Có rất nhiều người đứng chếch phía sau, lúc này những người xem diễn võ trên đài diễn võ khi nãy đã dời bước vào hoa uyển quan sát Nhan Duật và Nhiếp Nhân thi chống xe bọc sắt.

An Lăng Vương Nhan Túc đứng ngay đằng trước đám người, hoa đào bên cạnh đung đưa lay động, ánh sáng rực rỡ đan cài, tạo thành bóng hoa loang lổ trên mặt hắn. Ánh mắt hắn vẫn luôn chăm chú nhìn vào động tác của Nhan Duật, vào lúc nhìn thấy động tác chống xe của Nhan Duật, hàng lông mày dài của hắn khẽ nhíu lại.

Không thể không thừa nhận, mặc dù động tác kia khó coi nhưng lại rất thực dụng. Hai chân dạng ra, ngón chân níu đất, khi ngón chân co lại, cơ thịt gân cốt căng ra phát lực. Bắp chân, bắp đùi, bắp thịt, eo bụng, thắt lưng cho đến cổ, mỗi một thớ thịt đều kéo căng dùng sức, đợt này nối tiếp đợt khác. Khi thương Bá Vương chống vào đáy xe bọc sắt, trong khoảnh khắc đó, sức lực đã lấy cột sống làm trục chính để hợp thành một dòng, tuôn ra ào ạt như suối phun, cũng chính vào lúc đó sức mạnh bùng nổ chống được chiếc xe bọc sắt nặng nề lên.

Phần lớn người luyện võ sẽ không sử dụng động tác kia, bởi vì có nội lực hùng hậu thì không phải suy nghĩ đến động tác kỹ xảo nhỏ nhặt này. Mà vừa khéo vì võ công của Nhan Duật chẳng có gì đặc sắc, cho nên mới nghĩ ra động tác này, có thể thấy đã dùng tâm tư. Có điều, dùng sức như vậy sẽ kiệt sức rất nhanh. Quả nhiên, khi chống đến chiếc xe thứ tư, tay Nhan Duật mềm nhũn, hướng của xe bọc sắt bị lệch, bay nhanh như điện chớp về phía bên này.

Xe bọc sắt hơn hai trăm cân, sau khi bị chống lên, rơi từ trên không trung xuống, nếu bị đập phải sẽ không còn mạng.

Hướng xe bọc sắt rơi xuống chính là chỗ tam công chúa Vân Thiều quốc đứng.

Mắt phượng của Nhan Túc híp lại, trong khoảng thời gian nhanh như ánh chớp lóe sáng, thân hình của hắn đã dời đi trong nháy mắt.

Chuyện xảy ra đột ngột, hắn hoàn toàn không có thời gian ra lệnh cho thuộc hạ đi cứu. Vừa rồi, sau khi Vân Thiều quốc phái Yên Vân Chu ra luận võ, hắn đã biết công chúa Vân Thiều quốc có thành kiến với hắn. Vậy nên đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội cải thiện quan hệ tốt thế này.

Nhưng hắn thật sự không ngờ, có hai người cũng hành động, một người trong đó chính là Nhiếp Nhân, mà người còn lại, lại là Tần Cửu.

Khi Tần Cửu nhìn thấy hướng xe bọc sắt rơi về phía công chúa Vân Thiều quốc, nàng biết ngay đây là cơ hội tuyệt vời để cứu công chúa Vân Thiều quốc, Nhan Túc sẽ không bỏ qua uổng phí, cho nên, nàng không thể để cơ hội này bị hắn cướp đi.

Ngay sau đó, mặc dù chân Tần Cửu không hề di chuyển, nhưng hai tay vừa gảy, một vài sợi tơ đỏ thắm đã từ trong tay áo bắn ra ngoài. Bay ra ngoài cùng với sợi tơ, còn có một con thoi hai đầu nhọn hoắt. Con thoi bay múa móc nối trên sợi tơ, chỉ trong giây lát, từng sợi tơ đã được dệt thành một tấm lưới lớn màu đỏ.

Làn gió ấm áp phiêu du, tấm lưới dệt từ tơ lụa giống như một áng mây màu hồng vòng ra phía xe bọc sắt.

Nhan Túc vốn đã xông đến phía trước xe bọc sắt, vốn định giơ tay đỡ lấy xe bọc sắt rồi ném ra xa, nhưng chính vào lúc hắn đưa tay ra, còn chưa chạm được vào xe bọc sắt, tấm lưới lớn màu đỏ đã vòng tới. Đầu còn lại của tấm lưới đỏ được nắm trong tay Tần Cửu. Nàng khẽ mỉm cười với phía bên kia, dùng sức kéo, xe bọc sắt bị lưới đỏ bọc lấy đã đổi hướng, vẽ ra một đường vòng cung màu đỏ trên không trung, bay về phía không có người.

Trước khi xe bọc sắt sắp rơi xuống đất, ngón tay Tần Cửu hơi động đậy, cũng không biết nàng đã kéo sợi tơ nào, trong nháy mắt tấm lưới đỏ kia đã tách ra, xe bọc sắt nặng nề rơi ra ngoài, văng xuống đất, nện thành một cái hố to đùng trên mặt đất, lúc này mới dừng lại. Nhan Túc thật sự không thể tin được, hắn còn chưa chạm cái nào vào xe bọc sắt, thế nhưng trên đời này còn có người có động tác nhanh hơn cả hắn.

Ngàn vạn đóa hoa đào đong đưa trong gió, phồn hoa tuyệt diễm giống như một giấc mộng huyền ảo.

Tần Cửu đứng dưới tán cây, tay áo màu đỏ lựu phóng túng xòe rộng trong gió, làn váy tung bay cuốn tung vô số cánh hoa.

Áo đỏ tay son, lay động đón gió giống như người nhà trời.

Tần Cửu liếc mắt nhìn xe bọc sắt nằm trên mặt đất một cái, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Nhan Túc.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt Tần Cửu đỏ bừng như máu, nụ cười bên môi quyến rũ, cả người giống như Hoa Yêu mị hồ* trong bức họa.

*Hoa Yêu: một yêu quái thần thoại; mị hồ: hồ ly tinh.

Nàng cúi đầu liếc tấm lưới đỏ trong tay một cái, thuận tay ném vào tay Tỳ Ba, lười biếng nói: “Tỳ Ba, tìm mối nối, khôi phục tấm lưới này thành sợi tơ.” Sợi tơ màu đỏ này là giao tơ Nam Hải, nếu như là tơ bình thường, nàng đã vứt thẳng đi rồi.

Bóng hoa in nghiêng trên gương mặt thờ ơ của Nhan Túc, lông mày của hắn như kiếm, hai tròng mắt tựa sao sáng, dáng người cao ngất đứng nguyên tại chỗ giống như một thanh kiếm cổ cắm trên đỉnh dãy núi, hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, trời đất rửa tội, tụ hội phong nhã tài hoa. Hắn thản nhiên nhướng mày với Tần Cửu, làn môi mỏng nhếch lên cong cong, chậm rãi nói: “Quả nhiên Cửu gia công phu tuyệt đỉnh.” Giọng nói của hắn điềm đạm mà lạnh giá, nghe giống như nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Ý cười trong mắt Tần Cửu sáng rực, lười biếng nói: “Tạ điện hạ khen ngợi, thân thể của tam công chúa Vân Thiều quốc đáng giá nghìn vàng, cho dù ta có liều cái mạng này, cũng nhất định phải bảo vệ nàng.”

Tam công chúa Thượng Sở Sở của Vân Thiều quốc Thượng hoảng hồn chưa bình tĩnh được, nàng liếc nhìn xe bọc sắt rơi trên mặt đất, chậm rãi đi đến trước mặt Tần Cửu, thi lễ nói: “Vị này chính là Tần Cửu Tần cô nương của Thiên Thần tông phải không, đa tạ ơn cứu mạng.”

Tần Cửu mỉm cười đáp lễ, nói: “Tam công chúa đừng khách khí.”

“Tam công chúa, thật sự đắc tội nhiều rồi, lần tiếp theo bản vương nhất định sẽ chú ý.” Giọng nói trầm thấp của Nhan Duật từ phía trước truyền đến.

Chúng nhân vừa nghe hắn nói đến lần tiếp theo, trong lòng lập tức run lên, còn có lần tiếp theo sao?

Tần Cửu quay đầu lại, chỉ thấy động tác của Nhan Duật ở dưới sườn dốc vừa mới dọn dẹp xe bọc sắt xong, chuẩn bị muốn chống chiếc xe bọc sắt thứ năm.

“Nào, tiếp tục thả!” Hắn dặn dò thị vệ thả xe ở trên sườn dốc.

Hộ vệ phụ trách thả xe bọc sắt nói thế nào cũng không dám thả nữa, giọng nói run rẩy: “Hoàng thúc, ngài, ngài, ngài vẫn muốn thả tiếp sao?”

Mày kiếm của Nhan Duật nhướng lên, làn môi mỏng cong lên thành ý cười hoàn mỹ như điêu khắc, nói với giọng lạnh lùng: “Đương nhiên muốn thả rồi! Tiểu tử ngươi sợ cái gì, có thất bại cũng không đè chết ngươi đâu.”

Nhan Túc thong thả nói: “Thất thúc, người đã chống bốn chiếc liên tục, đã thắng rồi.”

Nhan Duật đã chống bốn chiếc, mặc dù chống chiếc cuối cùng bị lệch, suýt nữa gây ra tai nạn chết người, nhưng cũng xem như đã chống lên thành công rồi. Mà Nhiếp Nhân lại chỉ chống được ba chiếc xe bọc sắt, rất rõ ràng, Nhan Duật đã thắng.

“Bản vương thắng rồi à?” Nhan Duật giống như vừa mới phản ứng kịp, “Sao không nói sớm.”

Hắn lười biếng đứng dậy, ném thương Bá Vương trong tay vào tay Ngọc Hoàn, cau mày nói: “Ôi chao, đúng là làm bản vương mệt chết rồi.”

Điêu Thuyền vội vàng chuyển ghế dựa tới, Nhan Duật phủi phủi bụi bặm trên người, chậm rãi ngồi xuống.

Tứ đại mỹ nhân xúm lại, có người đấm chân, có người bấm lưng, có người dâng trà, cực kỳ bận rộn. Phía sau là hai ba nhành đào, nước soi nghiêng, hương thầm lan tỏa*.

*Trích từ câu: “Nước soi nghiêng bóng mai chiều, dưới trăng hương nhẹ thoảng bay trong chiều”: ý chỉ vẻ đẹp siêu phàm thoát tục, đẹp đến mức động lòng người.

Nhan Duật nghiêng người ngồi trên ghế, khuôn mặt tuyệt đẹp như đóa anh túc vừa mới nở rộ, hắn thưởng thức một ngụm trà nóng, đôi mắt mị hoặc nhìn lướt qua Nhiếp Nhân, lười biếng nói: “Nhiếp đại tướng quân, thật sự xin lỗi, ngươi xem ngươi đã thua rồi, bản vương có lòng tha cho ngươi một cái mạng, nhưng vậy thì người khác lại nói ngươi không tuân thủ lời hứa, vậy phải thế nào mới tốt đây?”

Nhiếp Nhân bước nhanh đến trước mặt Nhan Duật, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đại trượng phu chịu cược chịu thua, chẳng phải là bắt chước tiếng mèo kêu sao, vi thần bắt chước được.”

“Nhiếp đại tướng quân quả nhiên giữ lời, Điêu Thuyền, trên mặt đất bẩn thỉu, trải cho Nhiếp đại tướng quân một cái đệm, nếu không nằm úp trên mặt đất, làm bẩn y phục của Nhiếp đại tướng quân, vậy sẽ không được hay.” Nhan Duật thưởng thức thêm một ngụm trà, giao cốc trà mai đỏ bằng sứ men xanh trong tay vào tay Tây Thi bên cạnh, chậm rãi nói.

Vẻ mặt Nhiếp Nhân trầm lặng như nước, nói với giọng lạnh lùng: “Vi thần đa tạ ý tốt của vương gia, không cần đâu.” Nhiếp Nhân nói xong, lập tức khom người nằm sấp xuống mặt đất, thấp giọng bắt chước vài tiếng mèo kêu.

Nhan Duật chống má liếc xéo Nhiếp Nhân, cười tủm tỉm nói: “Ai da, Nhiếp đại tướng quân, mau đứng dậy đi!”

Điêu Thuyền che miệng cười nói: “Vương gia, đại tướng quân vẫn bắt chước giống mèo kêu, nhưng không giống tiếng kêu của Bạch Nhĩ nhà chúng ta. Đúng ra vừa rồi ngài nói muốn ngài ấy bắt chước tiếng kêu của Bạch Nhĩ mà.”

Lông mày dài của Nhan Duật nhíu lại, trách cứ bằng giọng lạnh lùng: “Nha đầu nhà ngươi, nói bậy bạ gì đó?”

Điêu Thuyền uất ức nói: “Vương gia, rõ ràng vừa nãy ngài nói thế này. Nói nếu như Nhiếp đại tướng quân thua, sẽ quỳ xuống mặt đất, bắt chước tiếng kêu của Bạch Nhĩ nhà chúng ta. Vương gia nói là phải học tiếng kêu của Bạch Nhĩ, Nhiếp đại tướng quân cũng đã đồng ý rồi, bây giờ, Nhiếp đại tướng quân tùy tiện kêu hai tiếng lấy lệ cũng không hề giống tiếng của Bạch Nhĩ, vậy chẳng phải để Nhiếp đại tướng quân tự hủy lời hứa hay sao?”

Nhan Duật chống má nghĩ một lát, cười đến mức hoa mùa xuân nở rực rỡ, nói: “Ai da, đúng là bản vương có nói như thế. Vậy phải làm sao bây giờ, chỉ có thể để Nhiếp tướng quân bắt chước lại một lần mà thôi.”

Tần Cửu híp mắt, lúc này mới nhớ ra, quả thực vừa rồi Nhan Duật đã nói như vậy.

Đây hoàn toàn chính là thiết kế cho Nhiếp Nhân chui vào, nếu như nói là học tiếng mèo kêu, lại rất dễ xử lý. Bây giờ bảo bắt chước tiếng kêu của Bạch Nhĩ, nếu như bọn họ nói không giống, Nhiếp Nhân mãi mãi phải bắt chước tiếp.”

Sắc mặt Nhiếp Nhân sung huyết đỏ bừng, rõ ràng đã tức giận đến tột cùng, giọng nói của y lạnh lùng: “Đây chẳng phải là các người cố ý làm khó dễ vi thần sao?”

Nhan Duật cười càng xán lạn hơn, ý cười nơi khoe môi trong trẻo hòa nhã tựa như ánh trăng, “Nhiếp đại tướng quân, ngươi vu oan cho bản vương rồi, rõ ràng là tự ngươi đồng ý mà.”

Tần Cửu lắc đầu, người chính trực như Nhiếp Nhân sao có thể đấu lại được Nhan Duật? Hơn nữa Nhan Duật và Điêu Thuyền kẻ xướng người họa, Nhiếp Nhân cũng không thể không bắt chước.

Đúng lúc này, nhị công chúa Thượng Tư Tư của Vân Thiều quốc bước nhanh lên phía trước, thi lễ với Nhan Duật, nói: “Vương gia, xin bỏ qua cho Nhiếp đại tướng quân đi!”

Thân phận của Thượng Tư Tư là nữ quan bên cạnh tam công chúa Vân Thiều quốc, ai cũng không ngờ nàng ta sẽ ra mặt xin tha cho Nhiếp Nhân, mọi người đều hơi sửng sốt.

Dường như Nhan Duật cũng có chút bất ngờ, hắn híp mắt đánh giá Thượng Tư Tư một lượt, chậm rãi hỏi: “À... chẳng phải ngươi là người bên cạnh tam công chúa Vân Thiều quốc sao? Đây là chuyện nhà của Đại Dục quốc chúng ta, các người cũng muốn quản sao?”

Thượng Tư Tư cười thản nhiên, nói: “Vương gia, đây đúng là chuyện của Đại Dục quốc, nhưng cũng không thể nói là không liên quan đến Vân Thiều quốc chúng ta, bởi vì vị Nhiếp đại tướng quân này sẽ ngay lập tức trở thành phò mã của Vân Thiều quốc, lẽ nào nói đây không phải chuyện liên quan đến Vân Thiều quốc chúng ta hay sao?”

Phò mã của Vân Thiều quốc?!

Câu này vừa nói ra, mọi người càng bất ngờ hơn.

Ai cũng không ngờ được, cuối cùng vị trí phò mã lại rơi vào người Nhiếp Nhân.

“Nói vậy, tam công chúa đã lựa chọn Nhiếp đại tướng quân làm phò mã rồi?” Nhan Duật hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play