Lưu Liên đang rầu rĩ vì mình trở nên hư hỏng, chợt nghe thấy giọng nói hơi sợ sệt của ngự y già bên cạnh: “Điện hạ.”
Hắn vội vàng mở mắt ra, ánh mắt đối diện với đôi mắt trong trẻo sâu sắc của An Lăng Vương Nhan Túc.
Lưu Liên không ngờ mình chỉ thua trận bị thương một chút, An Lăng Vương lại đích thân đến thăm mình, vội vàng cúi người muốn ngồi dậy. Nhưng khi ánh mắt hắn rơi xuống y phục nhuốm máu trước mặt mình, ý thức được vết thương của mình phải là trọng thương trong mắt người khác, cơ thể lập tức ngừng lại, lại chậm rãi nằm xuống.
Hôm nay Nhan Túc mặc một bộ trường sam bằng gấm trắng muốt có hoa văn hình mây, mái tóc đen buộc cao, đầu đội kim quan, nhìn cao quý mà nhàn hạ. Hắn nhìn lướt qua y phục đầm đìa máu trước ngực Lưu Liên, khóe môi mỉm cười nói: “Trạng nguyên lang không cần đa lễ, ngươi đang bị thương, phải điều dưỡng thật tốt.” Giọng điệu của hắn điềm tĩnh tự nhiên, giọng nói ôn hòa bình tĩnh.
Lưu Liên vội vàng thấp giọng nói: “Hạ quan tạ ơn điện hạ quan tâm.” Hắn bất an sờ sờ chiếc túi da chứa máu heo vừa nãy vội vàng giấu trong áo, cảm giác được nó chưa rơi ra, lúc này mới yên tâm.
Nhan Túc không đáp lại, ánh mắt đảo một vòng trên người Lưu Liên, sau đó dừng lại trên người của ngự y già, híp mắt hỏi: “Tình trạng vết thương của trạng nguyên lang thế nào? Có nguy hiểm không?”
Ngự y già không dám thất lễ, khom người bẩm báo: “Điện hạ, mặc dù tình trạng vết thương của trạng nguyên lang không nghiêm trọng, nhưng mất máu quá nhiều, mạch tượng ngưng trệ, cần phải tĩnh dưỡng, có điều, không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.”
Mày kiếm của Nhan Túc cau lại, thấp giọng nói: “Không ngờ thân thể của trạng nguyên lang yếu ớt như vậy, sau này phải cẩn thận hơn mới được.”
Đối diện với ánh mắt cực kỳ quan tâm của Nhan Túc, Lưu Liên có chút áy náy, hắn vội vàng dời ánh mắt đi, chỉ sợ mình không nhịn được nói ra sự thật.
Ngay vào lúc này, Tỳ Ba bước nhanh vào trong lều che nắng, nhìn thấy Nhan Túc, hơi sững sờ, sau khi khom người thi lễ, bèn đi nhanh tới trước mặt Lưu Liên, thấp giọng hỏi: “Ngươi thế nào rồi? Cửu gia cực kỳ lo lắng!”
Nàng ta cần gì lo lắng chứ! Lưu Liên thầm nói trong bụng.
Có điều, thật sự biểu cảm của Tỳ Ba quá nghiêm trọng, khiến Lưu Liên gần như hoài nghi lời hắn nói là sự thật. Hắn yếu ớt nói: “Tôi không sao, chỉ là vết thương rất đau, huynh bảo Cửu gia đừng lo lắng nữa.”
Nhan Túc cười như không cười nhìn Lưu Liên và Tỳ Ba một cái, khoanh tay đi ra phía cửa lều che nắng, đến cửa hơi xoay người lại, nói: “Tần trạng nguyên, trong phủ của bản vương có vài cây sâm già, đợi đến khi cuộc luận võ kết thúc, bản vương sẽ phái người đưa đến phủ, Tần trạng nguyên tĩnh dưỡng thật tốt đi!”
Tỳ Ba nhìn bóng lưng Nhan Túc chậm rãi rời đi, làn môi mỏng mím lại thật chặt.
Nhan Túc trở lại lều che nắng, nghiêng người dựa vào giữa ghế trúc, có vẻ đăm chiêu, đôi mắt đen màu mực tựa như phủ sương tuyết.
Tạ Trạc Trần bước nhanh vào trong lều che nắng, đứng ở bên cạnh Nhan Túc, muốn nói lại thôi.
Nhan Túc ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo một vòng trên khuôn mặt hắn, không nhanh không chậm phất ống tay áo xuống, “Trạc Trần, vừa rồi ta chú ý thấy vốn dĩ kiếm của ngươi có thể dừng lại, tại sao lại đâm tới.”
Tạ Trạc Trần nói: “Thật ra đã dừng lại rồi, thuộc hạ không hề có cảm giác đã đâm vào trong máu thịt.”
Nhan Túc khẽ nhíu mày lại, Tạ Trạc Trần cũng đã từng rèn luyện với Kim Ngô Vệ của hắn, không phải người chưa từng ra chiến trường, cảm giác đâm vào trong máu thịt, hắn có thể cảm nhận được.
Hắn có vẻ đăm chiêu nói: “Nói vậy thì đây là do yêu nữ của Thần tông giở trò mờ ám rồi.” Làn môi mỏng lạnh lùng khẽ cong lên, cười lạnh nói, “Ta lại coi thường bản lĩnh của yêu nữ kia rồi, thì ra ả ta không chỉ phóng đãng, mà còn có tâm cơ thâm trầm như vậy, đúng là không hề đơn giản. Lại dám đấu với bản vương, ngược lại ta muốn nhìn xem, ả ta còn có chiêu gì.”
“Điện hạ, vụ án Lưu Lai Thuận lần trước khiến Huệ phi thất thế, cho nên ả ta mới phải vội vàng xuất chiêu, muốn giúp đỡ An Lăng Vương có được sự ủng hộ của Vân Thiều quốc sao.” Tạ Trạc Trần nhíu mày nói. Nhan Túc cười lạnh, “Nếu đại ca muốn có được tam công chúa Vân Thiều quốc, sợ là không dễ dàng như vậy. Có điều, Trạc Trần à, vừa rồi ngươi ra một kiếm kia, chỉ sợ sẽ không có cơ hội tranh giành vị trí phò mã của Vân Thiều quốc nữa, điều này đã nằm ngoài dự liệu của bản vương, tạm thời trong lúc này bản vương cũng không có người tốt hơn để tranh giành.”
Tạ Trạc Trần cúi đầu suy nghĩ, nhướng mày nói: “Điện hạ, thuộc hạ cảm thấy, hiện giờ, chỉ có điện hạ đích thân thực hiện thôi. Thật ra, dù sao sau này điện hạ sẽ không chỉ nạp một vị phi tử, tại sao còn phải cố chấp như vậy, cưới tam công chúa Vân Thiều quốc là được rồi.”
Nhan Túc mặt không thay đổi liếc xéo Tạ Trạc Trần một cái, ánh sáng trong cái liếc này còn sắc bén hơn đao kiếm vài phần, “Trạc Trần, ngươi hãy nghe cho kỹ, sau này bản vương chỉ có thể có một vị phi, nàng chỉ có thể là Tô Tô, sẽ không là bất kỳ nữ nhân nào khác.”
Tạ Trạc Trần nhìn nửa bên mặt tuấn mỹ, cùng với sương tuyết trong mắt Nhan Túc, trầm mặc không nói gì.
Trong lều che nắng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm đánh nhau trên đài diễn võ và tiếng người xem thỉnh thoảng khen ngợi.
Trong sự yên tĩnh thấm vào người này, Nhan Túc đột nhiên nhíu mày kiếm lại, sắc mặt chợt lạnh đi, con ngươi đen nguy hiểm nheo lại.
Nét mặt Tạ Trạc Trần cũng trầm xuống, chân hắn bỗng xoay một cái, thân thể nhảy lên, cả người lập tức nhảy từ trong lều che nắng ra ngoài, động tác nhanh như thỏ chạy. Trong khoảnh khắc nhảy ra ngoài lều che nắng, hắn nhìn thấy ở trên nóc lều có một bóng trằng khoan thai đi mất, hắn híp mắt, mơ hồ nhìn thấy vài nhúm lông vàng trên đầu chiếc bóng trắng kia, lấp lánh ánh sáng lóa mắt dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn, lại giống một chiếc vương miện.
Ánh mắt sắc bén của Tạ Trạc Trần nhìn xung quanh, không hề nhìn thấy người khả nghi nào khác, hắn quay người trở lại lều che nắng, thấp giọng nói: “Là một con chim.”
Mắt phượng của Nhan Túc híp lại, hỏi: “Một con vẹt đầu phượng lông trắng mỏ đỏ?”
Tạ Trạc Trần sửng sốt nói: “Quả thật là màu trắng, không thấy rõ có phải là vẹt hay không.”
Biểu cảm trên mặt Nhan Túc bình tĩnh đến khó tin, nhưng khóe môi lại cong lên tạo thành nét cười lạnh.
Lúc này cuộc tranh đấu trên đài diễn võ đã tiến vào phần cuối, đã phân ra được ba người đứng đầu, đều là tài tuấn trong Lệ Kinh.
Tần Cửu thấy khá là không thú vị, đang cảm thấy nhàm chán, chợt nhìn thấy một bóng trắng hiện lên trên không, là Hoàng Mao trở về. Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, mỉm cười vẫy tay, Hoàng Mao thu cánh đáp xuống bả vai Tần Cửu.
Tần Cửu ôm nó trong lòng, chậm rãi vuốt ve lông vàng trên đầu Hoàng Mao, nghe Hoàng Mao thuật lại y chang một phen, mi mày nàng cong lên, nở nụ cười.
Tần Cửu vỗ vỗ đầu Hoàng Mao, thấp giọng nói: “Hoàng Mao ngoan, lớn tiếng lặp lại những lời ngươi vừa mới nghe được lần nữa, công chúa bên kia thật sự rất muốn nghe đấy.”
Hoàng Mao vỗ cánh, bay một vòng trong lều che nắng, cuối cùng đáp xuống lưng một chiếc ghế dựa.
Một vài thiên kim tiểu thư trong lều che nắng nhìn thấy Hoàng Mao đứng ở trên lưng ghế dựa, thấy dáng vẻ nó đáng yêu, đều cười nhẹ nhàng nhìn nó, Vương Ngọc Trân còn tới gần trêu đùa: “Vẹt nhỏ thật xinh đẹp, nói một câu đi.”
Hoàng Mao liếc xéo các nàng một cái, rướn cổ lên lớn tiếng nói: “Nếu đại ca muốn có được tam công chúa Vân Thiều quốc, sợ là không dễ dàng như vậy. Có điều, Trạc Trần à, vừa rồi ngươi ra một kiếm kia, chỉ sợ sẽ không có cơ hội tranh giành vị trí phò mã của Vân Thiều quốc nữa, điều này đã nằm ngoài dự liệu của bản vương, tạm thời trong lúc này bản vương cũng không có người tốt hơn để tranh giành.”
Mặc dù giọng của Hoàng Mao không giống như giọng Nhan Túc, nhưng giọng điệu lại học được giống đủ mười phần, điềm tĩnh tự nhiên, giọng nói ôn hòa bình tĩnh.
Sau khi nói xong, Hoàng Mao lại đổi sang một giọng điệu khác: “Điện hạ, thuộc hạ cảm thấy, hiện giờ, chỉ có điện hạ đích thân thực hiện thôi. Thật ra, dù sao sau này điện hạ sẽ không chỉ nạp một vị phi tử, tại sao còn phải cố chấp như vậy, cưới tam công chúa Vân Thiều quốc là được rồi.”
“ Trạc Trần, ngươi hãy nghe cho kỹ, sau này bản vương chỉ có thể có một vị phi, nàng chỉ có thể là Tô Tô, sẽ không là bất kỳ nữ nhân nào khác.” Hoàng Mao tiếp tục lẻo thuật lại y chang. Hoàng Mao đã học hết mấy câu nói kia giống y như đúc, sau đó đắc ý bay trong lều che nắng.
Vốn dĩ mấy nữ tử trong lều che nắng muốn trêu đùa Hoàng Mao. Ai ngờ, nó vừa mở miệng, đã là chuyện kinh động đến mức này, sợ tới mức sắc mặt mấy người đều biến thành trắng bệch.
Hoàng Mao nghe thấy lời Tần Cửu, thu cánh đến bên vai Tần Cửu, mở to cặp mắt đỗ đen có chút uất ức nhìn Tần Cửu. Tần Cửu đưa tay túm lông vũ của Hoàng Mao, hung dữ nói: “Không được nghe thấy gì đó là bắt chước theo, còn nói bậy nữa, xem ta có nhổ sạch lông của ngươi không.”
Hoàng Mao run rẩy một phen, nói: “Không nói bậy, nghe được mà.”
“Vị cô nương này, ngươi đừng làm khó con vẹt nhỏ nữa.” Một giọng nói êm tai từ lều che nắng bên cạnh truyền đến, cho dù Tần Cửu muốn xem nhẹ cũng không được.
Tần Cửu ngẩng đầu lên, thấy người lên tiếng là tam công chúa Thượng Sở Sở của Vân Thiều quốc, nàng mỉm cười nói: “Xin vạn lần đừng coi những lời vẹt nhỏ nói là thật, con chim này của ta vô cùng nghịch ngợm, quen nói hươu nói vượn. Nhất định lời vừa rồi là nó nói bậy thôi.”
Trong lều che nắng bên kia yên lặng một hồi, sau một khắc, giọng nói của tam công chúa Thượng Sở Sở lại truyền tới, “E rằng vẹt nhỏ không bịa ra được những lời như thế, vừa rồi ta chú ý thấy nó bay ra từ nóc lều của An Lăng Vương.”
Lòng Thượng Sở Sở vấn vương Nhan Túc, vẫn luôn chú ý động tĩnh trong lều che nắng bên An Lăng Vương, trùng hợp phát hiện Hoàng Mao bay ra từ đó.
Cách tấm lụa mỏng màu trắng, Tần Cửu nhìn thấy đầu Thượng Sở Sở cúi xuống, dễ nhận thấy được là đau lòng đến tột cùng.
Nhan Túc không thích nàng thì thôi, lại để Tạ Trạc Trần đến tranh giành nàng, đối với nàng mà nói, đây là một đả kích cực lớn.
“Yên Vân Chu, ngươi đi gặp võ sĩ của Đại Dục quốc một lát!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà êm tai vang lên.
Lần này người lên tiếng là vị nữ quan vẫn luôn đi theo tam công chúa Thượng Sở Sở. Từ giọng điệu ra lệnh của nàng ta, Tần Cửu khẳng định nàng ta là nhị công chúa Thượng Tư Tư của Vân Thiều quốc.
Bởi cái tên Yên Vân Chu này, cũng không phải một cái tên thông thường, hắn là đệ nhất cao thủ của Vân Sách phủ dưới trướng nữ hoàng Vân Thiều quốc, đại tướng quân của Vân Thiều quốc. Có thể dùng giọng điệu ra lệnh như vậy để ra lệnh cho Yên Vân Chu, ngoài nữ hoàng ra thì chỉ có ba vị công chúa thôi.
Tần Cửu thật sự không ngờ, đoàn sứ thần của Vân Thiều quốc đúng là đông người tài.
Võ sĩ vóc người cao lớn Tần Cửu từng chú ý đến đã bước nhanh ra ngoài, thanh trường đao treo bên hông hắn chậm rãi đung đưa theo bước chân của hắn, mặc dù đao chưa ra khỏi vỏ, nhưng sát khí tàn khốc kia đã dày đặc.
Rất rõ ràng, nhị công chúa Thượng Tư Tư của Vân Thiều quốc đã bị chọc giận rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT