CHƯƠNG 2]

Tây Ninh cùng Dịch Vân Trai về tới tây sương phòng. Cá tính của Tây Ninh tương đối trầm lặng, không giống tôi tớ nông cạn huyên náo bình thường, bởi vậy mà Dịch Vân Trai mới lưu hắn lại bên mình làm người hầu cận.

“Thiếu gia, có cần phái người đi bẩm với lão gia đã tìm được Lan Huân tiểu thư không ?”

Dịch Vân Trai vừa rồi trước mặt người khác nho nhã ôn hòa bao nhiêu thì giờ phút này lại trở lên nghiêm khắc, băng lãnh bấy nhiêu.

“Không.”

Tây Ninh yên lặng nghe, cuối cùng mới thấp giọng nói ra suy nghĩ trong lòng : “Vừa rồi Tiêu lão gia ở thượng phòng chảy rất nhiều mồ hôi lạnh”

Dịch Vân Trai những năm gần đây trải qua nhiều sóng to gió lớn, đương nhiên cũng nhận ra được những tình huống khác thường.

Hắn lấy ra chiếc trâm cài đầu từ ống tay áo, không thể là giả, người cũng là thật, vậy tại sao khi hắn yêu cầu gặp Tiêu Lan Huân, Tiêu Đại Nghiệp lại đổ mồ hôi lạnh một cách không bình thường như vậy ?

Trước mắt xem ra gió yên sóng lặng, thật giống như một kết thúc viên mãn, vì sao hắn vẫn có ý niệm không chắc chắn trong đầu ?

“Đợi một thời gian nữa hẵng báo đi !”

“Ân, thiếu gia”

Xa xa truyền đến tiếng đàn trầm bổng, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng khiến cho người nghe thấy lòng thoải mái thanh thản.

Tây Ninh lắng tai nghe, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Tiếng đàn thực hảo ! Ta nhớ Lan Huân tiểu thư cũng hay chơi đàn, cũng từng đàn những thanh âm như vậy cho thiếu gia nghe.”

Hồi ức xa xưa cũng từ từ trỗi dậy. Từ khi hắn cùng Tiêu Lan Huân gặp nhau rồi trở thành tri tâm, nàng luôn một mình u sầu không thôi.

Hắn hỏi nàng vì sao không vui, nàng lại giương đôi mắt rưng rưng nhìn hắn.

Hắn dùng hết mọi cách sủng hạnh, yêu thương nàng mà nàng lại càng ngày càng bi thương, làm cho hắn cảm thấy cơ hồ trong nháy mắt sẽ mất nàng.

Sau đêm hôm đó, trên giường chỉ còn lưu lại một vệt máu loang lổ, bóng dáng Tiêu Lan Huân đã không thấy đâu, hắn biết chính mình khi dược tính phát tác đã làm nàng bị thương, vội vàng lao đi tìm nàng, rốt cuộc vẫn là không tìm được.

Dịch Vân Trai có chút vơi đi sầu muộn, nhưng nghĩ lại mấy năm trường đau khổ tương tư, đến hôm nay nỗi khổ tương tư đã được giải, vì cái gì…

Vì cái gì … hắn không có cảm giác vui mừng đến phát điên?

“Thiếu gia, chúc mừng người tìm được Lan Huân tiểu thư”

“Ngươi cũng nghĩ nàng là Lan Huân?” hắn hỏi lại.

Tây Ninh không nói lời nào, chỉ có tiếng đàn xa xăm êm như nước chảy nhẹ nhàng lướt qua trong lòng hai người.

Dịch Vân Trai ở lại Tiêu gia mấy ngày, Tiêu Hồng Nhi ở bên đã thân thiết đến mức luôn bám lấy cánh tay hắn, lại nhớ đến những ngày hai người ở chung, hắn không khỏi bật cười.

Nàng đỏ mặt giận dỗi nói : “Ngươi cười cái gì?”

“Ta cười ngươi trở lên hoạt bát hơn”

So sánh với vẻ mặt Tiêu Lan Huân ngày trước luôn mang theo vẻ khinh sầu, Tiêu Hồng Nhi dường như đánh mất ý sầu mà tăng thêm vài phần sức sống.

“Ta hoạt bát không tốt sao?”

Tiêu Hồng Nhi lại thêm giận, sắc mặt ửng hồng, càng thêm phần khả ái.

Dịch Vân Trai đưa nàng đến hoa viên ngoạn cầu, nếu hắn cố ý ném mạnh một chút nàng liền không đỡ được, đành ảo não kêu nữ tì đi tìm về.

Lần này Dịch Vân Trai dùng lực quá lớn mà ném qua đầu Tiêu Hồng Nhi, nàng căm tức giậm chân.

“Là ngươi cố ý khi dễ ta !”

“Ta còn muốn khi dễ ngươi cả đời!”

Tiêu Hồng Nhi hé ra khuôn mặt đỏ đến độ như bị đốt nóng. Tiêu Hoa Nhi ở một bên cùng họ chơi ném cầu, thấy bọn họ liếc mắt đưa tình thì âm thầm cắn răng.

Nàng luôn nghĩ rằng muội muội Tiêu Hồng Nhi vì mệnh tốt nên mới có thể gả cho Dịch Vân Trai, nếu mình cũng may mắn như vậy thì người Dịch Vân Trai yêu thương nhất định là nàng.

Vì lấy lòng Dịch Vân Trai, Tiêu Hoa Nhi chạy tới tìm cầu, cầu còn chưa thấy lại thấy một quái nhân ngồi gần đám cỏ mọc cao, làm cho nàng sợ tới mức thét chói tai:

“Có…có yêu quái!”

Dịch Vân Trai chạy tới trước thét lớn tiếng: “Là ai ở đây giả thần giả quỷ ?”

Tả Chấn Ngọc ngồi xổm bên lùm cây luống cuống đứng dậy, đối mặt với Dịch Vân Trai cao lớn, y cảm thấy ngực bị đè nặng đến cơ hồ không thở nổi. Ánh mắt tất cả tập trung trên người hắn.

Trên gương mặt Tả Chấn Ngọc che phủ tầng tầng sa mỏng khiến người ta không thấy được diện mục của y.

“Ngươi là ai ? Vì sao ở đây nhìn lén ?” Dịch Vân Trai quát hỏi, thanh âm không chút do dự, thậm chí có chút vô tình.

Tả Chấn Ngọc hé miệng nhưng không lời nào thoát ra.

Không biết là do Dịch Vân Trai quá mức anh tuấn hay vì y lần đầu thấy một nam nhân anh tuấn như vậy, đến nỗi nói không lên lời.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Tiêu Hồng Nhi đi sau Dịch Vân Trai đột nhiên kêu lớn, thanh âm vang vọng cả hoa viên. Ngữ khí của nàng thể hiện việc Tả Chấn Ngọc xuất hiện ở đây là không nên đến mức nào, dường như đây là một sự kiện hết sức đáng sợ.

Tả Chấn Ngọc không được tự nhiên đưa tay chạm vào khuôn mặt mình một chút rồi lại kinh hãi vội vàng buông tay, nhỏ giọng nói: “Ta thấy mèo con chạy tới đây nên ra tìm nó”

“Chỉ vì tìm con mèo kia ? Ngươi mau về hậu viện đi, không cần đem bệnh lây cho chúng ta.”

Tiêu Hồng Nhi nói ra không chút khách khí, còn Tiêu Hoa Nhi lại mang một vẻ mặt chán ghét, Tiêu gia ai cũng biết y thân mang ác bệnh, chỉ hận y không thể chết nhanh một chút.

Bị bọn họ khinh ghét rõ ràng như vậy, Tả Chấn Ngọc thân hình run rẩy một chút, y ngẩng đầu , ánh mắt dường như không tự chủ được mà dừng lại trên gương mặt anh tuấn của Dịch Vân Trai.

Tây Ninh kéo Dịch Vân Trai  lùi lại mấy bước, không muốn bọn họ đứng quá gần.

“Thiếu gia, lùi lại một chút, hắn chắc chắn là người cháu mang bệnh mà Tiêu lão gia nói đến.”

Dịch Vân Trai nhìn cách ăn mặc kì quái của y, Tả Chấn Ngọc thân mình run rẩy vội vàng xoay người.

“Ta không phải cố ý làm khách quý giật mình, là ta tưởng mèo con chạy đến hoa viên. Thực xin lỗi, ta lập tức rời đi.”

Tiêu Hồng Nhi chỉ ra cửa, vênh mặt hất hàm sai khiến.

“Ngươi mau rời khỏi đây, nhanh lên !”

Tả Chấn Ngọc vội vàng rời đi. Dịch Vân Trai quay sang nhìn Tiêu Hồng Ngọc một lúc lâu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Sao ngươi lại đối với hắn như vậy ?”

Tiêu Hồng Nhi có điểm chột dạ nói: “Ta nói không có sai. Người hắn mang bệnh, hơn nữa còn là quái bệnh, không thầy thuốc nào chữa được. Ta sợ mọi người bị hắn lây bệnh.”

Dịch Vân Trai không trách cứ nàng nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ thần thái không ủng hộ.

“Hắn là biểu ca của ngươi phải không ? Ta thấy ngươi nói chuyện với hắn không có lấy nửa điểm tôn trọng, so với nô tỳ còn khinh mạn hơn. Ta không muốn thê tử tương lai của ta là người như vậy. Ngươi tự ngẫm lại đi !”

Tiêu Hồng Nhi không cam lòng, bật khóc xoay người bỏ chạy về phòng, gấp đến độ tỳ nữ phía sau đuổi theo không kịp. Chỉ có Tiêu Hoa Nhi thấy nàng bị mắng thì mừng ra mặt.

“Thiếu gia, sao người lại làm vậy ?“ Tây Ninh không đồng tình việc hắn vì một chuyện nhỏ mà giáo huấn Tiêu Lan Huân trước mặt mọi người.

Dịch Vân trai cau mày : “Dịch gia sản nghiệp rộng lớn, nếu nàng cứ ỷ thế hiếp người, ngay cả biểu ca cũng không xem trọng, khi ta ra ngoài buôn bán chẳng phải cả Dịch gia sẽ đại loạn ư ?”

Tây Ninh không biết phải đáp trả thế nào, bất quá vẫn không nhịn được khuyên nhủ : “Thật vất vả mới tìm được Lan Huân tiểu thư, người đối với nàng hung dữ như vậy, trong lòng nàng nhất định sẽ khổ sở, tuổi nàng còn nhỏ, từ từ dạy bảo là được.“

Dịch Vân Trai thấp giọng nói : “Tây Ninh, dẫn ta tới chỗ biểu ca của nàng. Ta nghĩ nên thay mặt nàng tạ lỗi. Thê tử tương lại của ta đắc tội với hắn, ngay cả khi hắn khoan dung độ lượng, ta cũng không thể bỏ qua như vậy.”

Dịch Vân Trai trách cứ Tiêu Lan Huân cũng được, nhưng vừa nghe hắn muốn gặp mặt quái nhân kia làm Tây Ninh nghẹn họng, vội vàng ngăn lại.

“Thiếu gia, ngươi không nghe thấy sao ? Nam nhân kia mang quái bệnh có thể lây a !”

Dịch Vân Trai bướng bỉnh không chịu nghe lời khuyên của hắn.

“Dẫn đường !“

“Thiếu gia … “

Dịch Vân Trai giận dữ nói : “Ta bảo ngươi dẫn đường, không nghe thấy sao ?”

Thấy Dịch Vân Trai nổi giận, Tây Ninh đành không chút tình nguyện dẫn đường.

Tây Ninh chỉ hi vọng vị biểu thiếu gia mắc quái bệnh kia có thể cách thiếu gia nhà hắn càng xa càng tốt. Người nọ sống chết hắn chẳng quan tâm, nhưng nếu đem quái bệnh lây cho thiếu gia tôn quý nhà hắn thì thực không xong.

Nơi ở của Tả Chấn Ngọc làm Tây Ninh không khỏi nhíu mày, một nơi rách nát te tua, phía đông gió lùa phía tây mưa dột, căn bản không giống chỗ cho người ở.

Phía trước tiền trang treo một chiếc chuông gió, khi gió thổi qua, tiếng chuông thanh thoát vang lên, rất có ý thơ, làm cho nơi này tuy rách nát lại không hề dung tục.

Tả Chấn Ngọc đứng ở hành lang trước cửa phòng khách, dường như đang suy tư gì đó đến ngây ngốc, không hề phát hiện có người ghé thăm.

Tây Ninh không dám lại gần y, liền đứng từ xa gọi : “Biểu thiếu gia …”

Tả Chấn Ngọc thân thể cứng đờ, từ từ quay đầu lại, lụa mỏng che khuất khuôn mặt, chỉ hé ra đôi mắt.

Y mở miệng kinh ngạc, dường như không thể tưởng tượng vị khách quý như Dịch Vân Trai lại xuất hiện ở nơi này.

“Dịch Thiếu gia ?”

Thanh âm của y thật nhỏ. Dịch Vân Trai tiến lại gần y, thật gần, giống như muốn nghe cho rõ thanh âm mơ hồ của y, để xác định xem y đang nói điều gì.

Tả Chấn Ngọc ngược lại cứ thế thoái lui từng bước, nhỏ giọng nói : “Ta bị nhiễm quái bệnh, đừng đến quá gần.”

“Ta là vị hôn phu của Lan Huân, hôm nay nàng thất lễ với ngươi nên ta đặc biệt hướng ngươi bồi tội.”

“Đúng vậy, ngươi là vị hôn phu của Lan Huân …”

Tả Chấn Ngọc thì thầm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Dịch Vân Trai, ngay cả Tây Ninh cũng thấy lạ.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của Tây Ninh, tay Tả Chấn Ngọc không kìm được vuốt khuôn mặt mình rồi lập tức buông xuống.

Y dùng thanh âm nhỏ nhất để trả lời Dịch Vân Trai.

“Dịch thiếu gia khách khí rồi, ta ăn không ở không ở Tiêu gia, thân còn mang quái bệnh mà họ vẫn phái người chiếu cố ta, họ không muốn gặp ta hay để khách quý thấy ta cũng là phải thôi.”

Dịch Vân Trai quan tâm nói : “Ta biết vài vị lương y, có thể …”

Tả Chấn Ngọc lắc đầu, khóe miệng hiện lên một mạt cười khổ : “Bệnh của ta đã không còn thuốc chữa, những vị lương y trước đều không tìm ra nguyên nhân.”

“Có thể cho ta xem bệnh không ?”

Vừa nghe hắn nói muốn xem bệnh, Tả Chấn Ngọc vội lùi lại : “Bệnh ở trên mặt ta, cực kỳ đáng sợ. Ta không muốn người khác thấy diện mục kì quái của ta.”

“Vẫn có thể chữa được chứ ? Nếu ngươi không ngại, ta sẽ gọi thầy thuốc đến xem thử.”

“Không, không cần.” thanh âm Tả Chấn Ngọc nhỏ đến mức không thể nghe thấy “Đây là báo ứng của ta, ta không muốn cố gắng chữa trị nữa.”

Nghe thấy y nói thực nghiêm trọng, Tây Ninh thấy Tả Chấn Ngọc đem bệnh của mình thành [báo ứng], chỉ sợ có chuyện không bình thường, không hiểu sao thiếu gia nhà mình vẫn lại gần y.

Giữ chặt tay áo Dịch Vân Trai, Tây Ninh không muốn để hắn tiếp tục bước tới.

“Thiếu gia, trời tối rồi, chúng ta nên về thôi.” Tây Ninh nhỏ giọng nhắc nhở, kì thực hắn muốn thiếu gia mau mau rời khỏi, đừng cùng vị quái bệnh biểu thiếu gia kia tiếp tục dây dưa nữa.

“Chờ ta chút đi !” Dịch Vân Trai vẫn mắt điếc tai ngơ. Hắn còn muốn lại gần Tả Chấn Ngọc chút nữa.

Tả Chấn Ngọc đã lùi đến sát tường, vội mở cửa : “Như vậy đi, Dịch thiếu gia, ngày khác tái kiến.”

Y khép cửa, Dịch Vân Trai lại tiến tới đẩy cửa bước vào.

Tây Ninh gấp đến độ toát mồ hôi. Không phải là thiếu gia nhà hắn giàu quá hóa khùng nên mới khăng khăng hướng vị quái bệnh biểu thiếu gia kia mà đeo bám chứ.

Tả Chấn Ngọc cũng bị dọa sợ ra mặt, mà Tây Ninh sợ bị lây bệnh, không dám bước vào nhà.

“Ta có thể xem mặt ngươi không ?”

Dịch Vân Trai hoàn toàn không để tâm đưa ra yêu cầu khiến Tả Chấn Ngọc kêu lên kinh hoàng.

“Mặt của ta không thể để người khác thấy, Dịch thiếu gia, xin ngươi đừng xem ta như trò đùa.”

“Ta không trêu đùa ngươi ! Tiếng nói của ngươi thật giống với Lan Huân, so với Hồng Nhi còn giống hơn. Cho ta xem mặt ngươi …”

Tả Chấn Ngọc thất kinh, y đưa hai tay lên ôm lấy mặt mình, dường như làm vậy có thể khiến Dịch Vân Trai không nhìn thấy được.

“Ngươi không cần qua đây ! Đừng có qua đây ! Ta không phải Tiêu Lan Huân. Cũng không thể cho ngươi xem mặt. Mặt của ta rất xấu, không giống Tiêu Lan Huân xinh đẹp.”

Dịch Vân Trai cầm lấy bàn tay đang cố thủ của y, mở bung ra. Tả Chấn Ngọc kêu lên thảm thiết.

Dịch Vân Trai giữ chân y, thân hình không hề cao lớn như nam nhân bình thường lập tức bị hắn áp đảo trên mặt đất.

“Chiều cao, hình thể của ngươi đều cực kỳ giống Lan Huân, ngữ điệu lời nói cũng giống, nhất là thanh âm … thanh âm của ngươi thực sự rất giống, quá giống !”

Hắn kéo khăn che mặt xuống, Tả Chấn Ngọc liền kêu lên thảm thiết. Tấm khăn rơi xuống làm lộ ra khuôn mặt đích thực.

Diện mạo kia căn bản không thể xem là của con người. Khuôn mặt bị tàn phá hết sức nghiêm trọng, không giống như vết thương ngoài da nhưng cũng không thể xác định là do nguyên nhân nào khác.

Ngoại trừ mắt và miệng xem như người bình thường, còn lại hầu như đều đã bị biến dạng.

Tả Chấn Ngọc đoạt lại khăn, vội vàng che lên mặt, nước mắt bất lực cũng đã trào ra. Y thống khổ kêu to : “Ngươi xem chán rồi chứ ? Ta không phải … không phải …ái nhân Tiêu Lan Huân của ngươi.”

Dịch Vân Trai sững sờ, cũng biết mình thất lễ. Bất luận kẻ nào có bệnh như vậy cũng đều không muốn người khác nhìn thấy.

“Xin lỗi, là ta quá thương nhớ Lan Huân … vừa rồi nghe thấy tiếng ngươi, nhất thời không thể khống chế được.” Hắn nhỏ giọng giải thích.

Tả Chấn Ngọc thu mình lại, áp chế tiếng khóc. Không cần nghĩ cũng biết hắn bị thương tổn rất lớn.

“Ngươi đi ra ngoài, ra ngoài nhanh lên …” Y quát lên.

Dịch Vân Trai còn muốn giải thích nhưng Tả Chấn Ngọc đã chỉ ra cửa hạ lệnh trục khách.

“Ta không những không phải mỹ nữ Tiêu Lan Huân, ta là một nam nhân. Ngươi còn muốn ta cởi quần xuống chứng minh sao ? Dù tiếng nói giống đến mức nào, ta cũng không phải Tiêu Lan Huân, ngươi vì cái gì phải đối xử với ta như vậy ?”

Y khóc đến bi thương, Dịch Vân Trai ngược lại thấy không đành lòng.

“Xin lỗi, tất cả là ta sai. Ta sẽ không nói chuyện diện mạo của ngươi ra ngoài.”

“Thiếu gia đừng nói nữa, ra ngoài đi, để hắn được một mình tĩnh lặng.” Tây Ninh đứng ngoài cửa khuyên can Dịch Vân Trai.

Tây Ninh thứ nhất là lo lắng Tả Chấn Ngọc đem quái bệnh lây cho thiếu gia, thứ hai hắn không hiểu thiếu gia vì cái gì cho rằng Tả Chấn Ngọc là Tiêu Lan Huân, một mực ép nhìn mặt y cho bằng được.

Hắn thấy hai người không chỉ là không giống nhau mà là hoàn toàn khác biệt.

Huống chi vị quái bệnh biểu thiếu gia kia còn là một nam nhân, thật không hiểu đầu thiếu gia nhà hắn làm sao lại cho rằng Tả Chấn Ngọc là Tiêu Lan Huân.

Dịch Vân Trai vẫn không chịu đi ra, ngược lại còn phát ngôn một lời khiến người nghe muốn thổ huyết, căn bản giống như vừa rồi đem con người ta ra vũ nhục còn chưa đủ.

“Ngươi nói ta có thể kiểm tra thân nam nhi của ngươi, ta làm vậy được chứ ?”

Môi Tả Chấn Ngọc run lên. Y đau lòng một tay đè lại ngực, cảm giác nhục nhã đến khó có thể chịu đựng được, không khỏi kêu lên : “Ngươi … ngươi nói bậy bạ gì đó ? Mau đi ra ! Van cầu ngươi đi ra, đừng nhục mạ ta thêm nữa, ngay cả khi ta trong nhà này vô y vô dựa, ngươi cũng không nên như vậy vũ nhục ta.”

Nếu không phải từ lâu đã hầu hạ bên cạnh Dịch Vân Trai, biết chủ nhân của mình không kẻ điên, bằng không chỉ sợ khi nghe lời Dịch Vân Trai thỉnh cầu Tả Chấn Ngọc, Tây Ninh chắc chắn sẽ nghĩ thiếu gia hắn điên rồi.

“Thiếu gia muốn đích thân kiểm tra ?” Tây Ninh đứng ngoài giật mình nghĩ.



[

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play