Đã đến giờ cơm, người trong tiệm càng lúc càng đông, Tân Tử Trạc xấu hổ bản thân chỉ uống một cốc nước còn chiếm chỗ ngồi, nhưng lại không nuốt nổi thứ gì, vì vậy bất định đi ra công viên. Chạng vạng tối, trong công viên có không ít người già và trẻ nhỏ, cũng có rất nhiều đôi vợ chồng trẻ.

Tân Tử Trạc nhìn những đôi vợ chồng hay tình nhân kia, thầm nghĩ, tâm tư Lư Hoằng ôm trong lòng đối với mình, thì ra là tình yêu? Từ khi nào thì bắt đầu? Tại sao lại thích mình?

Những vấn đề này cậu cũng không biết.

Tân Tử Trạc cảm giác mình sẽ không kết hôn, cậu từng tưởng tượng nếu tương lai Lư Hoằng cũng không có đối tượng, vậy cả hai anh em sẽ ở chung một chỗ —— giống như bây giờ, chẳng qua là rốt cuộc cũng không cần khổ cực như thế này nữa mà đã có thể yên ổn trải qua cuộc sống *tiểu khang.

(thường thường bậc trung)

Nếu Lư Hoằng có người yêu, vậy bọn họ cũng có thể ở gần nhau, ngày lễ hay tết qua nhà nhau, có thứ gì tốt chắc chắn bản thân sẽ là người đầu tiên mang đến cho nhà bọn họ, như vậy sẽ không cô phụ Lư Hoằng thật nhiều năm giống như một người cha chăm lo cho mình đi học, còn có tình cảm anh em khó có được ngày thường kia.

Nhưng tình huống hiện tại Tân Tử Trạc tuyệt đối không hề nghĩ tới, Lư Hoằng vậy mà nói thích mình.

Trước tiên chưa nói Tân Tử Trạc có phải đồng tính hay không, trên danh nghĩa Lư Hoằng là anh trai cậu, đây mới là điểm cốt yếu khó vượt qua nhất, điểm quyết định.

Thời gian một đêm, Tân Tử Trạc cảm giác thế giới của mình đã biến hóa long trời lở đất, nhưng một khắc cậu cũng chưa từng suy nghĩ qua “Triệt để biến mất” của Lư Hoằng. Mặc kệ những phương diện khác như thế nào, Tân Tử Trạc tuyệt đối không muốn để Lư Hoằng biến mất khỏi cuộc sống của mình.

Ngày hôm nay lần đầu tiên Tân Tử Trạc rạng sáng mới trở về nhà, lúc về đến nhà, đèn phòng khách còn sáng, cửa phòng Lư Hoằng đóng chặt, qua khe cửa có thể thấy ánh sáng hơi yếu màu vàng ở đầu giường hắt ra. Tân Tử Trạc biết Lư Hoằng còn thức, cũng không biết có phải đang đợi cậu hay không, nhưng cởi giày xong, do dự một lúc, cậu vẫn nhẹ giọng nói một câu ngoài cửa: “Anh, em về rồi.”

Một hồi lâu, đèn trong phòng theo tiếng tách một cái tắt đi, mới truyền đến giọng nói bình tĩnh của Lư Hoằng: “Đi ngủ sớm chút đi.”

Tân Tử Trạc không biết nên đáp lại ra sao, thấp giọng “Vâng” một tiếng, cởi áo khoác đi đánh răng rửa mặt. Sau khi trở về phòng của mình, đầu óc cậu bắt đầu tỉnh táo lại, Lư Hoằng đột nhiên đề nghị muốn ngủ riêng, cảm giác xa cách với mình, còn có tận lực né tránh thân thể tiếp xúc… Những điểm khác thường trong quá khứ đều đã có đáp án. Cậu khó chịu không ngủ được, tắt đèn nhìn trần nhà, lúc muốn xem điện thoại mới phát hiện bởi vì trong lòng khó chịu mà mấy giờ trước đã tắt điện thoại. Khởi động máy xong, cậu lập tức thấy những cuộc gọi nhỡ Lư Hoằng gọi cho mình sau lúc mười giờ, nghĩ đến chuyện giờ này Lư Hoằng vẫn còn chưa ngủ, vẫn đang đợi mình trở về, vậy mà cậu lại tắt điện thoại, không biết Lư Hoằng đã nghĩ ngợi lung tung ra sao.

Tân Tử Trạc cầm điện thoại nhìn hồi lâu, hiếm khi nói dối một lần, gửi một tin nhắn cho Lư Hoằng: “Lúc trước điện thoại em hết pin, không thấy anh gọi cho em nên không nhận được.”

Lư Hoằng tuy rằng đã tắt đèn, nhưng đêm nay có lẽ cũng trắng đêm không ngủ. Trong tưởng tượng của anh, sau khi nói ra hết thảy, có lẽ Tân Tử Trạc cả đời sẽ không qua lại với mình nữa, lúc này nhận được tin nhắn của Tân Tử Trạc lập tức vô cùng kinh ngạc, nhắn tin đáp lại: “Trở về là tốt rồi, không có chuyện gì nữa, ngủ sớm một chút đi.”

Tân Tử Trạc nghĩ đến Lư Hoằng về nhà trước, phát hiện trong nhà một mảnh tối đen như mực mà mình thì vẫn chưa trở lại, tâm tình lúc ấy là như thế nào? Có phải cho rằng mình sẽ không trở về hay không?

Cách hai cánh cửa, hai người đều không thể chìm vào giấc ngủ, tâm tư khác nhau. Nhưng bọn họ có thể khẳng định, trải qua một phen bộc phát buổi chiều này, chắc chắn không thể quay trở về mối quan hệ anh em vốn đơn thuần ban đầu nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, cũng không biết Lư Hoằng thật sự có việc hay vẫn là cố ý lảng tránh, trời mới tờ mờ sáng, Tân Tử Trạc chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Kỳ thật chính cậu cũng không biết phải làm sao đối mặt với Lư Hoằng. Đối với Lăng Tư Thu hay những nữ sinh khác thầm mến mình, Tân Tử Trạc có thể cố ý xa lánh, thậm chí thờ ơ, bởi vì căn bản cậu không quan tâm, cũng căn bản không có quan hệ gì với bọn họ. Hiện tại ở đây người đã đổi thành Lư Hoằng, Tân Tử Trạc không biết phải làm sao. Cậu vẫn muốn giữ nguyên mối quan hệ ban đầu với Lư Hoằng, gần thêm một bước? Tân Tử Trạc chưa cân nhắc qua. Lui về một bước? Cậu sợ lảng tránh như vậy sẽ làm tổn thương Lư Hoằng.

Vừa đến mười giờ, Tân Tử Trạc liền đi ra ngoài chạy tới thư viện thành phố. Về vấn đề đồng tính này, những câu hỏi với câu trả lời trên công cụ tìm kiếm, những cuộc tranh luận sôi nổi trên mạng, Tân Tử Trạc không muốn đọc kỹ, cậu muốn tìm hiểu thấu triệt hơn.

Tuy rằng bây giờ chuyện đồng tính ở thành thị nhỏ này không công khai trước mặt, nhưng sách liên quan đến vấn đề này thì vẫn có thể tìm thấy ở trong thư viện. Tân Tử Trạc ôm một chồng sách dày, tìm một bàn trống bắt đầu nhanh chóng lật xem. Thỉnh thoảng có người đi qua nhìn thấy gáy chồng sách, hoặc là lộ ra vẻ hiếu kì, hoặc là lộ ra vẻ chán ghét, Tân Tử Trạc cũng không để ở trong lòng, chỉ chuyên tâm đọc sách, đảo mắt một cái từ trời sáng đã thấy sắc trời dần tối.

Cậu sáng tỏ được, đồng tính không phải là bệnh, còn có nhiều vấn đề liên quan khác như số người đồng tính, lịch sử, lịch sử nguồn gốc, một loạt sự tình vân vân và vân vân. Thế nhưng không có quyển nào nhắc tới vấn đề tình cảm giữa hai anh em. Thứ Tân Tử Trạc muốn, có lẽ là phương diện luân lí.

Nhưng Lư Hoằng và cậu không có liên hệ máu mủ.

Cuối cùng cậu mượn hai quyển mang về nhà đọc, tuy rằng không có cách nào giải thích sâu thêm vấn đề của mình, nhưng những quyển sách này khiến cậu rất hứng thú. Đây là chuyện cậu chưa bao giờ biết qua sách vở trên trường, hơn nữa là lĩnh vực người thường cơ hồ cũng không rõ.

Sau đó một khoảng thời gian, Lư Hoằng hầu như tránh sống chung với Tân Tử Trạc, thỉnh thoảng thời điểm hai người ở chung một chỗ, Lư Hoằng cũng là mặt ngoài phong khinh vân đạm, giả bộ như chưa từng phát sinh sự tình lúc trước, chỉ là càng không tiếp xúc với người Tân Tử Trạc, hầu như phải cách xa nửa mét.

Tân Tử Trạc thấy ở trong mắt, cảm giác có chút chua xót, mấy ngày này Lư Hoằng trôi qua khổ sở, cậu cũng không có chỗ nào tốt hơn. Dưới tâm tình như vậy, cậu đã quên sinh nhật mười tám tuổi của mình.

Tân Tử Trạc sinh vào tháng tám, đi học muộn một năm so với những đứa trẻ khác, bởi vậy gần lên lớp mười hai đã mười tám tuổi. Sinh nhật quan trọng như vậy, chính cậu hoàn toàn không nhớ, nhưng Lư Hoằng vẫn nhớ rõ ràng.

Trước khi khai giảng một tháng, nhà trường đã bắt đầu thống nhất lịch học phụ đạo bên ngoài giờ học, bởi vậy khi Tân Tử Trạc về nhà trời đã tối từ lâu, cậu vốn định lấy cơm hôm qua còn thừa hâm nóng lên ăn, không nghĩ tới vừa mở cửa ra, đập vào mắt là một chiếc bánh ngọt xinh xắn.

Lư Hoằng sớm đã cắm nến lên, thấy Tân Tử Trạc đi đến, không được tự nhiên cười một cái, cầm bật lửa thắp nến, nói: “Đến, mau tắt đèn.”

Tân Tử Trạc cảm giác đã gần một tháng không đối diện với gương mặt của Lư Hoằng, khoảng thời gian này Lư Hoằng đi sớm về muộn, nếu không phải chuyện cần thiết thậm chí cũng không ở trước mặt nói với cậu, toàn bộ nói qua cách cửa ngăn cách, thậm chí là gửi tin nhắn. Cậu thấy bánh ngọt mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình, lúc vào trong cửa tắt đèn, thấy Lư Hoằng đã thắp hơn phân nửa số nến, ánh nến hơi hơi chiếu rọi lên hai má cùng đôi mắt, Tân Tử Trạc đột nhiên cảm thấy mũi mình đau xót, nội tâm một mảnh nhu mềm.

“Anh…”

Lư Hoằng không đáp lại mà thúc giục Tân Tử Trạc nhanh chóng thổi nến cầu nguyện, để lát nữa sáp nến sẽ rớt xuống bánh.

Tân Tử Trạc bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cậu sớm đã qua tuổi tin tưởng lời cầu nguyện vào ngày sinh nhật, nhưng nghĩ đến Lư Hoằng đã chuẩn bị tất cả, suy nghĩ một chút đành thành kính cầu nguyện.

Giống như mọi khi, cậu vẫn mong muốn thuận lợi thi đậu Đại học, về sau có thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Nhưng năm nay cậu lại yên lặng ước thêm một điều, cầu nguyện mối quan hệ với Lư Hoằng sẽ không còn lúng túng như thế này nữa. Tình yêu cũng được, tình thân cũng tốt, hiện tại Tân Tử Trạc chưa muốn cẩn thận suy nghĩ, nhưng cậu tuyệt đối không muốn sau kỳ thi Đại Học của mình Lư Hoằng sẽ rời khỏi ngôi nhà này, đây có thể coi là ước nguyện ích kỉ của cậu.

Tân Tử Trạc một hơi thổi tắt ngọn nến, Lư Hoằng đã sớm đi tới chỗ công tắc điện bên cạnh cửa, sau khi cậu thổi nến xong liền bật đèn.

“Cảm ơn.” Trên mặt Tân Tử Trạc không nhịn được lộ ra nụ cười vui vẻ, quay đầu lại nhìn Lư Hoằng, “Em quên mất hôm nay là sinh nhật, anh mua bánh ngọt mà không nói với em một tiếng, ngộ nhỡ hôm nay em ra ngoài ăn cơm thì phải làm sao?”

“Đây mới là kinh hỉ a… Em chờ một chút.” Lư Hoằng trở về phòng, chỉ chốc lát sau dưới ánh mắt nghi hoặc của Tân Tử Trạc Ánh, lấy ra một chiếc hộp nhỏ được đóng gói.

“Còn có quà sinh nhật?” Tân Tử Trạc kinh ngạc nói.

Lư Hoằng gật gật đầu: “Mau mở ra nhìn xem.” Nói xong anh lấy nến trên bánh ngọt xuống, cẩn thận xúc bỏ phần bơ bị dính sáp, sau đó cầm dao cắt bánh ngọt.

Những năm trước Tân Tử Trạc cũng không yêu cầu có quà sinh nhật, cùng Lư Hoằng đi ra ngoài ăn một bữa tối coi như xong, năm nay không nghĩ tới Lư Hoằng còn đặc biệt chuẩn bị quà. Cậu nhanh chóng mở ra, bất ngờ phát hiện bên trong là một chiếc Iphone mới.

” Anh…” Tân Tử Trạc cau mày nhìn Lư Hoằng, “Cái này mắc như vậy, anh mua làm gì! ”

Lư Hoằng biết rõ Tân Tử Trạc để ý chuyện giá cả: “Anh thấy thanh niên bây giờ đều thịnh hành dùng loại này, bạn học em chắc cũng mỗi người một cái đúng không?”

Điện thoại Tân Tử Trạc bây giờ đang dùng là loại đã cũ rất nhiều năm trước, nhưng cậu vẫn cảm thấy nó rất tốt, nghĩ đến Lư Hoằng làm ở chợ đêm với tiệm cơm kiếm tiền vất vả, thế mà cứ như vậy đổi lấy một chiếc điện thoại cho mình dùng, Tân Tử Trạc đau lòng: ” Cũng không phải vật dụng cần thiết… ”

“Nhưng hôm nay sinh nhật em mười tám tuổi, là ngày quan trọng, hiếm khi được xa xỉ một lần. Đây là tâm ý của anh, em cứ nhận đi, điện thoại cũ kia để cho anh dùng là được, cái của anh bị hỏng rồi.”

Đây là lần đầu tiên kể từ sau chuyện kia Lư Hoằng tự xưng là anh, Lư Hoằng gượng cười một cái, “Lần trước lời nói không muốn làm anh trai của em… là vì xúc động quá. ”

“Anh hiểu rõ chúng ta là không thể nào, lần trước là do đầu óc anh nóng lên… nếu em không chê, sau này anh vẫn muốn làm anh của em, em vẫn là em trai anh, chúng ta giống như trước kia, được không?”

Sau ngày đó, đây là lần đầu Lư Hoằng chủ động nhắc đến chuyện này, muốn trở về như lúc trước. Tân Tử Trạc nghe thấy Lư Hoằng nguyện ý bảo trì mối quan hệ anh em ban đầu, không biết nên vui vẻ bao nhiêu. Song bây giờ nghe anh nói đến ngã rẽ này, thế nhưng lại không vui. Rối bời nhiều ngày như vậy, Tân Tử Trạc biết rõ quan hệ giữa bọn họ không phải nói trở lại là có thể trở lại, nói trắng ra chẳng qua là Lư Hoằng bởi vì song phương nên lùi bước mà thôi.

Đầu óc Tân Tử Trạc rất hỗn loạn, há to miệng, khẽ hỏi: “Anh có cảm thấy em rất ích kỉ không? Em không chấp nhận anh, nhưng lại không cho anh đi…”

Lư Hoằng dừng một chút, nói: “Làm sao có thể? Em không phải đồng tính, càng không có khả năng giống anh thế này… Biến thái, thích em trai nhỏ hơn bản thân nhiều như vậy … Không chấp nhận là chuyện bình thường. Anh không đi, cũng là vì chính anh không muốn đi. Anh *không thể bỏ.”

(ý ở đây là không đành lòng từ bỏ hay rời đi, không cam lòng)

Khoảng thời gian này, Lư Hoằng tựa hồ đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều, anh rũ mắt xuống, thở dài nói tiếp: “Nếu em không đuổi anh, anh cứ đợi như vậy. Chờ ngày nào đó em có bạn gái, kết hôn, anh sẽ…”

“Em không kết hôn.” Tân Tử Trạc há miệng phủ nhận.

Lư Hoằng nở nụ cười: “Đừng nói giỡn, anh còn muốn ngày nào đó có thể ôm cháu trai đây…”

Tân Tử Trạc kiên định lắc đầu: “Em thật sự không muốn kết hôn, cũng không muốn yêu đương. Trước kia em đã nghĩ qua rồi, sau khi học xong Đại học tìm được công việc, nếu anh vẫn chưa có đối tượng, chúng ta liền tiếp tục ở chung một chỗ, chẳng qua là với thân phận anh em, mà không phải… người yêu…” Nói đến đoạn sau, bản thân Tân Tử Trạc tựa hồ có chút khó mở miệng.

“… Em còn nhỏ, về sau gặp được nữ sinh mình thích sẽ không nói như vậy đâu.”

Tân Tử Trạc muốn phản bác, lời nói ra được một nửa lại bị nuốt trở về. Lư Hoằng đem phần bánh ngọt đã cắt đưa đến trước mặt Tân Tử Trạc: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, chuyện lúc trước… Chúng ta hãy quên đi nhé.”

Tân Tử Trạc co quắp cười một cái, không đáp lại, cũng không gật đầu, im lặng ăn bánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play