“Đây mà là thành ý mời khách của cô đó sao?” Ngồi trong tiệm lẩu “Chỉ 299 đồng,
ăn thật no” ồn ào huyên náo, Bàng Sĩ Bân xanh mặt bắt đầu gào thét.
“Rất ngon mà, không phải sao?” Ăn lấy ăn để đồ ăn trong nồi lẩu nóng hổi, bốc
khói nghi ngút, Hà Thu Nhiên chẳng cảm thấy gì không ổn cả, thậm chí còn
phấn khởi vô cùng, “Làm ơn, đừng có chê nữa! Tôi có phải là đại gia gì đâu, giờ
còn đang tạm nghỉ không lương, hơn nữa tôi mới ở Nhật Bản về, cũng xài hết sạch
tiền rồi, mời anh tới quán lẩu “Chỉ 299 đồng, ăn thật no” này đã là rất có
thành ý lắm rồi đó.”
May là cô chưa có dẫn anh đến chợ đêm để ăn đâu đấy!
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân liền tức đến hộc máu. “Chẳng lẽ chúng ta đi ăn cơm, tôi
lại có thể để cho cô trả tiền hả?”
Mẹ kiếp! Sao cứ hễ cô nói ra câu nào là anh phát điên nổi nong lên thế hả?
“Tôi đã nói tôi mời khách mà…” Cô trưng ra vẻ mặt vô tội.
“Cô mời khách, tôi trả tiền, không được sao?” Anh dám chắc mình tức giận đến
đầu cũng bốc khói luôn rồi.
“Sao anh không nói sớm!” Cảm thấy mình bị tổn thất thầm trọng, Hà Thu Nhiên
trợn mắt chỉ trích anh, “Biết vậy tôi đã chọn nhà hàng đắt tiền nhất rồi.”
Giờ còn dám trách người lại anh sao?
Bàng Sĩ Bân tức đến muốn rống lên, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận mình
lại… Không được! Anh không phải đến tìm cô đấu võ mồm, không thể để bị dắt mũi
được!
Haiz! Xem ra đã bị anh nhìn thấu mánh của cô rồi.
Gãi gãi đầu, phát giác anh nhanh chóng kiềm chế cơn giận bình tĩnh lại, hai tay
Hà Thu Nhiên nắm vào nhau, mới chỉ có dăm ba câu nói của cô mà anh đạp trúng
thuốc nổ nổi khùng lên, trong lòng cô cũng khoái trá hả hê lắm.
“Được rồi! Thưa ngài tổng giám đốc vĩ đại, anh cố tình tới tìm tôi chi thế?”
Cười hì hì, cô cũng không giỡn nữa, vừa mở miệng nói đã đi thẳng vào vấn đề
chính ngay.
Bà mẹ nó, ánh đèn chẳng lung linh đẹp đẽ gì, bầu không khí không phù hợp chút
nào, cũng chẳng lãng mạn gì cả, thật sự muốn anh nói ra ở đây sao? Lần tỏ tình
đầu tiên của anh lại bị vùi dập ở nơi quỷ quái này sao ?
Điên thật! Đều tại cô cả, bao nhiêu nhà hàng lãng mạn lại không chọn, hết lần
này tới lần khác lại chọn chỗ này!
Càng nghĩ càng giận, Bàng Sĩ Bân phùng mang trợn má nhìn ai đó ngồi chễm chệ
phía đối diện, do dự đấu tranh cả buổi anh cố gắng lắm mới mở miệng nói được
một câu, “Tôi nhớ nước la hán quả của cô.”
“PHỐC –” Cá viên từ trong miệng Hà Thu Nhiên bay vèo ra, cô cười nắc nẻ không
thôi, “Anh xuống Đài Nam hai lần chỉ để nói với tôi điều này hả? Muốn uống nước
la hán quả thì cứ kêu dì Trần làm cho anh uống là được mà!”
Ha ha ha… Đây mà là lý do à?
“Làm sao giống được!” Bàng Sĩ Bân vừa tức giận vừa xấu hổ cáu kỉnh gắt lên.
“Thật ra tôi…”
“A a a a a — “
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, không những cắt ngang câu nói của
Bàng Sĩ Bân, đồng thời làm cho Hà Thu Nhiên theo quán tính quay đầu nhìn về nơi
phát ra âm thanh kia.
Cả hai chỉ thấy một đứa bé chừng sáu tuổi đang đùa giỡn la ó om sòm nhảy lên
nhảy xuống, tiếng thét chói tai lúc nãy đúng là phát ra từ miệng đứa bé này, mà
điều đáng ngạc nhiên hơn chính là mẹ và dì của nó còn ở bên cổ vũ nữa chứ.
Mẹ kiếp! Thằng nhóc kia ở đâu ra thế? Muốn chết hả?
Bàng Sĩ Bân giận dữ nhìn đứa bé kia lườm lườm, mà đứa bé hình như trời sinh
trực giác nhạy bén, thân hình nhỏ bé run lên, im ngay lập tức.
Thấy thế, anh hài lòng gật đầu, mà Hà Thu Nhiên không để ý đứa bé nữa mà quay
lại nhìn anh.
“Anh vừa rồi muốn nói gì?” Nhét một miếng thịt vào miệng, cô tiếp tục hỏi anh.
“Tôi…” Anh nói lại lần nữa.
“A a a a a — “
Tiếng thét chói tai chói tai lại vang lên lần nữa cắt ngang lời Bàng Sĩ Bân,
làm anh suýt chút nữa biến thân thành Siêu Xayda —– nếu như ánh mắt có thể giết người, lưng thằng nhóc
nghịch ngợm đó đã ghim hai con dao nhọn sắc bén rồi.
Trực giác nhạy bén của thằng nhóc kia lại phát huy tác dụng, nó rùng mình nhảy
phắt xuống ghế, xoay qua xoay lại như muốn vận động cơ thể để xoá sạch ớn lạnh
trên lưng mình.
Thấy anh hai lần đều bị ngắt lời giữa chừng, bực tức mà không có chỗ trút, Hà
Thu Nhiên suýt chết nghẹn vì cười, vẫy tay cố gắng thu hút sự chú ý của anh,
“Được rồi! Hiện tại không có gì rồi, anh nói mau đi!”
Vẻ mặt căm giận, Bàng Sĩ Bân hít sâu một hơi nói tiếp “Tôi…”
“A a a a a — “
Tiếng thét khủng khiếp vang lên giữa tiếng huyên náo ồn ào khiến cho trán của
người nào đó nổi gân xanh chằng chịt, mà Hà Thu Nhiên trên ghế muốn nhịn cười
cũng không nhịn được nữa.
Ha ha ha… Đúng là buồn cười thiệt mà!
Chết tiệt! Nếu không cho thằng nhóc nghịch ngợm kia một bài học, sau này làm
sao anh còn mặt mũi mà “đi ngang” chứ.
Bực dọc trừng mắt nhìn cái người đó không có lương tâm đang cười nghiêng ngả,
Bàng Sĩ Bân thừa dịp thằng nhóc con kia đang định la tiếp, anh đưa tay ngoắc nó
lại.
Hả? Kêu nó hả?
Thằng nhóc không biết anh kêu nó làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua.
“Nhóc con, nhóc còn dám làm ồn nữa, anh đây sẽ đem mẹ và dì nhóc bán lấy tiền,
biết chưa hả!” Mặt mày âm hiểm đáng sợ nhìn thằng nhóc, anh nghiêm khắc dạy dỗ
nó.
Tiếng nói chuyện tuy không lớn cũng không nhỏ, nhưng cũng đủ để cho mẹ lẫn dì
của đứa nhỏ ở bàn bên cạnh nghe được, hai người lớn lập tức im lặng, vẻ mặt
bối rối vẫy con mình mau trở về bàn; mà đứa bé kia dường như bị hù doạ đến
khiếp sợ, không dám làm ồn nữa, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.
Rất tốt, rốt cục đã yên tĩnh!
Bàng Sĩ Bân rất hài lòng, đang định cười đắc ý thì đứa
nhỏ đột nhiên vòng trở lại, vẻ mặt chờ mong hỏi anh -----
"Có thể bán ba thôi được không?" Vẻ mặt tiểu
quỷ này rất chân thành.
"Không được! Anh đây cần giống đực để làm
gì?" Bàng Sĩ Bân dứt khoát cự tuyệt, chằng qua là nghe thằng nhóc con này
hỏi câu như thế khiến anh dở khóc dở cười, vốn đang hừng hực lửa giận cũng bị
dập tắt hết rồi.
"Vâng...." Thằng nhóc con lòng đầy thất vọng
quay về bàn.
Ngồi một bên xem hết vở hài kịch này, Hà Thu Nhiên
cười đến chảy cả nước mắt, luôn miệng chế nhạo người nào đó, "Thì ra anh
muốn giống cái à ? Tôi nghĩ người mẹ và dì của thằng nhóc nếu biết anh có giá
trị thế nào, không chừng họ sẽ đồng ý ngay đấy."
"Điên khùng!" Bực dọc chửi bới, Bàng Sĩ Bân
tức giận đến đỏ mặt tía tai, "Này toàn do cô hại cả! Tôi đã nói là không
đến quán lẩu 299 đồng này rồi mà!"
"Được rồi! Được rồi! Toàn là lỗi do tôi cả, được
chưa hả?" Không để ý anh cằn nhằn, cô phất tay phất tay nói cho qua
chuyện, Hà Thu Nhiên lại nhắc tới chuyện lúc nãy, "Không còn ai làm phiền
nữa rồi, anh muốn nói gì thì nói đi!"
Vừa nghe cô nói xong anh càng thêm bối rối, Bàng Sĩ
Bân bắt đầu ấp úng lắp ba lắp bắp.
Tức thật ! Lúc nãy mới có chút dũng khí, lại bị thằng
oắt con kia làm cụt hứng, toàn bộ khí thế cũng mất luôn, hại anh giờ không biết
phải nói như thế nào.
Nhưng nếu như bây giờ không nói rõ ràng, không chừng
lát nữa lúc anh định nói thì lại bị người khác ở đâu ra phá đám nữa.
Càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, Bàng Sĩ Bân
quyết định không thể trì hoãn thêm nữa, anh hít sâu một hơi lên tình thần, khí
thế bừng bừng nói thật to, "Hà Thu Nhiên, anh thích em, chúng ta quen nhau
đi!"
"Phốc------" Hà Thu Nhiên vừa mới uống miếng
nước liền như tiên nữ rải hoa phun hết ra, ho đến sặc sụa không thôi.
"Khục khục khục... Anh, anh mới nói cái gì?"
Má ơi! Là cô nghe nhầm hay là đầu anh bị chạm dây nào
rồi?
Lần đầu tỏ tình khó khăn nhất cũng đã có thể nói ra,
cho nên dù có nói lần thứ 2, thứ 3 thì hoàn toàn không có vấn đề gì, rất ư là
dễ dàng.
Bàng Sĩ Bân càng hùng hổ mở miệng nói, "Anh nói
anh thích em, nghe rõ chưa? Có muốn anh nói lại lần thứ ba không?"
Cha mẹ ơi! Đây là thật, không phải cô nghe nhầm!
Hà Thu Nhiên kinh hãi há hốc mồm, nghẹn họng trân trối
nhìn anh thật lâu, rốt cục nhịn không được áp tay lên trán anh, vẻ vô cùng lo
lắng, hỏi thăm anh, "Anh không phát sốt chứ?"
"Phát sốt cái đầu của em!" Nhanh chóng chụp
lấy tay cô, Bàng Sĩ Bân nổi giận, "Anh vất vả lắm mới lấy hết dũng khí tỏ
tình với em, em thế mà dám nói anh phát sốt? Đây mà là đạo đức của người được
tỏ tình sao?"
Mẹ nó! Yêu cô gái này thế nào anh cũng bị tức đến chết
bất đắc kì tử cho xem.
"Trừng mắt hổ báo hét to thổ lộ tình cảm với
người ta cũng chẳng giống biểu hiện của người đang tỏ tình..." Hà Thu
Nhiên cũng bất mãn nói thầm, anh cũng ngang ngửa với cô vậy thôi, mắng chửi cái
gì chứ.
Bị chặn cứng họng, Bàng Sĩ Bân căm giận hét toáng lên,
"Vì sao anh có thể thích được em..."
"Vì sao tôi lại bị anh thích..." Hà Thu Nhiên
cũng chẳng chịu thua hét lên ai oán.
Chẳng lẽ được anh thích lại là chuyện xấu hổ vậy sao?
Những cô gái khác có cầu cũng không được!
Bàng Sĩ Bân chán nản, lòng tràn đầy khó chịu, nhưng
chưa kịp rống lên thì đã nghe Hà Thu Nhiên lên tiếng nói -----
"Nói thật, tính tôi thì tôi tự hiểu lấy, một là
tôi chẳng phải tiểu thư đài các hiền lành dịu dàng gì cả, hai là nói chuyện
cũng độc mồm độc miệng nữa, lúc trước anh thường bị tôi chọc nổi giận đùng
đùng, thế mà anh còn thích tôi, không phải là tự ngược đãi bản thân mình
sao?" Cô thật sự nghi ngờ con cua to lớn đang ngồi trước mặt mình chắc
chắn "mắc bệnh không tiện nói ra", nếu như không thì sao tự dưng lại
thích bị cô hành hạ?
"Em mới mắc chứng tự ngược đãi thì có!" Trợn
mắt tức giận mắng mỏ, Bàng Sĩ Bân biện bạch, "Tính tình của anh còn tệ hơn
cả em, nói chuyện cũng không êm tai chút nào cả, hơn nữa chúng ta cũng tám lạng
nửa cân, kỳ phùng địch thủ, quá lắm thì cũng cãi nhau ầm ĩ mà thôi, không có gì
khác biệt cả!"
Hơn nữa việc cãi nhau như cơm bữa rồi còn nó những lời
cay độc với nhau, hai người cũng đã sớm trải qua rồi, cả hai cũng rất thích
thú, không phải sao?
"Huống chi..." Dừng một chút, anh hơi xấu hổ
đỏ mặt, nhưng lại cố ý giả vờ bừng bừng khí thế nói to, "Trước kia em từng
nói em cũng thích anh, lại muốn theo đuổi anh, giờ anh cho em cơ hội, mau thực
hiện lời mình đã nói đi!"
"Tôi cũng từng nói chúng ta không thể nào
mà!" Liếc mắt, cô không ngần ngại nhắc nhở anh lần nữa.
"Sao lại không thể nào?" Nghĩ đến cô lúc ấy
đúng là có nói ba chữ này, Bàng Sĩ Bân lại nổi giận lôi đình, "Anh không
có chê em!"
"Thế nhưng tôi lại ghét anh!" Trong nháy mắt
cười châm biếm, Hà Thu Nhiên thong dong nói ra từng chữ.
"Hà Thu Nhiên!" Bàng Sĩ Bân tức giận rống to
lên, cảm giác tình cảm chân thật của mình bị người ta giẫm đạp không thương
tiếc.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi chỉ nói giỡn thôi, đừng
nóng đừng nóng!" Nhìn thấy sự đau đớn, tổn thương hiện lên trong mắt anh,
Hà Thu Nhiên cảm thấy mình đã đùa quá trớn, lập tức lên tiếng xin lỗi, bởi cô
biết tình cảm chân thật của một người không thể để người khác tuỳ ý chà đạp
được.
"Vậy em định thế nào?" Nín thở chờ đợi phản
ứng của Hà Thu Nhiên, đây cũng là lần đầu tiên anh căng thẳng trước con gái.
Thấy anh nghiêm túc như thế, Hà Thu Nhiên cũng đứng
đắn lại, suy nghĩ cả buổi cô mới nghiêm túc trang trọng trả lời, "Tôi
không biết, tôi cần có thời gian suy nghĩ." Tình cảm không phải là trò
đùa, cũng không thể tuỳ tiệc chơi đùa được, cô cần phải suy nghĩ kỹ càng.
Bàng Sĩ Bân thấy bực bội trong người, không hiểu sao
giá trị bản thân mình lại trở nên kém đến vậy?
Nhưng nếu cô đã nói cần suy nghĩ lại thì cũng có nghĩa
anh vẫn còn hy vọng, cho nên anh rất phong độ gật đầu đáp lại, "Được, anh
cho em một tuần để suy nghĩ, đến cuối tuần anh muốn có câu trả lời cuối cùng
của em."
Dứt lời, anh cười xảo quyệt, bởi vì thực tế trong lòng
anh đã có sẵn một quyết định rồi...
Hừ! Nói cho thời gian suy nghĩ cho có vậy thôi, trên
thực tế, Bàng Sĩ Bân lần đầu theo đuổi con gái, há sao để cô có cơ hội cự tuyệt
chứ.
Đừng ngốc thế chứ! Chỉ cần là người Bàng gia đây muốn,
nhất định anh phải có được.
Rốt cuộc thì con cua đó thích cô từ khi nào?
Từ sáng đến tối ở chung với nhau suốt hai tháng nay,
hai người bọn họ không phải đều cãi nhau ầm ĩ, suốt ngày đấu võ mồm cay cú với
nhau sao, chẳng lẽ con cua đó nảy sinh tình cảm với cô từ dạo ấy?
Buổi tối, Hà Thu Nhiên nằm trên giường của mình, đầu
óc mơ màng nghĩ đến cảnh tỏ tình lúc nãy, cuối cùng nhịn không được lại tự nở
nụ cười.
Nói thật ra lúc nghe anh tỏ tình, cô tuy là tỏ ra tỉnh
táo, thậm chí còn chọc ghẹo anh, nhưng trong lòng lại bối rối vô cùng, đầu óc
cứ quay mòng mòng tưởng chừng như đó là chỉ mơ.
Thành thật mà nói thì Bàng Sĩ Bân không tệ, ngày
thường cũng không có tin tức giựt gân gì như mấy tên nhà giàu khác, hơn nữa sản
nghiệp lại lớn, mỗi người phụ nữ đều ao ước có thể bắt được con rùa vàng này,
lại thêm anh lại không sợ mấy lời cay độc của cô, mà hai người cãi nhau cũng
rất thú vị, thật sự không có gì bắt bẻ được.
Đây chính là suy nghĩ của cô về anh đó sao?
Hốt hoảng với suy nghĩ của mình, Hà Thu Nhiên vẫn còn
ngỡ ngàng thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô lấy lại tinh thần vội
cầm điện thoại ở đầu giường lên nghe --------
"Alo?" Giờ này ai còn gọi nữa?
"Thu Nhiên, là dì Trần đây!" Giọng nói dì
Trần vang lên ở đầu dây bên kia.
"Dì Trần, sao giờ này dì còn gọi con, dì sao chưa
đi ngủ nữa?" Hà Thu Nhiên hơi kinh ngạc, dẫu sao giờ cũng không còn sớm
nữa.
"À.... là thế này... Dì muốn hỏi con một số
chuyện..." Ấp úng nói, dì Trần có chút do dự.
"Hỏi con?" Hà Thu Nhiên cảm thấy khó hiểu,
nhưng vẫn cười hỏi tiếp, "Dì Trần, dì hỏi đi ------ tuy nhiên con không
dám chắc có biết đáp án hay không thôi."
Hít một hơi thật sâu lấy can đảm, sau đó dì Trần mới
dám nói tiếp, "Thu Nhiên, dì Trần hỏi con, thiếu gia cậu ấy có phải... Có
phải yêu con gái nhà ai rồi phải không?" Mấy chữ cuối cùng bà nói rất nhỏ,
như sợ bị ai nghe thấy.
Nghe thế, Hà Thu Nhiên có tật giật mình, căng thẳng
đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, cười gượng hỏi lại, "Dì Trần, sao dì lại nghĩ
vậy?"
Chẳng lẽ dì Trần phát hiện con cua đó thích cô sao?
Hay là anh xảo quyệt tìm dì Trần đến thuyết phục cô?
Mẹ ơi! Đừng bao giờ để hai tình huống đó xảy ra nha,
bởi vì dì Trần mà biết thì đương nhiên mẹ cô cũng biết, thế nào sau đó cô cũng
bị bắt ra tra khảo cho xem.
Đáng sợ! Vô cùng đáng sợ! Nghĩ đến cảnh mẹ cứ lẽo đẽo
theo cô hỏi này hỏi nọ, cô chắc phải "trả lời đến toét miệng" luôn
quá.
Không biết được rối rắm trong lòng cô, dì Trần vẫn ôn
tồn nói, giọng nói dì Trần khó dấu lo lắng, "Chẳng hiểu sao nhiều tuần nay
thiếu gia trông rất lạ, thường xuyên như người mất hồn thất thần suy nghĩ gì
đó, có khi gọi cậu ấy vài lần cậu ấy mới nghe, hơn nữa ăn cơm cũng ít hơn
trước, cả người gầy gò hẳn đi. Dì chưa từng thấy cậu ấy như thế, trong lòng dù
rất lo lắng nhưng lại không dám hỏi thẳng, nên đành phải gọi điện hỏi
con."
Đến lúc này, Hà Thu Nhiên mới nhớ tới lúc gặp con cua
to lớn kia sao lại thấy anh ốm đi, khi đó cô hỏi nhưng anh không trả lời, cho
nên cô cũng không để ý nhiều, hôm nghĩ lại thì chẳng lẽ là vì....
Nghĩ đến khả năng nào đó, cô không khỏi bật cười,
trong lòng lại nao nao cảm giác rung động.
Thì ra con cua ngang ngược nóng nảy, luôn tràn đầy tự
tin, nói đúng hơn là "cuồng vọng tưởng" kia lại vì không xác định
được tình cảm của cô mà băn khoăn, thậm chí ăn uống cũng không được, người thì
ốm đi hẳn.
Điều đáng yêu nhất chính là rõ ràng lúc về nhà thì lo
sợ, lòng thì bối rối không thôi, thế mà hết lần này đến lần khác lại giả bộ ở
trước mặt cô tự tin nói rằng "Là anh không chê em", đúng thật là vừa
buồn cười vừa dễ thương.
Nghĩ như thế, lòng Hà Thu Nhiên vui phơi phới như nở
hoa, nhưng cô cũng không dám buột miệng nói gì, sợ để lộ ra dì Trần và mẹ cô
biết được thì cô bị tra vấn đến chết mất, vì thế cô giả lơ hỏi đông hỏi tây,
"Sao dì dám chắc là anh ta đang yêu ai?"
Nói tới cái này, dì Trần bắt đầu liến thoắng, "Ăn
không ngon, ngủ không yên, cả người hồn bay phách lạc, suốt ngày cứ cảm thấy
bứt rứt trong lòng, bộ dạng "bồn chồn như ngồi trên lửa, mất ăn mất
ngủ", không phải đang yêu ai đó còn gì, hơn nữa còn là yêu thầm nữa, bằng
không là gì chứ?"
Vừa nghe dì Trần dùng tiếng Đài nói hai câu tục ngữ "bồn chồn như ngồi trên lửa,
mất ăn mất ngủ", Hà Thu Nhiên nhất thời nhịn không được bật cười, cảm thấy
trong tiếng Đài thật sự có rất nhiều câu nói trúng tim đen, nói ra trọng điểm.
"Trời ạ! Cái con bé này cười gì thế hả? Đến cùng
là có hay không, nếu con biết thì nói cho dì nghe mau!" Dì Trần nôn nóng,
không ngớt lời hối thúc.
Hà Thu Nhiên không phải ngu ngốc đến nỗi tự khai mình
ra, cô tinh ranh phủi sạch không có chút manh mối nào, "Dì Trần, con chỉ
là quản gia kiêm bảo mẫu tạm thời, so ra thì cũng chỉ mới quen anh Bàng có hai
tháng ngắn ngủi, tình cảm riêng tư của anh ta thế nào thì làm sao con biết
được?"
"À.... Nói cũng đúng! Thiếu gia không phải là
người tính tình hoà nhã gì, mấy chuyện tình cảm riêng tư thế này đương nhiên
cậu ấy sẽ không nói với con." Dì Trần thất vọng thở dài một hơi.
Gạt cả trưởng bối, Hà Thu Nhiên thật sự thấy chột dạ
và áy náy, đành phải nghĩ cách khuyên nhủ, "Dì Trần, anh Bàng không phải
đứa con nít lên ba nữa, chuyện của anh ta thì cứ để anh ta giải quyết, dì không
cần lo lắng quá!"
"Hi vọng là thế!" Dì Trần mỉm cười nói,
"Cũng trễ rồi, không phiền con nữa, mau đi ngủ đi!"
"Dì Trần ngủ ngon, bye bye!" Cuộc trò chuyện
chấm dứt, Hà Thu Nhiên để di động sang một bên, cô nhớ lại đoạn đối thoại vừa
rồi, bất chợt lại nằm cười ngây ngô, lòng nhộn nhạo tựa như có làn nước ấm áo
chảy qua, một cảm giác vui vui là lạ.
A.... có lẽ cô chưa hẳn yêu con cua đó, nhưng mà cảm
tình thì cũng có chút chút.
Mà chuyện "tình cảm" không phải chỉ nói đến
cảm tình, mà trong quá trình yêu nhau còn cần có những cảm xúc và những
"nguyên liệu" phối hợp nữa, cuối cùng mới có thể nấu thành một nồi
súp chỉ thuộc về hai người sao?
Lại nói, hàng ngày đấu võ mồm giúp nhau giảm stress,
cuộc sống thêm náo nhiệt như vậy cũng không tệ cho lắm, có lẽ cô cũng nên thực
sự nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của anh.
Lại một tuần nữa trôi qua, Bàng Sĩ Bân lần nữa xuôi Nam tìm Hà Thu Nhiên, có
điều lần này anh thông minh giao hẹn trước “Em mời khách, anh trả tiền”, vì thế
cô bằng lòng dẫn anh đến một nhà hàng cao cấp mang phong cách Châu Âu có bầu
không khí lãng mạn.
Suốt bữa cơm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tuy nhiên cả hai đều rất tinh ý,
không ai nhắc tới nguyên nhân chính yếu của cuộc hẹn gặp lần này, cho đến khi
nhân viên phục vụ đưa lên món tráng miệng lên, hai người không hẹn mà cùng nhìn
nhau, trong lòng biết rõ đã đến lúc đi thẳng vào vấn đề rồi.
“Sao hả?” Nhấp một ngụm cà phê, Bàng Sĩ Bân cố ý che dấu sự căng thẳng, khẩn
trương trong lòng.
“Anh rất căng thẳng sao?” Liếc thấy đang khẩn trương, Hà Thu Nhiên mỉm cười hỏi
lại.
“Ai, ai nói anh căng thẳng?” Bị nói trúng tim đen, anh quên quá hoá khùng, kiên
quyết phủ nhận.
“Được được được, tổng giám đốc Bàng của chúng ta không hề khẩn trương gì cả,
hoàn toàn tự nhiên!” Cố ý hùa theo anh, nhưng cách nói lại rất hài hước, rõ
ràng là đang giễu cợt anh.
“Hà Thu Nhiên!” Bàng Sĩ Bân tức giận gầm nhẹ, “Đã hết một tuần rồi, em suy nghĩ
xong chưa?”
Cuộc
đời anh cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy lo lắng bất an hay hạ mình chờ đợi
câu trả lời của bất kỳ người phụ nữ nào. Một người kiêu ngạo như anh, có thể đi
ngang trước mặt người khác, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ ở trước mặt
người phụ nữ anh vừa yêu lại vừa ghét này, anh không thể chiếm được một chút ưu
thế nào cả, cô đã phá rất nhiều kỷ lục “lần đầu tiên” mà ngày sau có đánh chết
anh cũng không thừa nhận.
Cái người này… rõ ràng rất khẩn trương và hoảng hốt, vậy mà cứ cãi chày cãi
cối, tưởng rằng la lối ầm ĩ có thể được à.
Cẩn thận quan sát người đàn ông anh tuấn đẹp trai trước mặt mình, lòng Hà Thu
Nhiên thoáng nao nao, im lặng cả buổi, mãi cho đến khi thấy anh mắt anh tràn
đầy lo âu, cô mới nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng cầm chặt tay anh –
“Được.” Cười dịu dàng vẻ đồng ý, cô bằng lòng quen với anh.
Được? Cô đã nói được?
Đợi thật lâu mà không thấy cô trả lời, cứ tưởng là mình sẽ bị cự tuyệt, không
ngờ đột nhiên gió đổi chiều, cuối cùng cũng nghe được cô nói “Được”, Bàng Sĩ
Bân vốn đang lo nghĩ, đôi mắt lập tức sáng long lanh rực rỡ, vui sướng đến nói
không nên lời, cho tới khi chật vật lắm mới có thể mở miệng, thì câu nói đầu
tiên anh nói lại là –
“Ha ha ha… Anh biết ngay mà, đàn ông phong độ như anh có người nào có thể từ
chối được chứ?” Đắc ý ngửa mặt lên trời cười rất sảng khoái, tâm trạng anh đang
vô cùng phấn khích.
Vừa rồi không biết là ai vẻ mặt khẩn trương, thiếu chút nữa tuyệt vọng rên rỉ
thế!
Bĩu môi khinh thường, Hà Thu Nhiên lén lườm anh, cô cũng chẳng buồn cãi lại,
thấy vẻ mặt anh tràn đầy tự tin ngạo mạn, cô ôn tồn bổ sung thêm một câu –
“Đừng vội mừng, em còn có điều kiện.”
Tiếng cười càn rỡ ngưng bặt, Bàng Sĩ Bân tíc tắc trợn mắt nhìn cô chằm chằm,
“Điều kiện gì?”
Đã đồng ý yêu nhau mà còn muốn đặt điều kiện nữa, cô gái này thật sự kiêu ngạo
quá mà.
“Thứ nhất, sau khi quen nhau ba năm, nếu không đi đến hôn nhân được, chúng ta
chia tay…” Dừng một chút, Hà Thu Nhiên nhướng mày cười, “Nhưng chắc em lo lắng
uổng công mà thôi, làm gì mà chúng ta quen nhau được tới ba năm chứ.”
Mẹ nó! Bây giờ là gì hả?
Còn chưa có quen nhau đã muốn chia tay, đúng là làm người ta nổi điên thật!
Bàng Sĩ Bân bức bối trong lòng, nhưng vẫn cố nén giận, nhíu mày chất vấn: “Vì
sao?”
Ngạo nghễ nhìn anh, cô đưa ra lý do rất hợp lý, “Tuổi của em cũng không còn
nhỏ, nếu quen nhau đến ba năm mà vẫn không thể tiến tới hôn nhân, điều này
chứng tỏ anh căn bản không muốn lấy em, hoặc em không muốn lấy anh, vậy thì
chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian của nhau.”
Dứt khoát chia tay, tự đi tìm bến đậu của chính mình.
Lý do này của cô rất mới lạ, khiến Bàng Sĩ Bân càng nghe càng cảm thấy hứng
thú, không chần chừ liền gật đầu đồng ý, “Được!”
Ha ha… Dù sao anh không phải mấy thanh niên mới hai mươi mấy tuổi, còn ham ăn,
ham chơi, chưa muốn chịu trách nhiệm, cũng đã đến lúc nên có một gia đình ổn
định, cho nên nếu muốn kết hôn sinh con… thì anh hi vọng một nửa khác trong
tương lai của mình chính là cô.
Không ngờ tới anh sẽ kiên quyết nhanh chóng đồng ý như vậy, Hà Thu Nhiên có
chút sửng sốt, dù sao đàn ông bình thường chỉ cần nghe đến kết hôn là sẽ bỏ
chạy mất dạng, mà trên thực tế đàn ông như anh có gia tài bạc triệu, lạnh lùng,
kiêu ngạo, đều hi vọng có thể duy trì tình trạng độc thân, để có thể hôm nay
ôm nữ minh tinh này, ngày mai ấp người đẹp khác, muốn chơi như thế nào thì
chơi.
Việc anh lại sẵn sàng đồng ý hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, chẳng lẽ anh lại
muốn đùa giỡn với cô nữa sao?
Len lén cười trộm, cô chậm rãi nói ra điều kiện thứ
hai, "Thứ hai là sau này nếu như kết hôn thì phải đón mẹ em về sống
chung."
Bàng Sĩ Bân từ lâu đã điều tra bối cảnh gia đình cô
thông qua dì Trần, biết cô từ nhỏ đã mất ba, một mình mẹ cô lam lụng vất vả ở
goá nuôi cô lớn lên, khi cô đưa ra điều kiện này anh cũng không mấy bất ngờ,
hơn nữa còn gật đầu tán thành, "Không thành vấn đề!"
Việc anh gật đầu đồng ý nhanh chóng khiến Hà Thu Nhiên
thật sự rất ngạc nhiên, theo bản năng buột miệng nói ra, "Sao anh lại đồng
ý?"
Phải biết rằng điều kiện này của cô rất không hợp lý,
hơn nữa đa số đàn ông đối với việc sau khi kết hôn còn nuôi luôn mẹ vợ, thậm
chí còn cương quyết bác bỏ chuyện phải cùng sống chung dưới một mái nhà, sao
anh lại hoàn toàn không xử sự giống họ?
Biết cô bất ngờ về bản thân mình, Bàng Sĩ Bân cười đắc
ý, "Anh từ nhỏ đã không có mẹ, ba anh cũng đã mất cho nên nếu có mẹ vợ
sống chung, thì không hề có trở ngại gì chuyện trưởng bối trong nhà, hơn nữa
anh cũng sẽ có thêm một người mẹ, một người yêu thương anh và người để anh chăm
sóc, tốt quá còn gì !"
Đối với mẹ Hà --- mẹ vợ tương lai, anh có ấn tượng rất
tốt!
Anh liên tiếp đồng ý cả hai điều kiện đúng thật làm cô
rất kinh ngạc, nhưng hơn hết chính là lòng thoáng nao nao cảm động, bởi vì một
khi anh đồng ý với những điều kiện cô đưa ra cũng đồng nghĩa rằng anh không hề
đùa giỡn với cô, mà là rất nghiêm túc!
"Thế điều kiện còn lại thì sao?" Ánh mắt
sáng rực chăm chú nhìn cô, Bàng Sĩ Bân chờ cô nói ra điều kiện cuối cùng, anh
không có sợ đâu!
Bộ anh rất muốn cô tiếp tục đưa ra điều kiện khó dễ
anh hay sao?
Nghĩ thầm tinh ranh, Hà Thu Nhiên bật cười lắc đầu,
"Không có!"
"Rất tốt!" Cực kỳ sung sướng và hài lòng,
Bàng Sĩ Bân đưa tay ra, "Hợp đồng đã thành chưa?"
"Anh tưởng đang bàn chuyện làm ăn hả?" Hà
Thu Nhiên liếc xéo anh, nhưng vẫn không nhịn được cười bắt tay anh, "Hợp
đồng đã thành.”
"Tốt lắm!" Nhướng mày, vẻ mặt đầy mờ ám, anh
cười rất bí hiểm, trong phút chốc anh chòm người hôn lên đôi môi cánh sen của
cô một cách chớp nhoáng, sau đó trong sự kinh ngạc đến điếng người của ai kia,
anh cười sảng khoái vô cùng đắc ý, "Đóng dấu thì hợp đồng mới chính thức
thành lập."
Cái gì mà đóng dấu? Rõ ràng có mưu tính sỗ sàng trước
rồi đây mà.
Hà Thu Nhiên ít khi ngượng ngùng như thế, cô vừa bực
mình lại vừa cảm thấy buồn cười, chỉ có thể tỏ vẻ bực bội liếc anh mà thôi,
nhưng cũng không có phản đối gì cả, dù sao thì sau khi hai người bắt đầu quen
nhau, thì chuyện hôn môi cũng chỉ là chuyện sớm muộn, càng thêm thân mật thì
quan hệ sẽ càng gắn bó bền lâu hơn, hiện tại chỉ là hôn trộm trước, cũng đâu có
gì mà ghê gớm.
Lần đầu tiên Bàng Sĩ Bân thấy cô gái miệng mồm độc địa
này ngượng đến đỏ cả mặt, trong lòng không khỏi rung động, ngực như có con mèo
cào nhẹ gãi ngứa, hận không thể mãnh liệt hôn cánh môi hồng nhạt kia, tránh cho
bản thân từ người hoá thành thú, anh đành phải nhìn sang chỗ khác, đợi cho bản
thân bình tĩnh lại, anh mới dám nhìn thẳng mặt cô.
Hai người tuy là đã chính thức quen nhau, nhưng cách
nói chuyện thì vẫn y chang như xưa, vẫn đối chọi nhau gay gắt, người này nói
một người kia cãi hai, nhưng đôi lúc tiếng cười giữa hai người lại vang lên
trong sự châm chọc khiêu khích.
Trong lúc đang kể chuyện về mẹ của mình, Hà Thu Nhiên
bỗng nhớ đến những lời phỏng đoán của báo chí về mẹ anh, trong lòng cũng có
chút tò mò, cô cẩn thận hỏi han, "À... Em có thể hỏi anh một chuyện
không?"
"Hỏi đi!" Bàng Sĩ Bân đồng ý một cách hào
phóng.
"Anh thật sự..." Ngừng một chút, cô dè dặt
nói, "Không biết tí gì về mẹ ruột mình sao?"
Thấy cô nơm nớp lo sợ, bộ dáng sợ xúc phạm đến anh,
Bàng Sĩ Bân ngược lại còn rất cởi mở trả lời, "Đúng thật có rất nhiều
người tò mò muốn biết mẹ ruột của anh là ai, nhưng nói thật, anh cũng không
biết, bởi vì ba anh chưa từng nói với anh."
"Oaaaaa ----- chân tướng sự thật cũng theo ba anh
xuống mộ rồi, chắc mấy tên phóng viên nhiều chuyện ấy sẽ đau lòng thất vọng lắm
đây." Thấy anh không để bụng, Hà Thu Nhiên cũng thả lỏng nói đùa.
"Bọn họ thiệt sẽ đau lòng thất vọng sao?"
Nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Hà Thu Nhiên, Bàng Sĩ Bân không cho là vậy,
"Cũng bởi vì không có chân tướng, cho nên mới càng bí ẩn hơn, khi nào họ
không còn đề tài để viết thì họ lại có thể bới móc chuyện này ra, biến một câu
chuyện cũ thành một câu chuyện mới, lúc nào cũng có tiền nhuận bút cả, quá tốt
rồi!"
Nghe thế, Hà Thu Nhiên cười rộ lên, nhưng sau đó liền
chần chừ hỏi anh, "Anh... không thấy tiếc sao?"
Chưa bao giờ gặp được mẹ ruột mình, cũng không biết mẹ
mình là ai, rất nhiều người đều cảm thấy tiếc nuối.
"Không!" Lắc đầu, câu trả lời của Bàng Sĩ
Bân hoàn toàn nằm ngoài đáp án của cô, "Từ nhỏ đến lớn, ba anh yêu thương
anh hết mực, còn đối với tình thương của một người mẹ, anh có thể cảm nhận được
từ sự chăm sóc của thím Trần, trong lòng anh, thím Trần chính là mẹ của anh,
anh cũng không cảm thấy tiếc nuối gì cả."
Nếu như có hối tiếc, thì đó do bởi vì những người đó
chưa nhận được đủ tình thương yêu của một người mẹ mà thôi, nhưng còn anh ư….
Anh ngược lại lại nhận được rất nhiều, rất đầy đủ, cho nên không có gì phải
tiếc nuối cả.
Không ngờ anh sẽ nói vậy, Hà Thu Nhiên ngẩn ngơ nhìn
anh trâng trâng, cảm giác như mình đã từng bước đến gần nội tâm sâu thẳm trong
anh, bất chợt cô nở nụ cười rất ấm áp...
Thì ra... Bỏ qua cái tính tình ngang ngược nóng nảy
của anh, thật ra anh cũng có một trái tim rất nhân hậu!
***Siêu
Xayda: Super Saiyan –
nhân vật trong truyện Songoku (Bảy Viên Ngọc Rồng).
***Giải
nghĩa “tiếng Đài”
Phân
biệt tiếng Đài và tiếng Trung Quốc
Người Đài Loan họ vẫn
giao tiếp bằng tiếng phổ thông hay còn gọi tiếng quốc ngữ, ở Đài Loan còn có
thêm khái niệm tiếng Đài đó là tiếng địa phương của họ, được chia làm mấy loại,
khác nhiều với tiếng phổ thông, thường là những người lớn tuổi hoặc người dân
các vùng núi hay nông thôn là hay dùng, chứ giới trẻ ĐL thì dùng tiếng quốc
ngữ. Ngôn ngữ mà người Đài Loan sử dụng chủ yếu trong hành chính, giao dịch,
giảng dạy ... gọi là quốc ngữ 國語, cái
này giống như tiếng phổ thông Trung Quốc, chỉ có điều chữ viết sẽ là chữ phồn
thể và có một số cách sử dụng từ không giống nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT