Mạc Từ đứng ở cửa ra vào club, do dự không muốn vào.
Mặc dù trước đó đã cùng Tống Gia Gia nói qua là có khả năng không đến, nhưng khi nhìn thấy vòng tròn màu đỏ trên lịch thì đại não của Mạc Từ xoay chuyển không ngừng, sau đó thân thể đã phản ứng trước một bước, mặc quần áo tử tế đi đến địa điểm đã hẹn.
Khiến cho cậu do dự không đi đến đó lý do có rất nhiều. Mạc Từ thật kỹ nhìn thoáng qua người đi đến club, bước chân vừa bước ra phía trước một bước lại thu trở về.
Mạc Từ lui về phía sau vài bước, quay trở lại bãi đỗ xe của club, dựa thân mình vào trên chiếc xe thể thao.
Quần áo chỉnh tề.
…Cậu nhìn mọi người quần áo chỉnh tề dưới ngọn đèn ngập tràn ánh sáng quang vinh giơ chén rượu chúc mừng. Bờ môi đều lộ ý cười, đồ trang sức trên tay dưới ánh đèn khúc xạ đâm bị thương thật sâu vào mắt của cậu.
Mái tóc gọn gàng bóng mượt, gương mặt thành thục, đôi môi đóng mở ăn nói nhã nhặn, đáy mắt thỉnh thoảng có một tia khinh miệt. Thần sắc ngạo mạn cùng cái cằm có chút hất lên dường như đang châm chọc chính mình quần áo đơn giản.
Lễ phục ưu nhã, cái cổ mảnh khảnh hiện ra một đường cong duyên dáng, trong nét cười ngọt ngào xen lẫn một chút quý phái, đôi lông mày lá liễu lộ ra biểu tình đắc ý, một bên khóe miệng kéo xuống nhưng lại đem khinh thường cực độ giấu ở trong gương mặt trang điểm tinh xảo.
Mội đôi nam nữ thành đạt lôi kéo mấy người bạn đi qua cậu. Có chút dừng lại, một tiếng cười nhỏ qua đi, mùi nước hoa hòa vào gió mát len vào chóp mũi. Như là hoàng đế cùng nữ hoàng cao cao tại thượng kiểm duyệt binh sĩ của chính mình.
Mạc Từ đứng thẳng lưng, cổ cứng ngắc, nhìn bọn họ một đám giẫm bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Bản thân như thế…cùng thành công của bọn họ như vậy.
Mạc Từ hít sâu một cái, đem buồn bực đã hít vào phổi nhổ ra. Nhìn chiếc xe màu bạc phong cách ở phía sau, tâm vừa mới thoáng buông lỏng lại nhanh thít chặt lại.
Hội học sinh. Giống như một đám mới phất hơn, lướt qua mấy người nam nữ diễu võ dương oai trong lễ kỷ niệm. Mạc Từ cúi đầu, đôi giày thể thao chuyển động dưới chân làm cậu nhớ lại khoảng thời gian nghèo túng.
Bị người lạnh nhạt…
Một người giàu có cao cao tại thượng từ trên cao nặng nề té xuống chỗ thấp, té đến mặt mũi bầm dập.
Ngoài kinh ngạc còn ôm tâm tư xem kịch vui, bọn họ là một trong những ví dụ chân thật nhất a. Sao có thể buông tha cơ hội cao ngạo đi qua cậu cười lạnh một tiếng được?
Khi đó Mạc Từ đem toàn bộ biểu tình giấu trong mái tóc quá dài lại có vẻ dính đầy mỡ, bị mắc kẹt trong cổ họng không chỉ là giọng nói.
Là rất không cam lòng, là rất hối hận, là rất phẫn nộ, là rất bất đắc dĩ. Toàn bộ bị mắc kẹt trong cổ họng, phun ra không được, nuốt vào không xong.
Lời người đáng sợ, lúc trước tùy tiện xằng bậy, chà đạp tôn nghiêm của người khác, thiếu gia luôn bắt người khác làm niềm vui. Như hạc vàng đạp cưỡi mây trắng…Nếu đi sẽ không trở lại.
Ý khí phong phát*, có bao nhiêu người muốn thấy bộ dáng cậu không phát ra được khí thế?
* Ý khí phong phát (意气风发): Khí thế hừng hực.
Mạc Từ cảm thấy rất áp lực, giống như lữ khách bị sa vào vũng lầy không người cứu giúp, bị lún vào trong vũng lầy đất bùn hôi thối bao ngập cả chân tay của mình.
Không biết quý trọng, không biết dốc sức làm việc. Đứng yên một chỗ đợi đám người phía sau đi qua mình. Đợi bọn họ đem mình dẫm nát dưới chân…Xã hội luôn coi trọng vật chất, cho đến hiện tại cũng dựa vào làm việc để có cơm ăn. Người bị đào thải, kẻ thua cuộc nhất định trở thành miếng lót chân cho bọn họ.
Dòng người như nước chảy, luôn luôn có một người không theo kịp cước bộ của bọn họ, rơi về phía sau bọn họ. Tứ cố vô thân, rồi mong mỏi đám người qua lại đó bố thí qua ngày.
Người như thế, thường là người bị người khác đối xử lạnh nhạt nhất, bất đắc dĩ mà hèn mọn.
Loại sợ hãi này khuếch trương từ trong đáy lòng Mạc Từ, cảm giác hèn mọn xâm chiếm khắp tứ chi bách hải (toàn thân).
Bản thân đã từng thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, bản thân cũng thu hút rất nhiều xem thường thường hèn mọn cùng khinh bỉ.
Tất cả, đều làm cho cậu cảm thấy thật sâu cảm giác nguy cơ.
Mạc Từ bụm mặt, kinh hoảng phủ trên mặt cậu. Cảm giác lạnh buốt sau lưng đã giải cứu cậu ra khỏi loại tâm tình này. Điện thoại trong túi áo rung rung, Mạc Từ vội vàng buông hai tay đang che khuất bộ mặt, lấy di động ra. Nhìn thấy một cuộc gọi đến trên màn hình liền cuống quít nhận nghe cuộc gọi.
—— Giọng nói của anh trai chung quy luôn làm cho cậu bình tĩnh lại.
Mạc Từ vắn tắt hồi báo hành tung cho anh trai, bày tỏ mình đang ở club tham gia tụ hội học sinh, sau đó muốn tối nay có thể về trễ. Ân cần hỏi thăm vài câu rồi cúp di động.
Cậu nhìn vào trong kính chiếu hậu của chiếc xe thể thao thử nhe răng mình, lại nhếch cái miệng. Lúc này mới triệt để xua tan buồn bực trong lòng, nhìn thẳng vào cảm xúc tiêu cực của bản thân.
Đợi cho tất cả không khí một lần nữa trở lại ***g ngực, Mạc Từ mới mang một nụ cười đi ra bãi đỗ xe bước vào câu lạc bộ.
…
“Mạc Từ? Sao cậu lại tới đây?” Tất cả mọi người nhìn thấy cậu đều rất kinh ngạc hỏi ra những câu này, biểu tình cùng Tống Gia Gia tại chợ tranh hoa chim gặp phải cậu cũng không khác lắm.
Mạc Từ không biết cửa này phải trả lời sao mới tốt, xấu hổ kéo kéo khóe miệng, kéo ra một cái nụ cười hỏi ngược lại: “Bạn học không phải muốn tất cả bạn học đều phải đến sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ là hiếu kỳ đại thiếu gia cậu lại tham gia cái tụ hội đồng học ‘Bình dân hóa’ này của chúng ta.” Người hỏi cậu tỏ ra hảo hữu hướng cậu cười cười, đưa cho cậu một ly bia.
“Chúng ta đã trưởng thành, có thể uống bia rồi. Bất quá…Nhìn bộ dáng Mạc Từ cậu, giống như người đã thường xuyên uống rượu nha.” Nữ đồng học đến trêu chọc.
Trải qua những tương tác có qua có lại này, tâm tình của Mạc Từ tốt lên rất nhiều, cười nói lại “Đâu có, đâu có, những rượu kia chỉ là vì xã giao mới uống, kỳ thật tớ tuyệt đối không thích.”
“Thật sao? Mạc Từ cậu cái tuổi này lại đi xã giao nha, nói cho tới một chút, cậu bình thường đều uống rượu gì?” Nam đồng học có ria mép dài đẩy ra nữ sinh vừa rồi, hiếu kỳ góp đầu vào, mời chặn Mạc Từ, một bộ dáng ‘Anh hai tốt’.
“Rượu cocktail, hương vị tuyệt không ngon. Khi mỗi lần uống, tớ đều là uống giả vờ, sau đó thừa dịp người khác không chú ý mà vụng trộm đổ đi.” Mạc Từ nhíu mày, nhớ lại.
Mạc Từ nói không phải là lời nói dối. Lúc còn trẻ thì cậu chung quy luôn giả vờ một bộ tàn khốc thâm trầm mang tâm tư đi uống rượu, nói rằng mỗi lần sẽ chỉ ‘Rượu cocktail’, uống vào trong miệng còn không bằng nước trái cây, bình thường đều là nếm một ngụm rồi bị Mạc Từ vụng trộm đổ đi. Cho dù là bia, Mạc Từ cũng là dưới tình huống từ chối không được, miễn cưỡng uống vài ly, cũng không phải là yêu thích.
Thể chất của cậu là ‘Gặp rượu thì say’, trong những màn gió trăng danh xưng ‘Ngàn chén không say’ đều là bởi vì tốc độ rót rượu của Mạc Từ nhanh hơn cả tốc độ của người chế rượu, cho đến khi vui chơi xong mới thôi. Bằng không cậu làm sao sẽ ở trong những ngày khó khăn nhất, trong cuộc sống cực kỳ sa sút lại dùng rượu cồn để làm tê liệt tâm trí?
“Rượu cocktail…Tớ đến bây giờ còn chưa được uống qua, cha mẹ quản nghiêm quá, đều không có cơ hội…” Bạn học nam gãi gãi đầu, vỗ vỗ bả vai Mạc Từ. “Bất quá, hôm nay tụ hội tốt nghiệp, chắc bọn họ cũng sẽ không ngăn cản tớ, ha ha!” Bạn học nam tiếp tục than thở, giả vờ tức giận cầm chai bia lên ừng ực nuốt xuống.
“Này, cậu không được chỉ lo uống rượu đó, đợi lát nữa con phải chụp ảnh quay phim, cậu cái con ma men này làm sao chụp được ảnh!” Một giọng nói con gái quen thuộc từ phía sau truyền tới. Không cần đoán cũng biết là cô gái cởi mở ‘Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng’, Tống Gia Gia.
“Ôi chao…Đại tỷ, chị trước tiên thả quần áo em ra a. Em không uống, không uống được chưa? Quần áo của em cũng bị chị kéo hư rồi…” Bạn học nam vẻ mặt cầu xin, cậu vừa mới mua cái áo thể thao, hy vọng là không nên bị vị tiểu thư hung bạo này cứ vô cùng đơn giản mà làm hư.
“Hừ, hiểu là tốt rồi!” Tống Gia Gia hai tay chống nạnh, buông tha quần áo của nam sinh, quay sang nhìn Mạc Từ “Cậu tới rồi! Còn tưởng rằng cậu sẽ không đến, hại tớ không yên nửa ngày…”
Mạc Từ đắc ý.
“Tống đại tiểu thư mời tôi đến, tôi làm sao không đến được?” Mạc Từ nhịn không được lại cong cong khóe miệng.
Tống Gia Gia hừ một tiếng, thấy Mạc Từ càng lúc càng phát ra ‘Bình dị gần gũi’, ngoắc ngón tay.
“Đi theo tớ đi, cùng nhân gia đến chào lớp trưởng đại nhân một tiếng!”
Mạc Từ sờ mũi, thả ly bia trong tay xuống. Đuổi theo Tống Gia Gia, chỉ là…Cậu hình như đã quên vị lớp trưởng này tên gì.
“Gia Gia, cái kia, lớp trưởng…” Mạc Từ còn chưa nói hết đã bị Tống Gia Gia đột nhiên quay qua cắt đứt.
“Lương Vũ Duy, lớp trưởng kêu Lương Vũ Duy.” Tống Gia Gia khoát tay một bộ dáng phối hợp với ánh mắt cô ‘Tớ đã sớm biết rõ cậu không nhớ’, Mạc Từ nhịn không được mím môi.
Một bộ dáng hàm súc muốn cười lại cười không được, khiến cho Tống Gia Gia hừ nặng một tiếng “Chỉ biết thiếu gia cậu tính tình lại tái phát, ngày đó nhìn thấy con người cậu dường như thay đổi, cũng không biết là biến tốt hay biến xấu? Không nhớ được tên người khác, ai không biết còn tưởng rằng cậu tính tình thối lại tái phát không coi ai ra gì!”
Mạc Từ lần này không cười, kinh ngạc với cảm quan của Tống Gia Gia, chỉ mới một lần gặp mặt cô ấy liền có thể phát hiện ra biến hóa của mình…
Bất qua, vị lớp trưởng tên ‘Lương Vũ Duy’ trong miệng Tống Gia Gia dường như đã từng quen biết…
Mạc Từ một bộ dáng cau mày suy nghĩ sâu xa bị Tống Gia Gia lầm cho rằng đang ‘Rút kinh nghiệm xương máu’. Cả người cao hứng, hung hăng vỗ bả vai Mạc Từ một cái, đem cậu kéo xuống ngồi vào trên ghế sô pha trước mặt lớp trưởng Lương Vũ Duy.
Mắt đeo kính, khóe môi nam sinh gợi lên một mạt cười yếu ớt nhã nhặn tuấn tú, làm cho Mạc Từ hoảng hốt một hồi.
Khiếp sợ xong, Mạc Từ xông lên phía trước, thừa dịp Lương Vũ Duy cùng bạn bè nói chuyện với nhau, lúc mà chưa kịp phản ứng thì có một cái nắm tay giáng xuống.
Người xung quanh đều bị hành động này của Mạc Từ dọa sợ, biểu tình trên mặt ngưng đọng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT