…
Cậu sao có thể buông tha, cậu làm sao bỏ qua được?
Toàn bộ suy nghĩ đang trộn lẫn lộn trong lòng, trong đầu là một lảnh hỗn loạn.
Hận không thể xông lên phía trước ngay trước mặt vũ nhục một phen, để giải tỏa tức giận trong lòng.
Đồ đàn bà như thế…Mạc Từ hai cuộc đời cộng lại cũng chỉ nhận thức mỗi bà ta, người đàn bà độc ác!
Nhớ rõ bà ta toàn là xấu xí, nhớ rõ tim của bà ta toàn là ác độc, nhớ rõ bà ta đã giả nhân giả nghĩa vu cáo bôi nhọ.
Khó nhịn được nhất là, bà ta làm sao có thể trắng trợn để cho cha đội nón xanh!
Mạc Từ căm hận đem đầu đang chôn trên tay lái nâng lên, trước mắt một chiếc xe thể thao màu hoa hồng đỏ chạy nhanh qua, cửa sổ bên ghế lái phụ xe thể thao mở ra một nửa, lộ ra một khuôn mặt cậu đã tìm kiếm khắp nơi!
Mạc Từ thần sắc mừng rỡ, vội vàng xoay chuyển tay lái, từ vị trí đỗ xe rời khỏi, đợi chiếc xe thể thao màu đỏ trước mặt chạy nhanh qua năm mươi mét mới cẩn cẩn dực dực đi theo lên.
May mà hiện tại chỉ mới mười giờ sáng, cũng không phải giờ cao điểm đi làm. Trên con đường này xe cũng không nhiều, Mạc Từ rất dễ dàng đuổi theo bọn họ. Nhưng không dám bám thật chặt, lúc trước khi cậu muốn mua chiếc Lamborghini mui trần này đã huyên náo rất lớn, chỉ sợ người đàn bà này cũng đã thấy qua chiếc xe này.
Mạc Từ thủy chung bảo trì một khoảng cách nhất định với chiếc xe, khi trước mặt có đèn đỏ, cậu lập tức dừng lại. Đèn xanh sáng, đợi bọn họ chạy đi khảng một trăm mét mới chậm rì theo sau.
Trên đường đi cứ ngừng ngừng theo theo, xuyên qua khu phố buôn bán náo nhiệt. Chiếc xe thể thao màu đỏ phía trước rốt cuộc ngừng lại ở trước một cửa hàng đá quý khá lớn.
Khu này Mạc Từ tương đối quen thuộc, đời trước lúc nào cũng tìm cách dụ dỗ em gái, cửa hàng đá quý này cậu ngược lại rất quen thuộc. Mạc Từ nhìn quanh một chút, đang cân nhắc vị trí đỗ xe.
Đứng ở trước tiệm đá quý mở cửa xe ra, giày cao gót của người phụ nữ tiếp xúc với mặt đất, phát ra hai tiếng thanh thúy.
Người phụ nữ ngẩng đầu, như có như không quét về phía Mạc Từ bên này, ánh nhìn tựa hồ ngừng ở chiếc xe mui trần của Mạc Từ!
Mạc Từ cả kinh, sợ bà ta phát giác cái gì, quả quyết rụt lại cơ thể, bối rối nằm trên mặt ghế xe.
Chết tiệt xe mui trần! Mạc Từ cắn răng, đấm trên ghế ngồi, hận không thể lập tức đổi một chiếc xe, qua một phút đồng hồ mới ngẩng đầu, từ tấm chắn gió bên kia nhìn lại.
Một đôi nam nữ bị cậu một mực theo dõi vừa vặn đẩy ra cửa kính của tiệm đá quý, đi vào. Một góc váy lụa màu hồng của người phụ nữ bị Mạc Từ nhìn thấy rõ ràng.
Theo trí nhớ, Mạc Từ chuyển xe, đem xe lái vào một chỗ đỗ xe nhỏ hoàn toàn không sai với bọn họ, khóa kỹ cửa xe, từ kính chiếu hậu nhìn qua bản thân đã nhuộm tóc đen trở lại, gẩy gẩy một dúm tóc rối che khuất con mắt trên trán, ở thành phố C, không ít người đi Lamborghini mui trần, chỉ cầu cho người đàn bà kia vừa rồi không có nhận ra cậu.
Đẩy ra cửa kính, Mạc Từ hướng về một góc chết bên trái tiệm đá quý, chậm rãi di chuyển bước chân, trốn ở phía sau hai hàng cây đón khách. Tiểu thư lễ tân ở trước hàng cây đầu tiên nhìn thấy cử động Mạc Từ, bật cười, hướng Mạc Từ gật gật đầu, lập tức xua tan chú ý của bảo vệ trực ban trong tiệm.
“Anh lại muốn mua lễ vật tặng cho bạn gái?” Tiểu thư bán hàng trang sức nhìn thấy Mạc Từ từ phía sau hàng cây đón khách đi đến, con mắt lóe lên, hiển nhiên là nhận thức Mạc Từ.
Tuy nhiên Mạc Từ không biết cô ta, nhưng vẫn cười với cô ta, đến gần tủ hàng, giả vờ thừa nhận. Lại nhanh chóng nhìn quanh bốn phía một chút, giả vờ giống một bộ dáng lo lắng, “Bạn gái của tôi vừa rồi vào đây, tại sao không thấy.”
“Vâng, cô ấy mặc trang phục gì, nói không chừng tôi đã thấy.” Tiểu thư bán hàng đối với Mạc Từ mỗi lần đến đều cùng cậu vui đùa vài câu.
“Anh lần nào đến cũng mua đá quý, xem ra anh rất thích bạn gái nha. Bất quá, lần này là anh mang cô ấy cùng đi ạ?” Tiểu thư bán hàng bỗng nhiên nổi lên lòng bát quái, có chút hâm mộ bạn gái giấu mặt của Mạc Từ.
“Ừ.” Mạc Từ theo lời của cô ta nói tiếp, lông mày hơi nhíu: “Cô ấy hôm nay mặc một cái váy lụa màu hồng, cô có nhìn thấy qua?”
“Váy lụa màu hồng? Vừa rồi có một phụ nữ mặc váy lụa màu hồng, nhưng là cô ấy đi theo một vị tiên sinh lên lầu hai chuyên kinh doanh phỉ thúy, không giống như bạn gái của anh a?” Tiểu thư bán hàng suy tư một hồi, lời nói ra làm cho Mạc Từ vẫn đang mất phương hướng mừng rỡ, trách không được không có thấy bọn họ, hóa ra là đi lầu hai!
Mạc Từ đối với cô ta liên tục nói lời cảm ơn, nói hay là bản thân đi tìm, rời đi quầy hàng phía trước, vài bước lên lầu hai.
Lầu hai của cửa hàng đá quý này đối với lầu một mà nói, diện tích lớn hơn. Mạc Từ liếc một cái thì nhìn thấy, một đôi nam nữ vô cùng thân thiết kéo tay nhau dính cùng một chỗ, nhìn xem tiểu thư bán hàng lấy ra đủ loại vật phẩm trang sức phỉ thúy.
Mới vừa lên lầu Mạc Từ liền giả vờ xem đồ trang sức, giả vờ làm tư thế suy nghĩ, chậm rãi tới gần bọn họ.
“Phái San, em xem cái này thế nào?” Người đàn ông cầm lấy một kiện phỉ thúy treo lủng lẳng, so trước ngực trắng nõn của người phụ nữ.
“Một cái này không phải quá tiện nghi, anh xem cái này!” Người phụ nữ cố tình âm thanh nũng nịu, làm cho Mạc Từ giật mình một cái, thiếu chút nữa không có cầm chắc vòng tay phỉ thúy trên tay quăng rơi xuống trên mặt đất.
“Đây, một cái này có đẹp hay không?” Mạc Từ có thể tưởng tượng suy diễn ra cái loại biểu tình cùng ngày thường hoàn toàn bất đồng của người đàn bà đang đưa lưng về phía của cậu, đó không phải bộ dáng của bà ta. Đã không còn có trang trọng, trên mặt treo dáng cười ngọt ngào nhưng làm cho người ta kính nhi viễn chi như ngày xưa nữa.
“Đẹp, đẹp, em mang cái gì cũng đều đẹp!” Người đàn ông phụ họa càng làm cho lửa giận trong lòng Mạc Từ ‘Vụt’ qua trán bay lên. Chỉ hận điện thoại ở thời này không có công năng quay phim chụp hình, bằng không cậu sẽ đích thân chụp lại, đưa đến trước mặt cha, để cho người trong nhà đều thấy rõ bộ mặt dưới mặt nạ của người đàn bà này!
Đồ đàn bà sớm như vậy đã có dị tâm, cậu làm sao có thể để cho bà ta uy hiếp đến Mạc gia!
Mạc Từ hiện tại thầm nghĩ một mực theo sát kỹ bọn họ, từng bước một nghe được thân phận của người đàn ông này!
Mạc Từ cưỡng chế lửa giận, tỉnh táo nghĩ một ngày nào đó đem bọn họ đôi cẩu nam nữ này gom lại thành một đoàn, để cho cha tận mắt bắt gặp, sau đó đuổi đồ đàn bà này đi!
“Chúng ta đến bên kia nhìn xem vòng tay thế nào?” Đề nghị của người phụ nữ làm cho Mạc Từ cả kinh, vội vàng thả vòng tay phỉ thúy trong tay ra, xoay người sang chỗ khác trốn vào cửa ra vào lầu hai, có giỏ hoa che giấu ở bên cạnh tủ hàng.
Bởi vì quá vội nên không cẩn thận đụng vào người đứng ở phía sau, Mạc Từ vội vàng xoay người, nói xin lỗi người bị đụng vào.
Nói xong ‘Mời đi qua’ Mạc Từ ngẩng đầu lên, mới phát hiện người nọ bị cậu đụng vào dĩ nhiên là hôm qua mới ‘Giao phong’ qua —— Triệu Hồng Tu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT