Trương Phong Dương nội tâm không chỉ tức giận, thật sự dám đoạt nam nhân của ta, hay là chán sống rồi, chính mình xem ra phải hảo chỉnh đốn cái tên Tiêu Mặc cả gan làm loạn này, lái xe cực nhanh đuổi tới công ty.
Tiến vào trong phòng làm việc của mình nhìn thấy phòng làm việc bị Tiêu Mặc đập tan tành, một đám viên chức cùng bảo an ở xung quanh cửa nhìn, ai cũng không dám tiến lên ngăn lại, ai cũng biết Tiêu quản lí chính là người thân của tổng tài, cũng là một người giàu có không kém, thật sự không dám đắc tội, bọn họ cũng chỉ là kẻ làm công, mặc kệ đắc tội với ai đều không dễ chọc đến người này.
“Hết thảy đều lên cho ta, làm được gì thì làm!” Trương Phong Dương nhìn văn phòng bị khiến cho rối tinh rối mù, nhíu mày chán ghét, cảm thấy bảo an gì đó còn có lũ công nhân đều là một đám vô dụng.
“Tổng tài, Tiêu quản lí sáng sớm đã náo loạn, ta khuyên như thế nào cũng không dừng” Thư ký mới của Trương Phong Dương đứng ở cửa lo lắng nói.
“Hảo ta đã biết, ngươi trước đi xuống.” Trương Phong Dương lạnh lùng nói, bất động thanh sắc tiêu sái vào văn phòng.
Tiêu Mặc cảm thấy chính mình con mẹ nó đời này sống thật sự là đồ bỏ đi, từ nhỏ đã sống không thoải mái, bị chính biểu đệ Trương Phong Dương tài trí hơn người của hắn ức hiếp, đã bị sai khiến giống như cẩu, thật vất vả mới có người thích, nhưng lại để cho Trương Phong Dương chiếm lấy, vừa nghĩ tới ngày đó bộ dáng Tôn Ngữ nhục nhã bị Trương Phong Dương lột hết quần áo, mấy ngày này Tiêu Mặc tức giận không thể ngủ, không thể ăn cơm, Tiêu Mặc khổ sở muốn chết.
Tiêu Mặc biết Tôn Ngữ vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận mình, nhưng hắn không thể cho phép cái tên Trương Phong Dương bệnh thần kinh như vậy lãng phí, khi dễ Tôn Ngữ người mà mình yêu, càng nghĩ càng không thể khống chế bản thân, Tiêu Mặc còn từng đến biệt thự của Trương Phong Dương đòi người, nhưng mỗi lần đến cửa đều bị đuổi ra, mà ngay cả cửa cũng không cho vào, con thỏ nóng nảy còn cắn người (giống nghĩa với câu con giun xéo lắm cũng quằn – người đến bước đường cùng thì cái gì cũng có thể làm), vốn Tiêu Mặc không nghĩ nhanh như vậy sẽ cùng Trương Phong Dương tê phá kiểm bì (trở mặt thành thù), nhưng hắn cũng không nhịn được nữa…
Tiêu Mặc sau khi nhìn thấy Trương Phong Dương tiến vào ánh mắt gắt gao trừng hắn.
“Tiêu Mặc ngươi muốn làm gì, thần kinh tái phát à?” Trương Phong Dương không vui quay lại trừng mắt Tiêu Mặc.
“Cầm lấy, ta không ở trong này làm nữa, chỗ này còn có tiền chuộc thân cho đại thúc, đem đại thúc giao ra!!” Tiêu Mặc ném cái phong thư viết dòng chữ từ chức đến trên mặt Trương Phong Dương hùng hổ nói.
“Thao! Không có cửa đâu” Trương Phong Dương cười lạnh một tiếng. Một phen xé phong thư nát vụn, ném đến trên người Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc phẫn nộ trừng mắt Trương Phong Dương, trợn tròn con ngươi, mấy năm nay bản thân không cam lòng, cùng với tức giận không thể bảo vệ người mình thích làm cho hắn nổi giận đùng đùng hô to một tiếng “Trương Phong Dương! Ngươi nha, đem đại thúc giao ra đây, hôm nay ta muốn đánh chết ngươi!”Tựa như điên cuồng bắt lấy áo Trương Phong Dương.
“Đánh cái gì mà đánh ngày đó ngươi không phải bị ta đánh ngã sao!” Trương Phong Dương cười nhạo, Tiêu Mặc này thật đúng là không biết tự lượng sức mình.
“Ngày đó! Ta uống rượu! Hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Tiêu Mặc nắm tay đánh tới. Cũng đừng xem bộ dáng văn nhã của Tiêu Mặc, đánh người thực nghiêm túc a, một cái nắm đấm liền hướng hai má Trương Phong Dương đánh tới, khí lực thật sự không nhỏ.
Trương Phong Dương nổi giận, thân thủ tóm trụ hắn, nghĩ thầm ta mới cùng đại thúc chưa từng có mấy ngày lành, tiểu tử ngươi đã chạy tới tự tìm phiền phức! Tiêu Mặc ngươi tính cái rắm! Dám đoạt nam nhân của ta, ngươi nha một con cẩu thủ hạ của ta cũng dám động thủ? Hôm nay không đại hảo hảo giáo huấn ngươi không được, hai người ẩu đả, ngươi một quyền ta một cước, không hề nhường nhịn nhau, bên cạnh vài bảo an canh giữ ở cạnh cửa thấy tình thế không tốt, vội vàng chạy vào giúp đỡ can ngăn, vài người đè Tiêu Mặc xuống.
Tiêu Mặc tức giận, mắt bốc lên tia ngoan độc, đẩy bảo an ra, liều mạng đánh về phía Trương Phong Dương.
Trương Phong Dương hung ác cũng không phải hay đùa, vài chiêu chế phục Tiêu Mặc, hay nói giỡn là lão hổ không phát uy ngươi khác lại cho ta là hello kitty ( =]]), hung hăng quật Tiêu Mặc, tóm trụ cổ Tiêu Mặc dữ tợn hỏi “Ngươi có phục hay không?”
“Không phục! Trương Phong Dương ngươi thật hèn hạ, ngươi biết rõ đại thúc trong một tháng không thể trả hết tiền, còn muốn cho hắn vay tiền, mục đích của ngươi là đại thúc đúng không.” Tiêu Mặc không cam lòng yếu thế đạp Trương Phong Dương.
“Đúng rồi! Ta chính là như vậy! Vậy thì sao?” Trương Phong Dương nguy hiểm nheo ánh mắt lại, cau mày vẻ mặt không kiên nhẫn, cảm thấy không cần phải cùng Tiêu Mặc dây dưa nữa, đại thúc chính là của mình, Tiêu Mặc chết tiệt kia muốn cũng không muốn được, dùng sức đẩy Tiêu Mặc ra, đứng lên.
“Không có chuyện gì để nói, ngươi có thể cút đi.” Trương Phong Dương lạnh lùng nói.
“Không, ngươi hôm nay không thả đại thúc ra, ta sẽ không ly khai.” Tiêu Mặc có chút chật vật từ trên mặt đất đứng lên.
Trương Phong Dương cầm lấy điện thoại trên bàn đối thư ký nói; ” Gọi điện thoại báo cảnh sát, bảo cảnh sát đến mang người điên này đi ra ngoài cho ta.”
“Buông, đem đại thúc giao ra đây, Trương Phong Dương ngươi thả đại thúc.” Một bên bảo an đè Tiêu Mặc lại, Tiêu Mặc giãy dụa hô to.
“Không có cửa đâu, đại thúc là người của ta, hắn chỉ có thể bị ta chúa tể! Giữ chặt đi.” Trương Phong Dương lạnh lùng mở miệng, ra lệnh cho bảo an lôi Tiêu Mặc đi.
Chỉ chốc lát cảnh sát đến, một đống người làm chứng Tiêu Mặc chạy tiến đến nháo sự, cảnh sát mời Tiêu Mặc đến cục cảnh sát.
Tiêu Mặc bị cảnh sát thúc thúc đưa đến trại tạm giam ở cảnh sát cục, kỳ quái nhìn người coi tù chướng khí mù mịt, Tiêu Mặc cảm thấy phi thường bất lực, tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống dưới, mông còn chưa nóng, Trương Cuồng liền rắm điên rắm điên đến nộp tiền bảo lãnh cho hắn.
Tiêu Mặc vừa nhìn thấy tên đáng ghét mặt dày như da trâu này đến liền đau đầu, mình bỏ cũng không xong, bất quá hôm nay hắn thật không có khí lực tốn hơi thừa lời cùng Trường Cuồng dây dưa, dù sao cũng là người ta nộp tiền bảo lãnh cho mình ra.
“Ta đưa ngươi về nhà” Trương Cuồng lấy lòng mở cửa xe cho Tiêu Mặc đi vào, tới cửa nhà Tiêu Mặc, Tiêu Mặc mở cửa, cái tên Trương Cuồng không da không mặt mũi kia chết sống đi theo hắn vào nhà.
Tiêu Mặc cũng lười ngăn cản hắn, Tiêu Mặc ngồi vào phía trên ghế sa lon hảo tức giận, cảm thấy bước tiếp theo không biết lo liệu như thế nào, phải cứu Tôn Ngữ ra, bằng không lại bị kẻ điên kia dùng thiết liên khóa giống như cẩu, nhưng mà hiện tại ngay cả mặt Tôn Ngữ cũng không thấy, thật sự làm cho lòng người đau đớn.
Trương Cuồng đến phòng bếp mở tủ lạnh ra, từ bên trong tìm được rau dưa cùng giò heo, nấu mì giò heo. Tiêu Mặc mấy ngày này lần đầu tiên đối Trương Cuồng nhìn với cặp mắt khác xưa “Ngươi sẽ nấu mì?”
“Đúng rồi! Không có gạo nên dùng mỉ sợi thay đỡ một chút! Đuổi vận đen cho ngươi!”
“Cái gì mà vận đen, ta còn chưa có ở tù “
“Không phải nói bị cảnh sát thúc thúc mời uống trà lại đi vào trại tạm giam sao! Cái nơi đó xui cỡ nào!”
Chỉ chốc lát, mì sợi liền nấu hảo, hương khí xông vào mũi, Trương Cuồng đổ một bát mì lớn tràn đầy, lại cho thêm chút dầu vừng, bưng đến trước mặt Tiêu Mặc nói, “Vốn muốn nấu cháo giò heo cho ngươi đuổi xui, nhưng nhà ngươi không có gạo, nên dùng mì sợi thay đỡ, đến ăn đi đuổi vận đen!”
Tiêu Mặc cũng không khách khí, vừa rồi đánh tới đánh lui, thật là có điểm đói bụng, bưng bát lên bắt đầu ăn, không thể không nói, tay nghề của Trương Cuồng cũng không tệ lắm, chỉ chốc lát đã ăn hết thấy cả đáy bát.
Trương Cuồng ngồi ở đối diện hắn, ngây ngô cười nhìn Tiêu Mặc ăn.
Sau khi ăn xong, Tiêu Mặc nhìn bầu trời không còn sớm đã muốn bảo Trương Cuồng rời đi, nhưng Trương Cuồng chính là muốn lôi kéo mình, muốn nói chuyện tâm tư, nghĩ tới vừa rồi Trương Cuồng giúp mình như vậy, Tiêu Mặc không nhẫn tâm cự tuyệt, để cho Trương Cuồng lôi kéo mình tán gẫu.
Trương Cuồng nhìn Tiêu Mặc, áp lực suy nghĩ lần lượt nổi lên xúc động, không ngừng tự nói với mình từ từ sẽ đến từ từ sẽ đến. Trương Cuồng nghĩ, chẳng sợ Tiêu Mặc là tảng đá, đã biết vì cố gắng của mình mà cũng nóng lên, hắn cảm thấy ngày cùng Tiêu Mặc một chỗ cũng sắp tới.
“Ngươi có biết ta không thích ngươi!” Tiêu Mặc nhìn Trương Cuồng nói.
” Ta biết nha! Ngươi thích mỹ nhân tự nhiên gì đó, Tôn Ngữ phải không!”
” Ta không rõ ngươi vì cái gì lại yêu thích nam nhân kia như vậy? Còn cùng Trương Phong Dương chém giết, thiên hạ nam nhân thật nhiều không chỉ có một mình hắn!”Trương Cuồng khó hiểu hỏi
” Vì cái gì?” Tiêu Mặc nở nụ cười, đây là lần thứ hai hắn nở nụ cười ở trước mặt Trương Cuồng, hắn không biết mình cười cũng rất đẹp, khiến Trương Cuồng xem ngây ngốc, tam hồn câu thất phách (mất hồn lạc vía).
“Không có vì cái gì! Không biết vì sao chính là thích Tôn Ngữ không thể hiểu được, thích một người không có lý do, chính là ngây ngốc thích hắn, thích đầu tóc của hắn, thích gò má gương mặt của hắn, thích hết thảy toàn bộ của hắn… Ta rất ngốc phải không?” Tiêu Mặc tự giễu nói.
“Sẽ không!” Trương Cuồng trong lòng nghĩ ta đối với ngươi cũng giống như vậy, tựa như đứa ngốc, ngây ngốc yêu ngươi, nhưng ngươi lại luôn không nhìn ta, con người đều như thế vĩnh viễn cảm thấy cái mình theo đuổi chính là tốt nhất vĩnh viễn bỏ qua những cảnh vật tốt đẹp bên cạnh.
Tiêu Mặc cư nhiên may mắn chính mình bây giờ còn có Trương Cuồng da trâu này, có thể thổ lộ phiền não mấy năm nay của mình, cùng tình cảm và mất mác của mình đối Tôn Ngữ. Nhưng càng nói càng khổ sở, liền từ trong tủ lạnh cầm mấy bình rượu đế cùng bia, hai người ngồi ở trên sàn nhà, lấy rượu liền” ùng ục, đô đô ” uống.
“Ta nói ngươi ngốc nha cùng Trương Phong Dương kia đánh nhau cái gì, ngươi không thể đánh tiểu nhân, muốn lật đổ một người không phải như thế ” Trương Cuồng đau lòng nhìn khóe miệng Tiêu Mặc bị đánh xanh.
“Ta biết nhưng ta muốn làm cho hắn buông tha đại thúc, ngươi không biết cái tên biến thái kia hắn khóa đại thúc như cẩu… Cái tên kia hạ thủ như thế nào, chính là đến bây giờ đại thúc vẫn không thích ta!” Tiêu Mặc cúi đầu có điểm hơi say, nói năng có chút lộn xộn
“Muốn lật đổ cái tên kia phải đem sản nghiệp của hắn kéo từ trên mây xuống đất, sau đó ngươi mới cùng cái tên gọi là Tôn Ngữ, trực tiếp kéo đến trên giường, hảo hảo thượng hắn sau đó không phải là của ngươi sao! Nói cái gì yêu không yêu cũng phải thượng trước!” Trương Cuồng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ mình tuyệt đối không có ngày đó xuất hiện.
Tiêu Mặc trừng mắt nhìn hắn: “Hoặc nói, ngươi làm như thế chẳng khác gì tên lưu manh! Ngươi biết cái gì gọi là tình yêu sao? Tình yêu thật sự không phải trên giường! Mà là chính tâm thành ý muốn đối tốt với một người, muốn vì hắn trả giá hết thảy!”
Trương Cuồng không nói gì uống một hớp rượu lớn, có chút khổ sở, Tiêu Mặc này như vậy chắc không biết trong tâm mình thật sự thích hắn!
Tiêu Mặc cũng uống nhiều, cùng Trương Cuồng lăn qua lộn lại nói chuyện không vui của hắn, cùng với tâm tình yêu Tôn Ngữ, thích Tôn Ngữ, căm tức bị Trương Phong Dương cản trở, nói xong có chút nước mắt.
Trương Cuồng nghe xong hắc hắc cười nói: “Ngươi còn là nam nhân sao? Cư nhiên cùng hắn ngay cả giường cũng chưa thượng, nếu thượng, nói không chừng hắn liền thích ngươi? Bất quá ân! Kỳ thật đã lâu trước kia, ta còn thiếu chút nữa ăn được mỹ nhân tự nhiên ấy…” Bất quá Trương Cuồng hắn hiện tại đối cái gì cũng không hứng thú chỉ cảm giác Tiêu Mặc thuần khiết như vậy chính là càng nhìn càng thích nha!”
” Ngươi câm miệng! Ta không giống ngươi, cả ngày cân nhắc như thế nào lên giường!”Trương Cuồng thật đúng là hồ bất đề hồ (nói đến chuyện không nên nói)! Tiêu Mặc vừa nghĩ tới chuyện này liền nghiến răng!
Trương Cuồng vừa nói đến chuyện này, Tiêu Mặc lại nổi giận, phẫn nộ nói; “Ngày đó không phải ngươi dẫn theo Trương Phong Dương đến, tìm được ta cùng đại thúc sao!”
” Không phải, ngày đó ta thật sự chỉ là đi ngang qua khách sạn kia, trùng hợp gặp được Trương Phong Dương, ta như thế nào sẽ biết ngươi và Tôn Ngữ cùng một chỗ nha!”Trương Cuồng có chút chột dạ
“Tốt lắm không nói nữa uống rượu! Tiêu Mặc cũng biết cho dù không có Trương Cuồng, với năng lực của Trương Phong Dương vẫn là sẽ tìm được đại thúc, ai bảo mình không có năng lực bảo hộ đại thúc!
Trương Cuồng nháy nháy mắt, cố ý một ly lại một ly dùng sức chuốc rượu Tiêu Mặc, Tiêu Mặc uống đến choáng choáng hồ hồ, trực tiếp đến trên ghế sa lon.
Trương Cuồng nhìn Tiêu Mặc uống rượu, hắn âm thầm nghĩ hiện tại không giậu đổ bìm leo ( bằng nghĩa câu thừa nước đục thả câu) liền mẹ nó không phải hảo hán, vội vàng cầm lấy một gói mê huyễn dược làm cho người ta cả thân thể vô lực, trộm đổ vào trong rượu của Tiêu Mặc, còn quơ quơ, vì cái gì hắn lại có đến loại dược này, mẹ nó hắn chờ hôm nay đã lâu, chính là không có cách nào vào cơ thể của Tiêu mỹ nhân, rốt cục khiến cho hắn phải thừa dịp này.
Hắn lại xuất ra một gói dược kích thích làm cho hùng phong của nam nhân lớn lên, đổ vào trong rượu của mình, đối với người mình nhớ thương lâu như vậy, hôm nay nhất định phải thêm tinh thần, làm cho Tiêu Mặc biết hùng phong của mình!
Tiêu Mặc tuy rằng uống có say, nhưng vẫn còn ý thức, hắn thấy Trương Cuồng lén lút làm gì đó ở bên cạnh ly rượu, hắn đã ở trong dạ *** (ý nói Tiêu Dao đường) một thời gian rất lâu, hắn sợ Trương Cuồng kia gian lận.
Sau khi Trương Cuồng đi WC trộm lấy một cái durex (BCS =.=”) siêu mỏng trong người ra, phía trên còn xứt chút KY (gel bôi trơn), dù sao cũng là lần đầu tiên của Tiêu mỹ nhân, không thể thương tổn người ta được, chuẩn bị tốt hết thảy! Trương Cuồng thực hưng phấn, mẹ nó khát khao lâu như vậy hôm nay rốt cục toại nguyện!
Phía sau, Tiêu Mặc trộm đổi ly rượu của mình cùng Trương Cuồng, liền nằm xuống.
” Đến uống một ly!”Trương Cuồng ôm lấy Tiêu Mặc nâng cốc trút vào miệng Tiêu Mặc
Tiêu Mặc một hơi uống xong, nghĩ thầm đùa giỡn ta không có cửa đâu! Nhưng hắn càng ngày càng thấy toàn thân khô nóng, xúc động, cảm giác trước mắt chính là bộ dáng của Tôn Ngữ
Phía sau Trương Cuồng tay chân nhuyễn ra! Hắn mơ mơ màng màng nghĩ mẹ nó uống nhầm rượu rồi…
About these ads
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT