Không gian trong đêm tối tĩnh mịch bỗng dưng nổi lên từng đợt gió, cứ mạnh mẽ xuất hiến, lướt qua rồi lại nhẹ nhàng biến mất. Như một đoạn nhạc cao vút rồi trầm luân rồi hòa tan. Những tán lá cây đung đưa theo cùng nhịp gió, xào xạc kêu hưởng ứng.
Bỗng gió ngừng. Vang lên một tiếng nói vô cùng lạnh lùng mang theo sự chắc chắn:
" Người cô ấy cần là tôi. Không phải anh. "
Người đang đứng trên ban công kia là anh. Trên người anh vẫn còn nguyên vẹn bộ đồ lúc nãy, xem ra là chưa kịp thay đã có địch gọi tới hỏi thăm. Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua đầu anh, vén lên mái tóc che ở trước trán. Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú được lộ ra, nét mặt thập phần lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm lâu lâu lại lướt qua một tia coi thường.
" Cơ hội chỉ đến một lần. Nếu tôi đã may mắn có được nó lần thứ hai.. Tôi tuyệt đối không buông tay. " . Anh cam đoan. Anh đã lỡ làm mất cô một lần, sẽ không để mất đi cô một lần nữa.
Hạ điện thoại trên tai xuống. Anh xoay người đi vào trong rồi dừng lại cạnh chiếc giường. Đôi mắt lạnh lùng đã sớm trở nên ôn nhu tuyệt đối nhìn người con gái đang say giấc nằm trên đó.
Anh cởi giày, ngồi lên giường, đưa tay xoa xoa đôi lông mày đang nhíu chặt lại, muốn nó giãn ra. Nhưng hình như anh càng làm, mi tâm lại càng nhíu chặt hơn. Bỗng dưng cô giơ tay lên bắt lấy cổ tay anh. Không ngừng lẩm bẩm trong sự sợ hãi:
Anh hốt hoảng, liền cúi người xuống lay lay thân thể cô: " Tiểu Đào.. Tiểu Đào.. Em rối cuộc ra sao? Đừng làm anh lo lắng.. Tiểu Đào.. "
Lời nói quen thuộc của anh giống như làm cho cô càng kích động hơn, trong sự đău khổ càng muốn vùng vẫy để tìm kiếm một chỗ dựa ấm áp. Còn anh lại nghĩ rằng cô thực sự quá mức sợ hãi nên mới có phản ứng kịch liệt như thế. Mọi lần anh dỗ cô không phải đều rất nghe lời sao, hiện lại không có tác dụng? Khuôn mặt đã sớm hoảng loạn.
Đột nhiên có một vòng tay vòng qua eo anh. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Anh giật mình nhìn người con gái đang sợ hãi nép mình trong lòng anh kia. Người con gái anh đã định, suốt đời sẽ này yêu thương, cưng chiều cô, sẽ dùng tất cả những gì anh có, nguyện hai tay dâng tặng cho cô. Là mong nụ cười sẽ mãi ở trên môi của cô kia, chứ không phải là sự đau khổ như lúc này
Đè nén cảm xúc đang dâng trào. Anh đưa tay ôm trọn thân thể cô vào lòng. In lên trán cô một nụ hôn chất chứa bao sự nhớ nhung. Dịu dàng vuốt ve trấn an thân thể đang không ngừng run lên cho đến khi nó ngừng hẳn.
Nhận thấy hơi thở của cô đã ổn định trở lại, trong lòng anh thầm thở phào một tiếng. Nghĩ lại chuyện lúc trước, nếu khi đó anh mạnh mẽ hơn, cô chắc chắn sẽ không có một mình, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô, hai người hiện tại sẽ có một cuộc sống thật tốt đẹp trong ngôi nhà có cây hoa anh đào, cũng sẽ không dẫn tới việc hiện tại lại xuất hiện một đám kì đà nối đuôi nhau làm phiền cô. Điển hình là tên Hàn Thiên kia. Nếu không phải anh với hắn trước kia từng có một chút quen biết thì anh sẽ không ngần ngại vung tay đấm vô cái bản mặt hắn một quyền cho nó bớt dày lại đâu. Hắn xem cô là gì? Đồ chơi? Còn hắn là đứa trẻ lên 3? Hễ muốn thì cướp không cần nữa thì vứt à?
Là chính hắn. Giữa hai người con gái. Đã chọn Liễu Thanh Thanh, giết chết Bạch Thiên Băng. Vậy nên Bạch Thiên Băng hiện tại đã chết, chỉ còn lại Vương Anh Đào thôi. Là Vương Anh Đào của anh, không phải của hắn!
Bàn tay anh vô thức siết chặt cô, đưa thân thể nhỏ bé bao bọc hoàn toàn ở trong lòng. Cảm nhận hơi phở ấm nóng đang phả đều đều vào người. Mắt phượng khẽ híp lại, phóng ra một tia sáng nguy hiểm. Nhanh sau đó liền trở về bình thường. Anh nhắm mắt, nhẹ nhàng tiến vào mộng.
Bên ngoài, trăng vẫn sáng, e dè rọi vào trong căn phòng của đôi tình nhân kia. Một cơn gió khẽ lướt qua hàng cây đung đưa, kéo theo một vài chiếc lá bay vút lên. Không như trăng yên lặng ngại ngùng, chúng rất tự nhiên phát ra tiếng cười, trêu đùa bọn họ..
Đêm nay là một đêm thực sự tĩnh lặng, cho cả anh và cô..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT