“ Hứ! Hám con khỉ. Chỉ là ta thấy hắn rất đáng để ta ngưỡng
mộ thôi! Hơn nữa, ta cũng muốn thay đổi mình một chút! “ _ ban
đầu ta nói rất hùng hồn, nhưng càng về sau giọng ta càng nói
càng nhẹ đi
“ ... ? “
“ Nếu ta thay đổi! Bọn họ sẽ
không khinh thường ta nữa! Ta không muốn làm một còn mèo ú
Doraemon như lúc trước mặc cho tên Xuneo nguỵ quân tử với đám
Chaien cặn bã chết tiệt muốn làm gì thì làm! Muốn chửi thì
chửi! Muốn đánh thì đánh! Muốn giết thì giết! “ _ “ Rầm “
Ta ức chế. Ta thực sự ức chế. Càng nói càng ức chế. Giọng ta
cũng như vậy mà điên cuồng chửi. Nói đúng ra, sáng sớm là lúc mà ta dễ điên nhất!
“ ... “
Nhận ra mình đang giận
cá chém thớt. Đầu dây bên kia cũng không có ai trả lời nên mới
nhẹ giọng lại. Ta không muốn hắn ghét ta đâu:
“ Ta.. Ta xin lỗi. Sáng sớm nên ta dễ kích động vậy thôi! Ta không nên xả trên người ngươi... Ta.. “
“ Đám Chaien và Xuneo mà cô nói chính là người đã hại cô sao? “
Tại sao lại có thể tàn nhẫn như vậy. Hôm đó nếu không phải ta
đi ngang qua phát hiện kịp thời, chậm vài phút nữa có lẽ cô ta đã chết rồi!
“ Ph-phải.. “
“ Cô muốn trả thù sao? “
“ ... “
Trả thù sao? Sao ta lại không nghĩ tới? Nhưng hiện tại.. Ta có thể
trả thù sao? Bọn họ là ai chứ? Còn ta thì là cái gì chứ?
Lợi dụng hắn? Ta còn chưa biết hắn là ai, thân phận là gì
nữa! Hắn cứu ta một mạng ta vẫn chưa thể trả giờ đâu thể yêu
cầu hắn điều gì chứ!... Nhưng ta thật thấy xót nha. Ta là bị
hại oan lại không có cách nào giải.. Ông trời thật bất công..
“ Ta tất nhiên muốn. Nhưng ta có thể sao? Thôi thì.. “ ta chấp
nhận số phận vậy. Lời đang tính nói còn chưa nói hết thì hắn đã xen vào
“ Dưỡng thương thật tốt. Khi nào khỏi ta sẽ cho cô đi học tất cả những gì cô muốn học! “