Một con ngựa, từ bắc tới đô thành Đại Tấn, thời gian Lê Sương dùng so với người khác nhanh hơn một nửa, ngày đêm kiên trì, không ngừng không nghỉ.

Nàng hồi kinh quá sớm, ra ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả Đại tướng quân Lê Lan (bố Lê Sương) cũng không nghĩ tới.

Thời điểm Lê Sương trở lại phủ tướng quân, Lê Đình nhanh chóng từ trong phủ trong vọt ra. Lê Sương mới vừa xuống ngựa, liền bị Lê Đình nhào một cái vào lòng: "A tỷ! Cha nói tỷ sắp về nhà đệ còn không tin đâu! Tỷ làm sao trở về nhanh như vậy!"

Lê Sương chưa kịp trả lời nó, đi theo Lê Đình đến chính là Lê Lan vẻ mặt uy nghiêm như thường ngày. Đại tướng quân tuổi sắp đến năm mươi, trên mặt khó tránh khỏi bị năm tháng lưu lại dấu vết, nhưng những nếp nhăn này không hề khiến ông hiện ra thái độ già nua mà nó là sự thấu triệt.

Từ biệt ba năm, Lê Sương trốn tránh, không muốn hồi kinh, trong lòng cũng không phải là không nghĩ tới Lê Lan.

Dù nàng chỉ là dưỡng nữ (con gái nuôi) phủ tướng quân, nhưng mà Lê Lan đối xử với nàng so với Lê Đình không hề thua kém, dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung, dạy nàng binh pháp, để cho nàng có cơ hội cùng các vương công quý tộc trong kinh thành cùng nhau đi học tập võ, thậm chí ông phải thuận theo nàng, giúp nàng vào bắc làm tướng, vừa đi chính là ba năm.

Lê Sương đối với Lê Lan khó mà không nói một câu cảm kích.

Lê Sương đẩy Lê Đình còn đang làm nũng trong lòng ra, tiến lên cung kính lạy một cái, quỳ rạp trên đất: "A Đa, Sương nhi bất hiếu, ba năm không..."

Lê Lan đỡ Lê Sương, nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng lên: "Mấy năm không thấy lại đối với ta lạnh nhạt như vậy, con bất hiếu? Con giúp lão đầu tử ta giữ được Đại Tấn, nếu con nói cái này gọi là bất hiếu, tiểu tử Lê Đình này, chắc phải mang đầu đi chém."

"Đúng thế đúng thế, a tỷ, tỷ đừng nói như thế nữa, còn nói nữa lão đầu tử thật muốn chém đầu đệ!" Lê Đình ở một bên loạn ngữ, lão tướng quân cười mắng, vỗ đầu nó, Lê Sương cũng không khỏi bật cười.

Trong lòng có chuyện, nụ cười Lê Sương rất nhanh đi xuống: "Cha." Nàng nhẹ kêu một tiếng, Lê Lan hội ý, gật đầu một cái: "Trước vào phủ, thu thập đã. Những chuyện khác, sau này nói sau."

Lê Sương lại lắc đầu: "Cha, con không có thời gian trì hoãn." Vừa nghĩ tới còn có một người hôm nay đang ở lao ngục chịu khổ, nội tâm Lê Sương bất luận như thế nào đều không cách nào lắng xuống.

Lê Lan nghe vậy, hơi rũ mặt mũi: "Chuyện gì mà vội vàng vậy?"

"Con muốn vào cung gặp vua, cầu bệ hạ cho con dẫn theo năm chục ngàn binh mã."

Muốn động binh? Lê lan nhíu mày, chỉ thấy ánh mắt Lê Sương kiên định, ông hơi trầm ngâm:

"Con từ nhỏ trầm ổn, quyết định gì cũng nhất định có nguyên do của mình, cha không hỏi, chẳng qua nếu muốn thành công, lần này triệu con hồi kinh vốn là thánh ý của bệ hạ, con có việc thỉnh cầu bệ hạ, có thể hồi báo thế nào?"

Ý nói rất rõ ràng. Lê Sương là một tướng lãnh tốt, nhưng Tư Mã Dương lại không muốn để cho nàng làm một tướng lãnh.

Lê Sương gật đầu: "Trong lòng Sương nhi rõ ràng."

Từ bắc đánh ngựa hồi kinh, một khắc kia, nàng đã nghĩ xong tất cả hậu quả.

Cho dù như vậy, nàng vẫn phải cứu hắn, ngay cả tên của người đó nàng cũng không biết, cũng phải cứu.

Lê Lan sai người dẫn Lê Sương vào cung. Cung thành như cũ, chẳng qua là đã đổi một người đế vương, cung điện này là nơi nàng khi còn bé đã biết, giờ lại không giống nhau.

Thế sự luôn biến đổi, nhưng cũng không cho Lê Sương nhiều thời gian cảm khái, nàng cuối cùng gặp được Tư Mã Dương tại ngự thư phòng.

Không phải là công khai triệu kiến, chuyện Lê Sương muốn thỉnh cầu, vốn cũng không có biện pháp để nhiều đại thần tới thảo luận rằng có thể hay không.

Không gặp ba tháng, lúc Tư Mã Dương rời bắc chính là thời điểm Lê Sương hôn mê bất tỉnh. Hôm nay gặp lại, hai người nhất thời đều yên lặng. Chẳng qua, với Lê Sương là trầm ngưng, còn đôi mắt chớp động của Tư Mã Dương lại giống như xúc động.

"Lê Sương." Tư Mã Dương cuối cùng cũng mở miệng, phá vỡ sự yên lặng khó nhịn trong ngự thư phòng, "Lúc nào nàng cũng luôn ngoài dự đoán của ta." Hắn tiện tay ném văn thư trong tay ra, đứng dậy, "Ta cho là nàng sẽ không trở lại." Hắn vòng qua bàn đọc sách, đến trước người Lê Sương, trên mép hiếm còn có một nụ cười châm biếm, "Hôm nay nàng trở lại, dù thế nào ta cũng sẽ không..." (...không buông tay ^^)

Hắn đưa tay, muốn kéo tay Lê Sương.

Mắt Lê Sương hơi rũ xuống, lui về sau một bước, quỳ một chân xuống, thực hiện quân lễ tiêu chuẩn, chính xác: "Bệ hạ."

Cánh tay Tư Mã Dương khựng lại giữa không trung.

"Lê Sương cả gan, cầu bệ hạ cho Lê Sương một ý nguyện."

Nàng nói như vậy, Tư Mã Dương đã nhớ ra, trong vũng bùn ở hang đá hôm đó, hắn đã hứa với Lê Sương, nếu nàng có thể từ trong vũng bùn đi ra ngoài, hắn sẽ đáp ứng nàng bất kỳ chuyện gì.

Muốn gả cho hắn cũng tốt, muốn rời hắn cũng được, hắn cho Lê Sương quyền tự do lựa chọn.

Bởi vì thời điểm đó, Lê Sương lựa chọn hy sinh thân mình, cứu hắn một mạng.

Đây là báo ân, cũng là sự áy náy ẩn sâu trong lòng hắn, nay Lê Sương vừa thấy mặt đã nói đến chuyện này...

Nàng muốn rời đi ư. Tư Mã Dương trong lòng suy đoán như vậy, nhưng vẫn trừng mắt hỏi nàng: "Ngươi yêu cầu chuyện gì?"

"Cầu bệ hạ đồng ý cho thần mang năm chục ngàn binh mã, xuất binh Nam Trường núi phía nam."

"Xuất binh tới Nam Trường núi?" Đây là một ý nguyện hoàn toàn ngoài dự liệu, Tư Mã Dương hơi híp mắt: "Không biết có chuyện gì?"

Lê Sương ngửa đầu nhìn Tư Mã Dương, ánh mắt đúng mực, "Thần muốn cứu một người. Hắn từng xả thân cứu Trường Phong doanh, Lộc thành lúc nguy nan." Lê Sương dừng một chút, "Cũng từng cứu thần trong tuyệt cảnh. Hắn với bên Tắc Bắc có ân, với thần có ân..."

"Là nam tử mặt nạ kia?" Tư Mã Dương cắt đứt lời Lê Sương.

"Là hắn."

Tư Mã yên lặng chớp mắt: "Nàng có biết lai lịch của hắn?"

"Không biết."

"Tên họ?"

"Không biết."

Tư Mã Dương nhất thời có cảm giác mình có chút không quen Lê Sương. "Ngươi từ biên giới vội vã chạy về, chính là vì cầu ta chuyện này?"

" Vâng." Lê Sương cúi đầu, "Thần biết mượn binh quả thực hoang đường, nhưng thần không có cách nào khác."

Bên trong ngự thư phòng lâm vào trong trạng thái trầm mặc kéo dài, Tư Mã Dương nói trúng ý của nàng, cho nên hắn cũng biết nàng đang yên lặng giữ quyết tâm. Nàng không nói về chuyện rời kinh thành, hay chuyện rời khỏi hắn, nhưng thỉnh cầu này của Lê Sương, lại khiến đáy lòng Tư Mã Dương còn lạnh hơn so với để nàng rời đi.

Lê Sương trước kia, chưa từng như vậy, quên mình chỉ vì một người.

Nàng chưa từng đem hết khả năng, tất cả, vì một người đến tên họ cũng không biết.

Trước kia Lê Sương, vì nước, vì nhà, làm phủ tướng quân vinh dự, cũng vì thành tựu của mình, nhưng bây giờ, thỉnh cầu này của nàng, cơ hồ là từ bỏ tất cả mọi thứ.

"Sương nhi, ta không dối gạt nàng, nếu ta cho nàng năm chục ngàn binh mã, không có lý do nào mà xuất binh Nam Trường núi, trong triều làm sao cân bằng được thế lực..."

"Thần không dám khiến cho bệ hạ đau đầu, trong núi phía nam có một tộc người vu cổ hàng năm chiếm cứ, lấy thủ đoạn giang hồ, chèn ép dân chúng, hoành hành nhiều năm, giống như kẻ gian, giống như bệnh dữ phương nam, cần phải trừ tận gốc."

Kiếm cớ xuất binh đối với Lê Sương mà nói không khó, binh giả quỷ đạo, nàng kéo lên bí ẩn quỷ yêu, quan viên đứng đầu trong triều đình cũng không thể chèn ép. Nàng tìm được lý do xuất binh, lại nói, "Diệt trừ tộc người ở núi phương nam, coi như phủ Tướng quân đưa cho bệ hạ một phần hậu lễ, đợi Lê Sương trở về sau cuộc chiến, nhất định đem năm chục ngàn binh mã cùng vào bắc coi giữ Lộc thành, Trường Phong doanh quân quyền cùng nhau hợp lại, lúc đó, Lê Sương sẽ từ chức, làm một nữ tử trong phủ Tướng quân đợi gả."

Gả cho người nào, ngay cả Đại tướng quân nói cũng không biết, chỉ có đương kim Thánh thượng mới có thể làm chủ hôn sự.

Nghe những lời này từ Lê Sương, không có bất kỳ điều gì không ổn, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nó lại ngầm chứa mấy phần dẫn dụ, thậm chí là uy hϊếp. Cho nàng năm chục ngàn binh mã, nàng dùng xong liền nộp lên quân quyền, nếu không cho, nàng không từ chức, liệu có phải chỉ là nữ tử đợi gả trong phủ Tướng quân?

Tư Mã Dương nhìn chăm chú Lê Sương, chợt câu môi, nhàn nhạt cười: " Được."

Không cần phải nói rõ, liền lĩnh hội.

Tư Mã Dương vui vẻ đáp ứng Lê Sương, họ là thanh mai trúc mã, có tình nữ nhi, có ân cứu mạng. Hắn là quân, nàng là thần. Nàng giúp hắn nắm giáo gϊếŧ thỏ, gia tộc của nàng, cũng là tay sai của hắn.

Giữa bọn họ, còn có sóng ngầm, lợi ích đánh cờ cùng tranh long tỷ đấu.

Tư Mã Dương xoay người lại, tới trước bàn đọc sách, lấy bút, lại chưa hạ bút, nhìn Lê Sương thi lễ quỳ ở phía trước, nàng mặc áo ngân giáp đỏ, trên mặt có mấy phần sương gió mệt nhọc, tóc cũng có chút tán loạn, thần sắc như cũ giống một cây trúc xanh, vĩnh viễn bền bỉ.

"Sương nhi." Tư Mã Dương đặt bút viết một chỉ ý, "Lời hôm nay, nàng đừng có hối hận."

Trả lời Tư Mã Dương, chỉ có dáng Lê Sương đang cung kính quỳ gối xuống đất, gật đầu với ngực, dơ tay lên: "Thần tiếp chỉ."

Lê Sương cầu năm chục ngàn binh mã, lựa ngày xuất binh đến Nam Trường núi diệt tộc vu cổ. Triều đình xôn xao, giang hồ chấn động. Điều này tới quá mức đột nhiên, ai cũng không nghĩ tới.

Nhất thời, dân chúng bàn luận sôi nổi, suy đoán không ngừng.

Lê Sương hoàn toàn không trả lời, nàng lạnh lùng, dọn dẹp xong, liền lĩnh năm chục ngàn đại quân xuôi nam tới Nam Trường núi, lần này, nàng không phải đi đánh giặc, nàng chẳng qua là đi cứu một người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play