CHƯƠNG 9]

“Thực xin lỗi ! Vân Trai, thực xin lỗi, tất thảy đều là ta sai …”

Ngay cả khi hôn mê, Tả Chấn Ngọc cũng tâm tâm niệm niệm, Tây Ninh chăm sóc y nghe vậy cũng không nhịn được nước mắt rơi xuống. Mỗi lời y nói, từng tiếng từng tiếng đều như khoét sâu vào lòng Dịch Vân Trai.

Dịch Vân Trai đau lòng không thôi, gục xuống bên giường y mà khóc.

Hắn đến tột cùng đã làm cái gì ? Ba năm trước đã thề sẽ chiếu cố, che chở Tiêu Lan Huân cả đời, muốn thay nàng chắn gió che mưa, bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn đến nàng, thương tổn đến người mà hắn yêu thương nhất.

Mà hiện nay hắn cũng thương yêu Tả Chấn Ngọc sâu nặng, nhưng vì cái gì lại chính mình vi phạm lời thề khi xưa ? Vì sao lại không mở lòng bảo hộ được người hắn yêu thương ?

“Lan Huân … Lan Huân …” Dịch Vân Trai khẽ gọi.

Tả Chấn Ngọc mở to mắt, vừa nhìn thấy hắn, trong mắt rất nhanh rưng rưng lệ nói : “Đều là ta hại ngươi ra như vậy ! Vân Trai, hết thảy là ta sai ! Ta không nên để ngươi yêu ta, là ta sai, tất cả đều là ta sai …”

Việc đã đến nước này, lẽ nào phải khiến ngọc đá câu phần mới bằng lòng dừng tay ? Tây Ninh không nghĩ muốn chứng kiến người kia một lần nữa tự sát, liền đột nhiên quỳ xuống, cầu xin Dịch Vân Trai buông tay.

“Thiếu gia, cứ như vậy không phải là chuyện tốt, người buông tha cho Tả Chấn Ngọc đi thôi, coi như hai người chưa từng quen nhau !”

Dịch Vân Trai toàn thân chấn động.

Bảo hắn quên đi nhưng ký ức ngọt ngào ngày xưa, một lần nữa để Tiêu Lan Huân ra đi ? Tưởng tượng đến đó, một cỗ run rẩy làm hắn không khỏi kinh hãi.

Bảo hắn không còn được nhìn thấy Lan Huân nữa, hắn không làm được !

Nhưng đây có lẽ là phương pháp duy nhất ! Tả Chấn Ngọc khóc như mưa, từng tiếng nghe thực bi ai : “Là ta phụ ngươi, ta nguyện ý cả đời này cầu phúc cho ngươi, cầu cho ngươi phúc thọ song toàn …” Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên áo gấm : “Như hoa mỹ quyến làm bạn.”

Dịch Vân Trai rống giận : “Ta không cần như hoa mỹ quyến, ta chỉ cần … chỉ cần …”

Tả Chấn Ngọc nghe hắn nói đến đó liền biết tiếp theo là gì. Y khóc đến toàn thân run rẩy lại hôn mê bất tỉnh. Tây Ninh vội vàng chạy đi mời thầy thuốc, mới làm cho Tả Chấn chuyển tỉnh lại.

Hậu viện xôn xao lớn như vậy, sớm khiến trong Dịch phủ phong thanh đồn đại rằng Dịch Vân Trai đem Tiêu Lan Huân nhốt tại hậu viện. Dịch lão gia vốn không tin con mình lại làm ra cái loại chuyện hoang đường như vậy, nhưng thầy thuốc cứ không ngừng lui tới khiến ông không thể không tin.

Ngày hôm đó, ông trực tiếp tới hậu viện, vừa bước vào liền thấy Tả Chấn Ngọc mê man, không khỏi giật mình lui lại vài bước.

“Đây … không phải là Tiêu Lan Huân sao ?”

Dù chưa từng tự mình gặp qua Tiêu Lan Huân, nhưng Dịch Vân Trai đã mời danh sư họa tranh cho nàng, người trước mắt lại càng thêm có thần vận, làm người ta chỉ cần liếc mắt liền biết người này là Tiêu Lan Huân.

“Nàng không chết ?”

Dịch lão gia vừa thấy trên khuôn mặt người kia vệt nước mắt chưa kịp khô, trên trán lại có vết thương lớn, trước đó còn nghe đồn con trai mình hết tới lui kỹ viện, ở nhà thì dưỡng mỹ thiếp sủng tì làm xằng làm bậy. Ông thoáng chốc đã hiểu được vấn đề, tức khắc hạ lệnh : “Lập tức cho người đưa Tiêu Lan Huân ra khỏi Dịch phủ !”

Dịch Vân Trai kinh hãi, Dịch lão gia liền mở miệng mắng hắn.

“Ta không biết lúc trước các ngươi đã có những hiểu lầm ân oán gì, nhưng nàng thà đập đầu tự sát như vậy, chứng tỏ nàng đã không muốn ở lại bên ngươi. Ngươi nếu không thương tiếc, sao còn không chịu buông tha cho nàng ? Cho dù lão thiên gia dễ dàng bỏ qua chuyện này, ta cũng không cho phép trong Dịch phủ có người phải chịu ủy khuất !”

Nhìn thấy vệt máu bầm trên trán, lại mang máng vệt nước mắt còn đọng trên mặt người kia, Dịch lão gia hiểu rõ tính tình của con trai mình, chỉ sợ tất cả đều là lỗi của hắn. Nếu để hắn cùng Tiêu Lan Huân tiếp tục dây dưa một chỗ, chỉ sợ nàng sớm bị bức tử.

“Lập tức đem nàng rời phủ ! Không được cho thiếu gia gặp nàng, ngay cả một sợi lông tơ cũng không được phép động tới. Cấp nàng thêm vàng bạc, đưa đi xa một chút, làm cho thiếu gia vĩnh viễn không tìm được nàng !”

Dịch Vân Trai toàn thân phát run : “Không … không … Phụ thân ! Đừng đem hắn đi !”

Dịch Vân Trai suốt ba năm không tìm được Tả Chấn Ngọc, giờ nếu để y rời đi, chỉ sợ mình vĩnh viễn không gặp lại được nữa ! Bảo hắn không còn được gặp lại y … không, hắn tuyệt đối không đồng ý !

“Ngươi như vậy đối đãi với nữ nhân nhà người ta, giờ lại không để ta đem nàng đi ? Bằng không ta đem ngươi rời đi cũng được !”

Dịch lão gia giận đến cực điểm, mắng hắn càng thêm khó nghe.

“Phụ thân, ta sai rồi ! Ta xin người đừng đưa hắn rời đi. Là ta cũng hắn có chút hiểu lầm, hiện tại ta đã nghĩ thông rồi, ta muốn thú hắn làm vợ, cả đời này sẽ thương yêu hắn !”

Dịch lão gia cũng biết hắn đối với Tiêu Lan Huân tình sâu ý đậm, tuy rằng ông không biết bọn họ vì sao tranh cãi ầm ĩ tới mức Tiêu Lan Huân đến nỗi phải tự sát, nhưng thấy đứa con thanh thanh cầu khẩn vẫn khiến ông mềm lòng.

“Ngươi dám thề với trời đất ?”

Dịch Vân Trai lập tức nói : “Ta Dịch Vân Trai thề với trời đất ! Cả đời này chỉ yêu mình Tiêu Lan Huân, vĩnh viễn vì hắn đau lòng, vì hắn thương tiếc, đời này sẽ không phụ hắn !”

Dịch lão gia nghe hắn khẩn thiết như vậy, cơn giận trong lòng cũng bình ổn đi một chút.

“Đem nàng chuyển tới khách phòng đi ! Nàng không phải phạm nhân, không cần bị ngươi giam giữ như vậy, hơn nữa khi nàng tỉnh lại, nếu nàng giận ngươi, căm ghét ngươi, nói muốn ra đi, ngươi không được ngăn trở nàng, nghe rõ chưa ?”

“Vâng, phụ thân, ta sẽ không để hắn rời xa ta lần nữa !”

Dịch Vân Trai ôm lấy Tả Chấn Ngọc, vẻ mặt ôn nhu cùng đa tình, làm Dịch lão gia nhìn thấy cũng không đành lòng.

“Ta không hiểu chuyện của mấy người trẻ các ngươi, nhưng nếu ngươi yêu nàng, vì cái gì phải đến mức tra tấn nàng như vậy ? Chẳng lẽ muốn nàng chết đi rồi, ngươi mới khóc lóc bi thương, lúc đó chẳng phải có hối hận cũng không kịp sao ? Như vậy ba năm ngươi tìm kiếm nàng để làm gì ? Ta thấy ba năm trước nàng rời bỏ ngươi, cũng là do ngươi sai đi !” Dịch lão gia không nhịn được thở dài.

Tây Ninh nghe xong suy đoán của Dịch lão gia, vẻ mặt dở khóc dở cười, bất quá nếu có thể nhờ vậy mà thiếu gia nhà hắn chịu buông tay, có thể cũng là chuyện tốt.

“Thiếu gia, việc đã đến nước này ,chi bằng đưa Tả Chấn Ngọc ra ngoài an trí đi !”

Đưa Tả Chấn Ngọc chuyển tới khách phòng coi như là chủ ý của Dịch Vân Trai, xem ra cũng không cần lo lắng thêm nữa.

“Thiếu gia, người sao phải làm khổ chính mình cùng Lan Huân tiểu … ách, Tả thiếu gia như vậy ?”

Ôn nhu nhìn lại khuôn mặt Tả Chấn Ngọc, Dịch Vân Trai nhẹ giọng nói : “Phụ thân và ngươi đều không hiểu, là ta không nên ép hắn đi theo như vậy. Tiêu Hồng Nhi cùng hắn dung mạo cũng tương tự nhau, lại một lòng muốn ta. Vì sao ta ở cùng Hồng Nhi càng lâu lại càng có cảm giác chán ghét, ngược lại, dù hắn diện mạo hoàn toàn thay đổi, ta lại phải mỗi ngày đến tiểu ốc cũ kỹ đó gặp hắn mới thấy an tâm. Nhìn hắn rơi lệ, thân ta như có lửa đốt, biết hắn là nam tử, chính bản thân mình lại vô pháp khống chế …”

“Thiếu gia …” Tây Ninh đã hầu hạ Dịch Vân Trai, những ngày đó cũng biết hắn có bao nhiêu kỳ quái.

“Ta thương hắn ! Ta là như vậy thương hắn, cho dù hắn che giấu thân phận, khuôn mặt toàn bộ cũng đã bị hủy, ta vẫn không khỏi chính mình thương hắn. Nhìn hắn, thương tiếc hắn, kia vì cái gì lại lãng phí thời gian đối đãi hắn ? Trên đời này, đoạn tụ Long Dương chi luyến cũng đã nghe nói, ta đến tột cùng là ghét bỏ hắn ở điểm nào, khiến hắn phải tự vẫn như vậy ? Vì cái gì lại ra nông nỗi này ?”

Không hiểu Dịch Vân Trai nói gì, nhưng là Tây Ninh vẫn thực chăm chú lắng nghe.

“Ta muốn giữ hắn bên mình. Ta muốn thú hắn !”

“Thú … thú hắn ?” Tây Ninh sợ tới mức thiếu chút nữa đã tự cắn phải lưỡi. Thiếu gia lại điên rồi sao ?

Dịch Vân Trai ngược lại vừa nói ra được thâm tình của mình, tâm trạng thoáng chốc trở nên thoải mái rất nhiều.

Hắn vốn là người thông minh, nhưng vì vướng phải ái tình mà trở nên bi lụy, cho nên mới bị Tiêu Hồng Nhi cùng Tiêu gia lừa gạt lâu như vậy, giờ thần trí đã thanh sảng, bỗng nhiên lại thấy vấn đề trở nên rõ ràng.

“Đúng vậy, ta muốn thú hắn về làm vợ ! Hắn tên Lan Huân, lấy nhũ danh là Chấn Ngọc. Ta muốn hắn lấy thân phận nữ tử gả cho ta. Cả đời này, ta chỉ có hắn làm vợ !”

“Chờ … chờ đã, thiếu gia, lời người nói là thật ?”

“Đúng vậy ! Ngươi hảo hảo chiếu cố hắn, ta phải đi tìm hiểu xem Long Dương Quân trong lúc yêu nhau phải làm như thế nào. Ta đi hỏi thăm tin tức, sẽ lập tức trở về !”

“Thiếu gia … uy … thiếu gia !”

Dịch Vân Trai giống như bao nhiêu gánh nặng cùng bất an đều đã được trút bỏ, nhưng là giờ lại đến lượt Tây Ninh lo lắng không thôi.

Thiếu gia lại điên rồi ! Chắc chắn lần này là hắn điên thực lợi hại đi, như vậy mới có thể muốn thú một nam tử về làm vợ ! Tây Ninh đau khổ lộ ra bộ mặt ai thán.

Tả Chấn Ngọc tỉnh lại, Tây Ninh liền mang những lời của Dịch Vân Trai kể lại cho y, y nghe xong tâm tình lại càng trở nên ưu thương.

Là y không nên tồn tại, khiến cho Dịch Vân Trai trở nên tâm phiền ý loạn ? Tả Chấn Ngọc thầm nghĩ.

Tây Ninh  mới nói được một nửa, Tả Chấn Ngọc không nhịn được rơi lệ, vừa lúc Dịch Vân Trai mở cửa bước vào. nhìn khuôn mặt y lộ vẻ bi thương, lập tức quay qua trừng mắt với Tây Ninh, nhanh chóng đuổi hắn ra ngoài.

“Chấn Ngọc, ta vừa mua về vài cái long diên bao nổi danh nơi này, ngươi bị thương, ta đút cho ngươi ăn.”

Dịch Vân Trai bây giờ mỗi cử động, lời nói đều giống như ba năm trước kia khi hai người còn bên nhau, làm cho Tả Chấn Ngọc đau lòng không thôi, thiếu chút nữa khóc ra.

“Sao vậy ? Ngươi không thích ta làm như vậy với ngươi ?” Dịch Vân Trai ôn nhu hỏi.

“Là ta thực xin lỗi, ngươi hận ta oán ta là phải, ta không có tư cách để ngươi đối tốt với ta.” Lau đi nước mắt, Tả Chấn Ngọc cố trấn tĩnh lại, nhưng rồi lại nhịn không được mà khóc tiếp.

Dịch Vân Trai xé một mẩu bánh bao, nhét vào miệng y. Hương vị ngọt ngào khiến Tả Chấn Ngọc muốn khóc tiếp cũng không khóc được.

“Ăn ngon không ?”

Tả Chấn Ngọc trong miệng đều là hương vị thơm ngon, y ngơ ngác gật đầu, không hiểu vì sao Dịch Vân Trai hôm nay bỗng nhiên đổi tính.

Dịch Vân Trai trước đây đối y lãnh khốc vô tình đã không còn nữa, hiện tại là một Dịch Vân Trai giống như trước kia không hề phát hiện ra thân phận nam tử của y, hết lòng ôn nhu đối đãi.

“Ăn ngon.”

“Vậy ăn thêm chút nữa ?”

Y như thế nào có thể làm trái lời hắn, liền nhanh chóng gật đầu.

Dịch Vân Trai đút cho y thêm một miếng nữa. Nhìn Tả Chấn Ngọc chậm rãi nhai nuốt liền hỏi : “Ta có thể ăn cùng ngươi không ?”

“Đương nhiên có thể.”

Vừa được y đáp ứng, Dịch Vân Trai đột nhiên ghé sát mặt Tả Chấn Ngọc, nhẹ nhàng kề môi nhấm nháp hương vị ngọt ngào trên môi y.

Tả Chấn Ngọc sợ tới mức không dám cử động.

“Môi ngươi thực ngọt. Hình như ta chưa từng hôn qua ngươi.”

Tả Chấn Ngọc hơi thở trở nên dồn dập, bởi hai bàn tay Dịch Vân Trai đang giữ lấy y. Hắn ghé vào vành tai y, hôn nhẹ.

“Hôm đó ta uống rượu rồi đến phòng ngươi, có phải đã khi dễ ngươi hay không ?”

Tả Chấn Ngọc hơi thở dồn dập đến không thể trả lời, nhưng là hai mắt y mang máng lệ, làm cho Dịch Vân Trai từ trong mắt y tìm được đáp án.

“Gả cho ta đi, Chấn Ngọc ! Bất quá phải ủy khuất ngươi mặc nữ trang gả cho ta. Chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, không rời xa nữa. Được không ?”

“Ngươi … ngươi điên rồi sao ?” Tả Chấn Ngọc nghe hắn nói vậy, khó nhịn được bi thương, lệ lại rơi xuống. Nếu có thể dễ dàng gả cho hắn, hà cớ gì y lại phải trốn tránh hắn lâu như vậy ?

“Ta yêu ngươi ! Ngoại trừ ngươi, là ai ta cũng không cần ! Nếu như vậy kêu ta là điên, hãy cứ để ta điên đi !” Dịch Vân Trai thâm tình chân thành đối y nói.

“Ngươi … ngươi …”

“Cho dù ba năm trước ngươi có nói mình là nam nhân, chỉ sợ ta vẫn sẽ yêu thương ngươi.” Dịch Vân Trai cười khổ nói ra tâm tình của mình.

Hắn đã hoàn toàn thông suốt, cho dù Tả Chấn Ngọc trước mặt hắn thừa nhận thân phận nam tử, hắn vẫn là không thể tự kiềm chế chính mình khỏi yêu thương y.

“Ngươi cũng biết Tiêu Hồng Nhi cùng ngươi diện mạo tương tự, ta đối với nàng lại chỉ cảm thấy chán ghét. Mỗi ngày phải tới tiểu ốc kia nghe quái bệnh nam tử đánh đàn, tâm mới thấy yên. Tuy là khuôn mặt hắn đã bị biến dạng, chính là mỗi khi thấy hắn rơi lệ lại làm cho ta khó kiềm chế nổi, thiếu chút nữa đã ôm lấy hắn, vĩnh viễn không buông tay. Loại cảm xúc khiến ta hoảng sợ kích động, không dám quay lại tiểu ốc đó nữa, nhưng tâm lại không thể quên được.”

Tả Chấn Ngọc nghe đến trợn mắt há mồm.

Dịch Vân Trai tiếp tục nói : “Ta bảo Tiêu gia đưa ngươi ra ngoài, không nghĩ bọn họ lại đem ngươi đuổi đi. Vừa thấy ngươi ngoài phố phải chịu khổ cực, trong lòng ta đau như cắt, mới phân phó hạ nhân mỗi ngày đều đến mua tranh của ngươi, giúp ngươi có thể sống khá giả hơn một chút. Này chính là tranh chữ đó, ta mới nhận ra ngươi là Tiêu Lan Huân.”

“Là thật vậy ? Nguyên lai là ngươi ?” Tả Chấn Ngọc vừa nghe, không khỏi chấn động.

Trách không được khi y cố gặng hỏi vị tôi tớ đến mua tranh kia, rằng lão gia nhà họ là ai, họ chỉ ấp úng không trả lời, xem ra là đã được Dịch Vân Trai căn dặn không nói ra.

Dịch Vân Trai nhẹ nhàng nắm tay y, đem y ôm vào lòng.

“Ta chỉ yêu duy nhất một người, nếu bắt ta phải đứng nhìn người đó ra đi, ta không làm được. Ta biết là ngươi quan tâm đến ta, không đành lòng thấy ta đau khổ nên mới bảo Tiêu Hồng Nhi mạo danh thân thế của ngươi, đúng không ?”

Nghe Dịch Vân Trai nói đến đây, Tả Chấn Ngọc cảm động rưng rưng gật đầu.

“Chúng ta thành thân đi ! Ta sẽ không vì người là nam tử liền thú người khác về làm vợ, khiến ngươi đau lòng thống khổ, ta lại lầm nàng là người kia. Ngươi chính là người ta yêu, ta nguyện ý cả đời này sẽ không rời xa ngươi. Ta sẽ cho ngươi hạnh phúc, khiến ngươi khoái hoạt, đời này kiếp này sẽ vĩnh viễn cùng ta.”

Tả Chấn Ngọc cảm động đến phát khóc. Nhưng lần này là nước mắt của vui sướng cùng hạnh phúc, không giống như trước kia vì bi thương, thống khổ mà rơi lệ.

Hỉ đường bên trong, tân lang tân nương đều đã bái xong thiên địa, cả Dịch gia tràn ngập vui mừng.

Dịch Vân Trai cuối cùng đã tìm được ái nhân Tiêu Lan Huân, chính là nàng ba năm trước xả thân giúp hắn giải độc, khiến cả dung mạo đều đã bị hủy. Lợi dụng thời cơ này mà Tiêu lão gia Tiêu Đại Nghiệp đã đưa nhi nữ nhà mình – Tiêu Hồng nhi có diện mạo giống nàng vào mạo danh thế thân.

Nhưng như vậy Tiêu gia vẫn chưa thỏa mãn, còn sợ mọi chuyện bại lộ, sai người đem Tiêu Lan Huân đuổi đi, hại nàng lưu lạc đầu đường xó chợ, suýt nữa bệnh tử.

Tuy rằng Dịch Vân Trai không biết nàng chính là Tiêu Lan Huân, nhưng vẫn là đối nàng thủy chung quải niệm, cuối cùng, nàng cùng Dịch Vân Trai nhân duyên hữu tình thành thân thuộc, còn Tiêu gia chịu tiếng thóa mạ của vạn nhân.

Tiêu Lan Huân chung tình lại chịu ủy khuất, khiến cho thi nhân chỉ thi tán vịnh, nam nhân lại hận không được nữ tử mĩ mạo như vậy cùng mình thương yêu cả đời. Trong thời gian ngắn, tình yêu của hai người được truyền đi trở thành chuyện lạ thế gian.

Chỉ có Tây Ninh cùng người của Tiêu gia biết được chân tướng sự việc, chẳng qua cho dù người nhà Tiêu gia có bịa đặt sinh sự nói Tiêu Lan Huân là nam nhân, cũng chẳng ai tin tưởng, còn nghĩ bọn họ vì đố kỵ mà muốn phá vỡ nhân duyên tốt đẹp đó. Sau khiến người đời phẫn nộ, Tiêu gia đành phải ngậm miệng, không dám nói gì thêm.

Mà người duy nhất đáng được cảm kích là Tây Ninh, đương nhiên sẽ không nhiều chuyện nói ra chân tướng.

Sau khi cùng Tả Chấn Ngọc hòa hảo một chỗ, Dịch Vân Trai liền trở lại bình thường, giống như muốn trở thành đấng phu quân đáng tin cậy, không để Tả Chấn Ngọc phải hổ thẹn, hắn so với ngày xưa càng thêm cố gắng kinh doanh gia nghiệp, làm Dịch lão gia không ngừng khen ngợi.

Tả Chấn Ngọc hiếu thuận với cha mẹ chồng, lại tự mình cai quản chuyện trong nhà. Hai người phu xướng phụ tùy, trong mắt Tây Ninh mà nói, tình huống hiện tại so với việc để thiếu gia tùy tiện thú loại nữ nhân thất loạn bát tao kia về, quả thực là tốt hơn rất nhiều.

Tưởng tượng ra Dịch Vân Trai bất hạnh mà thú Tiêu Hồng Nhi kia về làm vợ, Dịch gia sẽ một trận gà bay chó sủa đến thê thảm. Tây Ninh không ngừng cảm tạ ông trời, may mắn chỉ có mình ngu muội nhận lầm Tiêu Hồng Nhi là Lan Huân tiểu thư.

Cho dù Tiêu Lan Huân có là nam cũng chẳng sao, chỉ cần thiếu gia vui là tốt rồi.

Tóm lại là thiếu gia làm gì cũng đúng ! Tây Ninh cho là vậy.

Chỉ có Dịch lão gia trong lòng còn khúc mắc. Ông cảm thấy Tiêu Lan Huân nhất định là cát nhân thiên tướng, bằng không nếu là một nữ tử bình thường đã sớm bị độc chết rồi, nàng lại như vậy qua được vài năm. Bởi vậy ông nhận định Tiêu Lan huân là người có phúc khí, cô nương tốt như vậy thực xứng với con mình.

Đêm động phòng hoa chúc, hết đám người này đến người nọ muốn tìm Dịch Vân Trai chúc rượu, Tây Ninh giúp hắn cản vài lần, hắn liền nhanh chân chạy nhanh về phòng với Tả Chấn Ngọc.

Có Tây Ninh trợ giúp, Dịch Vân Trai rốt cuộc tránh được đám người tạp nham rắc rối.

Xuân tiêu nhất khắc thiên kim, Tả Chấn Ngọc đêm nay sẽ hoàn toàn thuộc về hắn, khiến khí huyết trong hắn không ngừng dâng lên, hận không thể một bước bay nhanh về phòng.

Nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, tấm khăn đỏ được nhấc lên, làm lộ ra Tả Chấn Ngọc nét mặt ửng hồng, Dịch Vân Trai càng nhìn càng mê mẩn.

Hắn mấy hôm gần đây đã đọc không ít Long Dương bí tịch, đều là chuẩn bị cho đại sự đêm nay.

Dịch Vân Trai đã từng làm qua mấy chuyện phong lưu đó với nữ nhân, nhưng đối với nam nhân lại chưa từng, hai lần trước với Tả Chấn Ngọc đều là trong lúc thần trí mơ hồ. Nghĩ đến Tả Chấn Ngọc mà nói, đó cũng phải là trải nghiệm vui sướng gì.

Hắn nhất định sẽ khiến cho Tả Chấn Ngọc cảm thấy được đêm nay cùng hắn thân thiết là  thực cao hứng cùng khoái hoạt.

Dịch Vân Trai không muốn y bị thương, càng không muốn làm y đau đến khóc thảm. Hắn đã thấy quá nhiều nước mắt của y rồi, thầm nghĩ đêm nay phải để y vui vẻ ở dưới thân mình hầu hạ.



[

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play