Editor: --Tứ Minh--

Ngồi không bao lâu, Kiều Thanh chuẩn bị mang theo hài tử trở về, tiểu bánh bao Kiều Dục ôm chặt cổ của Kiều Thanh không buông tay: “Mẫu thân ôm một cái!”

“ Được, mẫu thân ôm một cái.” Kiều Thanh mỉm cười ôm hài tử đi ra cửa nhã gian, đúng lúc này, cửa phòng của nhã gian bên cạnh cũng mở ra, ba nam nhân từ bên trong đi ra, trong đó có một người Kiều Thanh quen biết, chính là Tần Dịch.

“Thúc thúc!” Tiểu bánh bao Kiều Dục giống như còn nhớ Tần Dịch, nở nụ cười sáng lạn kêu lên.

“Ừm.” Khóe miệng của Tần Dịch khẽ nhếch lên gật đầu.

“Tần công tử.” Kiều Thanh nhàn nhạt gọi Tần Dịch một tiếng, sau đó trực tiếp ôm hài tử đi qua ba người. Hai người nam nhân khác, nàng không biết, nhìn vẻ mặt của bọn họ nàng không có hứng thú bắt chuyện với bọn họ.

“Aiz! Nàng thực sự thay đổi! Ngay cả nhìn chúng ta cũng không thèm liếc mắt một cái, hơn nữa của không có biểu cảm gì!” Mạc Bắc Nguyệt kinh ngạc nói: “Đứa bé kia chính là hài tử mà nàng mang về?” Những lời này là hỏi Tần Dịch. Nhìn thấy Tần Dịch gật đầu, Mạc Bắc Nguyệt còn cảm thán một câu: “Bộ dáng của đứa bé kia cũng thật là xinh đẹp!”

An Vương Phủ.

“Chủ tử, ngày hôm nay Kiều thất tiểu thư đi dạo hoa viên ở Kiều Quốc công phủ gặp phải Thái tử điện hạ. Ở Thiên Thịnh trà lâu còn gặp phải Tần đại công tử, Đoan Vương thế tử cùng nhị công tử của Đoan vương phủ. “ Phong Dương rất nghiêm túc bẩm báo với Mạc Hoa Sênh. Mạc Hoa Sênh giao cho hắn một nhiệm vụ, đó là chú ý tất cả những nam nhân xuất hiện bên cạnh Kiều thất tiểu thư, đồng thời có xảy ra chuyện gì cũng phải bẩm báo cho vương gia.

Nhìn thấy Mạc Hoa Sênh bẻ gãy bút lông trong tay, Phong Dương cảm thấy hắn có nghĩa vụ phải nói cho hết: “Có người nói, trước đây Kiều thất tiểu thư tặng khăn tay cho Thái tử, đưa điểm tâm cho Đoan vương thế tử, đưa hà bao cho Tần đại công tử. Hơn nữa, lúc nàng còn lưu lạc ở bên ngoài, là được Tần đại công tử tìm thấy.”

Một tiếng “Răng rắc!” vang lên, Phong Dương trơ mắt nhìn Mạc Hoa Sênh trực tiếp bẻ gãy một góc bàn được làm bằng gỗ hoàng lê thượng hạng...

Phong Dương cảm thấy lạnh run, nhanh chóng yếu ớt bổ sung thêm một câu: “Vương gia yên tâm, ba người kia đều không thích Kiều thất tiểu thư, Kiều thất tiểu thư đưa cho bọn họ gì đó đều không nhận!”

“Khăn tay? Điểm tâm? Hà bao?” Mạc Hoa Sênh lặp lại từng câu từng chữ nói: “Sau nay tất cả đều chỉ có thể đưa cho ta!”

Phong Dương cúi đầu nói: “Dạ dạ dạ, chắc chắn sau này Kiều thất tiểu thư chỉ có thể đưa cho chủ tử!” Chủ tử ngài hãy nỗ lực lên đi! Hắn cảm thấy thật sự rất muốn cười phải làm sao đây...

“Còn nữa, sau này ba người đó xuất hiện ở bên cạch nàng trong vòng mười thước (*), lập tức phải trở về bẩm báo cho ta!” Mạc Hoa Sênh có chút cắn răng nghiến lợi nói. Tiểu Thất, may mắn ngươi mất trí nhớ, chắc chắn đều quên hết mọi chuyện trước đây, sau này cũng sẽ không tiếp tục làm những chuyện như vậy nữa. Ừ, chính là như vậy!

“Dạ!” Phong Dương nhanh chóng lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Kiều Thanh không có kí ức của nguyên chủ, thế nên cũng không biết phải thêu vá như thế nào, hơn nữa dựa vào lời nói của Lan tử, khả năng thêu vá của nguyên chủ kém nhất trong các tiều thư của Kiều Quốc công phủ...

Sau khi đi dạo phố về, Kiều Thanh bỗng nhiên tâm huyết dâng trào muốn học thêu, chuẩn bị tự tay làm cho nhi tử một bộ y phục hay gì đó.

Lan tử tay chân vụng về, vì thế Kiều Thanh tự mình thỉnh giáo nha đầu Thu Nguyệt nhìn qua có vẻ rất khéo tay, Thu Nguyệt làm mẫu cho Kiều Thanh một chút, cầm lấy kim chỉ Kiều Thanh có cảm giác rất là thần kỳ, sau đó Lan tử cùng Thu Nguyệt đều trợn mắt há mồm nhìn Kiều Thanh đang thêu càng lúc càng nhanh, mỗi mũi kim hạ xuống đều tinh diệu, cũng không lâu lắm, một chiếc lá cây màu xanh đã đươc thêu xong, hơn nữa còn giống hết với những mẫu hoa văn mà Thu Nguyệt mang ra cho nàng!

“Tiểu thư người thật là lợi hại!” Lan tử thở dài nói. Kiều Thanh mỉm cười, nàng biết là vì sao. Kiếp trước nàng có tên gọi là ‘sát thần ngân đao’, là luyện tập phi đao, không ngừng huấn luyện xạ kích, phi tiêu, phi đao, tộc độ cùng độ chính xác của tay nàng đều đạt đến cảnh giới rất cao. Sau này vì che giấu thân phận có học điêu khắc, đối với các loại đạo cụ đều đã sử đến trình độ lô hỏa thuần thanh (*). Mà thêu hoa cùng điêu khắc đều có những điểm tương đồng, chỉ khác ở tốc độ và độ chính xác của tay. Cho nên lần đầu tiên thêu cũng thuận lợi hơn.

“Tất cả các ngươi đều đi xuống hết đi, chính ta làm thêm một lúc nữa.” Nói xong Kiều Thanh cầm một kiểu hoa văn có hơi phức tạo một chút, vừa mới luyện tập xong, cảm giác cũng không tệ lắm, nàng chuẩn bị làm thử một cái hà bao nhỏ cho nhi tử.

Thu Nguyệt cùng Lan tử đi xuống, lúc Kiều Thanh đang may vá rất thành thạo, Mạc Hoa Sênh lần thứ hai từ trên trời giáng xuống. Kiều Thanh rất bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái sau đó cúi đầu tiếp tục thêu.

Kiều Thanh đã rõ ràng, người nam nhân này là một cao thủ có thể phi diêm tẩu bích (*), nàng đánh không lại hắn, mà Mạc Hoa Sênh không có ác ý Kiều Thanh cũng đã biết từ trước.

(*) phi diêm tẩu bích: vướt nóc băng tường.

“Ta không có mời ngươi tới.” Kiều Thanh cũng không ngẩng đầu lạnh nhạt nói. Lần trước lúc Mạc Hoa Sênh rời đi Kiều Thanh nói qua để hắn không nên lại không mời mà tới, đương nhiên, Kiều Thanh căn bản không có ý định mời hắn.

“Không sao, không cần mời, ta có thể không mời mà tới.” Mạc Hoa Sênh mỉm cười ngồi xuống phía trước mặt Kiều Thanh, giảm âm lượng xuống nói: “Dục nhi ngủ rồi à?”

“Ừm.” Kiều Thanh ừ một tiếng. Ngày hôm nay chắc tiểu bánh bao cũng chơi đùa mệt, bây giờ sắc trời còn sớm, để cho hắn ngủ trước một lát, đợi trời tối lại gọi dậy ăn một chút gì.

Mạc Hoa Sênh chỉ có thể nghe được giọng nói của Kiều Thanh yếu ớt, cười yếu ớt hỏi: “Tiểu Thất, nàng đang làm cái gì thế?”

“Hà bao.” Kiều Thanh lạnh nhạt nói. Dường như nhi tử rất thích con cá nhỏ, thêu một con cá đùa giỡn lá sen?

Hà ba?! Mạc Hoa Sênh đột nhiên chua xót, nhớ tới chuyện Phong Dương vừa nói trước kia Kiều Thanh đưa hà bao cho Tần Dịch...”Tiểu Thất ngươi chuẩn bị thêu cho ai?” Mạc Hoa Sênh hỏi.

“Không cần ngươi quan tâm.” Kiều Thanh không đếm xỉa nói.

Ta mặc kệ...”Người Tiểu Thất muốn đưa là nam hay nữ?” Mạc Hoa Sênh hỏi tiếp.

“Nam.” Kiều Thanh nói một chữ, nhi tử của nàng đương nhiên là nam, hà bao phải làm nhỏ hơn một chút mới được...

Sắc mặt Mạc Hoa Sênh thay đổi, đột nhiên có chút mong đợi hỏi: “Tiểu Thất có phải đưa cho ta hay không?” Mạc Hoa Sênh nghĩ tới đây trong lòng cảm thấy thật tốt.

Lúc này Kiều Thanh mới ngẩng đầu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Mạc Hoa Sênh nói: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”

Vẻ mặt vui mừng trên mặt Mạc Hoa Sênh chợt lóe lên thất vọng, ngược lại, lại nghĩ đến một vấn đền nghiêm trọng hơn: “Tiểu Thất, cuối cùng là người định tặng cho người nào?” Chẳng lẽ lại là Tần Dịch? Trước đây nàng từng đưa hà bao cho Tần Dịch, hơn nữa chính Tần Dịch tìn thấy đưa nàng trở về, một đường hộ tống ở cung rất nhiều này... Mạc Hoa Sênh cảm thấy chua xót ở trong lòng...

“Mạc Hoa Sênh.” đây là Kiều Thanh lần đầu tiên gọi tên của Mạc Hoa Sênh: “Ngươi không có chuyện gì làm sao?” Ba ngày hai hôm chạy đến chỗ này của nàng, là quá rảnh rỗi hay là thế nào?

“Tiểu Thất làm sao ngươi biết?” Mạc Hoa Sênh “kinh hỉ” nói. Hắn thực sự không có chuyện gì làm, cũng không có bằng hữu lui tới, đương nhiên phải tìm các loại thời cơ đến chỗ này của Kiều Thanh để tăng một chút cảm giác tồn tại.

Kiều Thanh vô lực chống đỡ, chuẩn bị không lại để ý tới Mạc Hoa Sênh, tiếp tục chuyên chú thêu hà bao trong tay.

“Tiểu Thất, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đâu? Cuối cùng cái hà bao này tặng cho người nào?” Nếu thực sự là muốn tặng cho Tần Dịch thì ngay bây giờ hắn sẽ đi tìm Tần Dịch liều mạng!

“Tiểu Thất, tại sao ngươi không nói chuyện?”

“Tiểu Thất, cuối cùng đó là người nam nhân nào, ngươi nói cho ta biết đi.”

“Tiểu Thất...”

Tiểu Thất Tiểu Thất Tiểu Thất... trong mắt Kiều Thanh lóe lên một chút không kiên nhẫn rồi biến mất, kim thêu trong tay chuyển sang hướng khác, nhằm ngay phía Mạc Hoa Sênh bắn xuyên qua cửa.

Mạc Hoa Sênh phi thân lui lại phía sao hú lên quái dị: “Tiểu Thất nàng định mưu sát phu quân!” Cảm giác được Kiều Thanh đang tức giân, Mạc Hoa Sênh phi thân bỏ chạy...

Kiều Thanh nhặt kim thêu ở trên mặt đất lên trên ngồi lại chỗ cũ, hai đời cộng lại nàng chưa từng thấy qua người nam nhân nào đáng ghét như thế! Sau khi hít một hơi dài tiếp tục làm hà bao của nàng, ở đêm đó trước khi ngủ, Kiều Thanh làm xong cho nhi tử một cái hà bao có một con cá nhỏ đang đùa giớn lá sen.

Trên hà bao màu xanh đậm có một con cá nhỏ màu đỏ vàng giống như thật, nụ hoa sen màu hồng chớm nở, trên lá sen màu xanh biếc còn đọng lại nhưng giọt sương. Kiều Thanh thỏa mãn gật đầu, cầm khăn tay màu xanh lục chỉ có một mảnh lá cây được thêu trước khi thêu hà bao để ở trên bàn trong hộp đựng kim chỉ, ôm nhi tử đi ngủ, chuẩn bị sáng sớm ngày maii cho nhi tử một niềm vui nho nhỏ.

------ Hết chương 19 ------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play