“ È.. Hem.. Tôi nghĩ chúng ta đã xử oan cho Bạch rồi! “
“ Oan? Oan chỗ nào? “
“ Các anh cứ xem đi thì biết! “
Ba người bọn họ cùng mở tập hồ sơ ra coi. Ông thanh tra tiếp lời:
“ Trong danh bạ của tên cầm đầu đám lưu manh kia có lưu tên của cô Liễu trong khi tên của cô Bạch lại không có! Một cuộc gọi cũng không được lưu lại trong máy “
“ Ai biết chắc cô ả kia đã làm gì với nó! “ _ Hàn Thiên rời mắt khỏi tập hồ sơ, liếc
lên nhìn vị thanh tra trước mặt
“ Hai chúng tôi cũng nghĩ như vậy! Con ả đó vì mục đích của mình thì có gì mà không thể làm được chứ! “
“ Các anh thử nghĩ xem. Trong khi sự việc đang xảy ra tưởng chừng như rất thuận lợi thì chúng tôi lại tới ngăn đúng lúc và bắt hết tại trận. Ai có thể ngờ được! Các anh cũng có mặt chứng kiến chúng tôi tóm cổ tất cả, toàn bộ tang chứng, vật chứng
đều được thu giữ. Không lý nào lại là giả được! “
“ Ý ông nói Thanh nhi của chúng tôi mới là thủ phạm á hả? Ông dám.. “ _ Lưu Hạ Du ngông cuồng mắng chửi
“ Phiền anh ngồi xuống. Trước mặt pháp luật các anh có là gì
thì cũng vậy! “ _ lời ông thanh tra vừa mang ý không muốn đắc
tội nhưng cũng không phải là sợ
Hàn Thiên, Lưu Hạ Du, Mạc Kỳ Lâm mở to mắt nhìn chiếc điện thoại
trước mặt kia. Đúng chính xác là điện thoại của Liễu Thanh
Thanh không sai vào đâu được. Vì chiếc điện thoại này họ đã
tốn kém không ít tiền để nhờ người ta thiết kế riêng một mẫu
cho cô ta. Và thế giới chỉ duy nhất có một chiếc
Thấy
bọn họ nhìn như vậy. Ông thanh tra chắc cũng đã đoán ra được
câu trả lời. Lấy lại chiếc điện thoại kia và bấm.. Sau đó lại đưa màn hình ra cho bọn họ coi
Cả ba hơi đứng hình. Trên đó là dãy số của Bạch Thiên Băng.
“ Hay để tôi sắp xếp lại nghi án mới cho các anh nghe nhé! “
“ Đầu tiên, vào lúc 12h30' ngày 21/5. Cô Liễu gọi điện tên cầm
đầu của đám du côn. Cuộc gọi kéo dài chưa đầy 1ph “
“ Tiếp đến, 12h32' cùng ngày. Cô Liễu nhắn tin cho tên đó với nội dung là địa chỉ X đường Y phố Z “
“ Ba ngày sau. Vào lúc 17h48' ngày 24/5. Cô Liễu có gọi điện cho cô Bạch. Cuộc gọi kéo dài 1ph “
“ Tiếp đó là tin nhắn vào lúc 19h50 với nội dung chính là địa điểm phòng VIP1 của bar ' Hữu Tam '.
“ Sau đó là nhắn tin với nội dung tương tự cho tên cầm đầu. Chỉ khác thời điểm là 19h35 thôi! “
“ Và cuối cùng là tin nhắn gửi tới các anh với cùng một nội
dung. Các anh nghĩ. Nếu cô Liễu đã nhận ra trước thì đáng lý
phải nói trước với các anh chứ! Còn nếu không. Thời điểm cấp
bách đó chỉ có thể gọi được cho một người. Làm gì có thời
gian để viết một tin nhắn dài và hoàn chỉnh sau đó gửi đồng
loại cho các anh vào lúc 19h50' chứ? “
“ Còn chuyện này
nữa. Trong số cọc tiền mà đám lưu manh đó có được thì chỉ có duy nhất một tờ có in dấu vân tay của cô Bạch, cô Liễu và tên
cầm đầu. Số còn lại thì chỉ có dấu vân tay của tên cầm đầu
và.. Cô Liễu! “
“ Suy ra. Rất có thể do cô Liễu đã tự mình sắp sếp hết mọi thứ! “
“ Ông điên sao! Sao có thể như vậy được chứ? “ _ chỉ duy nhất Lưu
Hạ Du tức giận đập bàn. Tuy nhiên hai người còn lại, sắc mặt
cũng không tốt gì mấy
Mọi chuyện đang rất rối loạn thì một giọng nam trầm ấm vang lên
“ Sao lại không thể như vậy? “
Tất cả đều không hẹn mà quay đầu nhìn con người vừa phát ra giọng nói kia
Không ai khác chính là Vương Tuấn Khải
Anh đi tới trước bàn làm việc của ông thanh tra, không thèm liếc nhìn ba tên kia dù chỉ một cái
“ Thanh tra! Sao ông còn chưa chiếu đoạn băng đó cho họ coi? “
“ Được! “
Đưa đoạn băng vào máy tính. Mở lên phần mềm. Sau đó xoay màn hình máy tính về phía cho bọn họ.
Trên màn hình bắt đầu xuất hiện hình ảnh. Một cô gái vặc váy
trắng, mái tóc đen xõa dài tới lưng, khuôn mặt đẹp hớp hồn
không son không phấn đang ngồi ngạo nghễ trên ghế. Cô ta chính là Liễu Thanh Thanh. Còn phía đối diện cô ta là một tên mặc áo
đen, đi theo sau là mấy thằng đàn em nữa. Liễu Thanh Thanh tay đưa cọc tiền cho tên kia, giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo mọi khi
đã được thay bằng chất giọng lạnh lùng, độc ác
>
> _ nói rồi tên đó nhếch mắt lên nhìn về phía camera
>
> _ tên đó cười khẩy, sau đó đi
đến bên Liễu Thanh Thanh ôm cô ta quăng lên giường, mấy tên còn
lại thấy thế cũng theo sau. Tất cả vây quanh cô ta. Sắp XXOO (:3) . Cô ta bắt đầu rên, âm thanh thô tục phát ra từ miệng ả cùng
tiếng quần áo bị rách rất khiến người nghe đỏ mặt tía tai
Cửa đột nhiên được mở. Bạch Thiên Băng xuất hiện. Cô ngơ ngác nhìn
hình ảnh trước mắt, sau đó cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh,
rút điện thoại ra từ trong túi, tay run run đưa lên tính chụp
lại cảnh này thì đột nhiên Liễu Thanh Thanh thay đổi lời nói.
Không phát ra những câu như lúc nãy nữa mà thay vào đó là
tiếng khóc lóc, kêu cứu từ cô ta
“ Huhu.. Các người! Mau
thả ta ra! Á! Buông ta ra! Thiên Băng! Tớ xin cậu! Xin cậu bảo họ dừng tay lại đi! Làm ơn! “
Đoạn phim kết thúc. Trên mặt ba tên kia hết
đỏ gắt lên rồi xanh lè sau đó là đen như nhọ. Kể cả Lưu Hạ Du
bây giờ cũng không thể nói được gì vì chính xác người trong
đoạn phim kia chính là Liễu Thanh Thanh không chối vào đâu được!
Bọn họ đang rất tức. Duy chỉ có một người là đang cười!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT