Lúc Kiều Thanh trở lại điểm xuất phát xuống ngựa liền thấy một ánh mắt tán thưởng của người lệnh quan trung niên kia, trong lúc ánh mắt mọi người đang kinh ngạc thán phục sắc mặt nàng thản nhiên chậm rãi mà đi về phía trên khán đài, còn chưa tới gần bên khán đài, chợt nghe đến một tiếng xướng danh

“An Vương điện hạ đến!”

Trong lúc toàn bộ sân đua vẫn còn chưa tỉnh lại từ khiếp sợ mới xuất hiện nữ thần bắn cung, lại bị một cái kinh sợ rồi! An Vương điện hạ!!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nơi đây rất nhiều người thậm chí chưa từng bái kiến an Vương điện hạ trong truyền thuyết, rất nhiều vị tiền bối cũng là nhiều năm không thấy Mạc Hoa Sênh. Bởi vì hắn quanh năm cũng không ở tại Dương Thành, tuy rằng hàng năm sẽ được Nghiêu Hoàng triệu kiến quay về khoảng một lần, nhưng mà Nghiêu Hoàng Đô là triệu kiến một mình Mạc Hoa Sênh tiến cung, cũng không có để cho hắn xuất hiện ở trước mặt mọi người, hắn quay về mặt trời rực rỡ cũng suýt nữa không ra khỏi cửa theo. Bây giờ còn chưa tới một năm, nếu như hôm nay hắn không xuất hiện, phần lớn mọi người thậm chí cũng không biết An Vương đã trở về.

Mọi người nhắc tới An Vương điện hạ đều nhớ lúc hắn bất cứ lúc nào có thể đột nhiên đi đời nhà ma rồi, dù sao rất nhiều người đã từng nói hắn nhiều bệnh thân thể yếu sống không quá hai mươi lăm tuổi, ngày này năm nay, Mạc Hoa Sênh đã sắp hai mươi tư tuổi...

Kiều Thanh không tự chủ được xoay người, thì thấy một người nam tử giống như tiên giáng trần ngồi ở xe lăn, được Phong Dương một thân hắc y khuôn mặt lạnh lùng chậm rãi đẩy tới.

Kiều Thanh nhìn theo xe lăn đi qua bên cạnh nàng,

“Tiểu Thất, ngươi rất lợi hại.” Giọng nói nhẹ nhàng trong veo dường như đi theo gió mà đến lại rất nhanh theo gió mà biến mất. Kiều Thanh sững sờ, hắn làm sao biết? Hắn lại không nhìn thấy...

“Đoan Vương thúc.” Mạc Hoa Sênh cười yếu ớt mở miệng, mọi người thấy ánh mắt của hắn đều là thương xót nha.

“Hoa Sênh, đã lâu không gặp.” Đoan Vương tự mình đứng dậy bước nhanh tới, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Hoa Sênh mà nói.

“ Tiếp tục tỷ thí đi, ta chỉ là đến đi dạo, không muốn ảnh hưởng tới thưởng hoa yến.” Mạc Hoa Sênh mỉm cười nói.

Tỷ thí cỡi ngựa bắn cung rất nhanh tiếp tục, chỉ là lúc trước Kiều Thanh đã biểu hiện kinh diễm toàn bộ sân đua, tỷ thí kế tiếp có vẻ tẻ nhạt vô vị. Kiều Thanh trở lại ngồi xuống bên người Kiều Hân Nghiên, không đợi Kiều Hân Nghiên mở miệng hỏi, liền trực tiếp nói đến:

“Tam tỷ không cần hỏi, muội cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Có lẽ chính như Tam tỷ nói, muội qua một năm có cơ hội đặc biệt gì đi, bất quá đều bị muội quên mất.” Kiều Hân Nghiên hờ hững liếc nhìn Kiều Thanh cũng không mở miệng nói chuyện nữa.

Sau khi chấm dứt tỷ thí cỡi ngựa bắn cung, toàn bộ tỷ thí thưởng hoa yến cũng kết thúc, vốn dựa theo quy củ những năm qua, năm nay người đứng đầu là Kiều Hân Nhiên như cũ, bởi vì nàng tham gia nhiều hạng mục, hơn nữa đều đã nhận được thứ hạng rất tốt.

Nhưng mà kết quả cuối cùng lại làm cho mọi người có chút bất ngờ. Đoan Vương cùng mấy người ban giám khảo sau khi hội ý, tuyên bố Kiều Thanh đoạt được hạng nhất thư pháp cùng cỡi ngựa bắn cung hai cái hạng mục nổi danh đều là siêu hạng, Do vậy lần này Kiều Thanh đã lấy được vị trí đứng đầu thưởng hoa yến.

Không có ai dị nghị, cũng không phải hôm nay mới có trường hợp đặc biệt đó. Tại thưởng hoa yến từ lâu cũng từng có siêu hạng, chỉ là đã nhiều năm đều chưa từng xuất hiện. Kiều Thanh thư pháp cùng cỡi ngựa bắn cung quả thực làm cho người ta khó có thể trông mặt mà bắt hình dong. Còn nói nữa, thưởng hoa yến vốn là Đoan Vương Phủ tổ chức, tất nhiên quyết định do Đoan Vương. Ai cũng biết hàng năm thưởng hoa yến Đoan Vương coi trọng nhất hai hạng mục chính là thư pháp cùng cỡi ngựa bắn cung, hết lần này tới lần khác hai hạng mục Kiều Thanh đều lọt vào mắt của hắn.

Lúc Xuân Hoa bị người âm thầm lợi dụng Kiều Thanh cũng đã không có ý định trốn rồi. Người nào ở phía sau nàng không khó đoán, dù sao có thể lợi dụng đến Xuân Hoa cũng không thể nào là người bên ngoài phủ Kiều quốc công.

Mà trong mấy cái người huynh tỷ gặp người của nàng, ngoại trừ cái người cả ngày ngáng chân nàng thân tỷ tỷ Kiều Hân Nhiên không nghĩ tới người thứ hai. Kiều Hân Nhiên muốn nhìn nàng xấu mặt, nàng sẽ đoạt lấy thứ mà Kiều Hân Nhiên kia quan tâm nhất là tốt rồi. Huống hồ thư pháp cùng cỡi ngựa bắn cung đều là thứ rất bình thường thời đại này, nàng biến mất một năm kia hơn nữa mất trí nhớ, thật sự lại là cái cớ quá tốt.

Kiều Thanh lấy được ban thưởng của thưởng hoa yến, một cái lệnh bài màu vàng, đây là bằng chứng tự do ra vào Lưu Ly viện. Còn có thật nhiều đồ trang sức châu báu giá trị xa xỉ nàng đều nhận hết. Để cho nàng vui mừng kinh ngạc nhất chính là, trong đó thậm chí có một khối mặc ngọc chưa tạo hình! Đối với Kiều Thanh ưa thích điêu khắc mà nói đây tuyệt đối được cho là niềm vui bất ngờ rồi. Sống ở cái thế giới này mặc ngọc trong tất cả ngọc thạch cũng là cực kỳ hiếm thấy, ây za,cũng chỉ có hoàng thất có thể đưa ra vật như vậy đi!

Trên đường trở về từ Lưu Ly viện, Kiều Thanh như trước cùng một xe ngựa với Kiều Hân Nhiên.

“Chúc mừng Thất muội đứng đầu thưởng hoa yến, không nghĩ tới Thất muội thật sự là thâm tàng bất lộ nha, tỷ tỷ cũng bị sợ hết hồn!” Kiều Hân Nhiên bộ dáng tươi cười dịu dàng không có sơ hở, giống như thật sự vì Kiều Thanh mà cao hứng vậy.

“Ta mất trí nhớ đều quên, hôm nay cũng là bị ép buộc bản năng phản ứng, cũng không biết là ai có ý tốt như vậy giúp ta ghi danh, bằng không thì bản thân ta cũng không biết mình cỡi ngựa bắn cung tốt như vậy.” Kiều Thanh thản nhiên nói rồi nhìn nụ cười trên mặt Kiều Hân Nhiên từng tấc một vỡ vụn.

Cái gọi là đem đá nện chân của mình đúng là nói Kiều Hân Nhiên. Nếu như không có nàng vẽ vời cho thêm chuyện ra, Kiều Thanh vốn không có ý định đi tham gia tỷ thí cỡi ngựa bắn cung, mà Kiều Hân Nhiên đứng đầu thưởng hoa yến như cũ không thể thay đổi. Đối với chuyện này dù sao vẫn là nhìn chính mình không vừa mắt muốn lừa gạt chị ruột của mình, Kiều Thanh cũng không ôm bất cứ hy vọng nào rồi.

“Ta không thoải mái, chợp mắt một chút, Thất muội không cần phải để ý ta.” Kiều Hân Nhiên nói xong liền dựa vào thành xe nhắm mắt lại.

Cái thế giới này nữ tử mười lăm tuổi là đủ tuổi, đủ tuổi trước sau một hai năm liền định ra việc hôn nhân, xuất giá trước lúc mười tám tuổi. Đương nhiên cũng có rất nhiều là đã có hôn ước từ nhỏ, chỉ là công tử tiểu thư phủ Kiều quốc công vẫn còn chưa đính hôn, hôm nay đối với tuổi năm người tiểu thư chưa gả cũng đã đủ tuổi rồi, trên cơ bản trễ nhất là sang năm việc hôn nhân đều phải định ra rồi, vì vậy Kiều Hân Nhiên lúc này đây mới có thể để ý thưởng hoa yến như vậy. Chỉ tiếc kết quả cuối cùng, nàng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo rồi.....

Sau khi kết thúc thưởng hoa yến, Kiều Hoài Cẩn cùng Kiều Hoài Mẫn cùng quen biết công tử đi uống rượu, Kiều Chấn Hiên mang theo thê nữ trở lại phủ Kiều quốc công, mọi người trực tiếp tụ họp Tùng Hạc viện của Lão phu nhân.

Kiều Chấn Hiên tâm tình đặc biệt tốt, mặt mày hớn hở theo sát lão phu nhân kể hôm nay mấy đứa con gái phủ Kiều quốc công biểu hiện đều hết sức xuất sắc, còn đều lấy được khích lệ từ Đoan Vương, nói xong khen đều là Hạ Uyển Như có phương pháp giáo dục. Hạ Uyển Như mất tự nhiên cười cười, ánh mắt trong lúc lơ đãng rơi xuống trên người Kiều Thanh, đều là không che giấu được chán ghét.......

Nghe xong Kiều Chấn Hiên nói, Vẻ mặt Lão phu nhân rất là tươi cười vui vẻ nói: “Từ ngày mai trở đi, cánh cửa trong phủ chúng ta đều muốn bị đạp phá rồi! Ta và nương các ngươi đều phải bận rộn rồi!”

Nhắc đến việc hôn nhân, mấy cô nương đều mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu, Kiều Thanh đơn thuần chỉ là cúi thấp cái đầu mà thôi......

Kiều Hân Nhiên như trước thân mật mà ngồi ở bên người Lão phu nhân, Lão phu nhân lôi kéo tay của nàng, vẻ mặt yêu thương nói: “Không cần phải nói ta cũng biết lúc này đây đứng đầu nhất định vẫn là Hân Nhi chúng ta! Hân Nhi của ta đường đường là đệ nhất tài nữ Dương Thành, các tiểu thư khác so ra đều kém! Tương lai nhất định là số mệnh đại phú đại quý!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play