Đã đến Lệ Kinh hơn một tháng, ngoài mấy hôm tết Nguyên Tiêu và lễ Cầu Tuyết nhìn thấy Tô Vãn Hương từ xa, Tần Cửu vẫn chưa thực sự tiếp xúc cự ly gần với nhân vật chạm vào bỏng tay ở kinh thành này. Tô Vãn Hương là nữ tử thế nào, Tần Cửu không biết quá rõ. Nhưng Tô Thanh là người thế nào, Tần Cửu lại biết rất rõ. Vậy nên, từ khi đến kinh thành, Tần Cửu không hề dám xem nhẹ Tô Vãn Hương.
Tần Cửu âm thầm bảo Tỳ Ba nghe ngóng chuyện của nàng ta không chỉ một lần, nhưng kết quả lại là, nàng ta ngoài mỗi tháng đến am Từ An dâng hương ra thì bình thường không hề ra ngoài. Phần lớn thời gian đều ở trong tướng phủ, chân không rời nhà, hoàn toàn là một tiểu thư khuê các đoan trang nhã nhặn.
Một nữ tử như vậy khiến Nhan Túc năm xưa nói ra một câu như thế, hắn nói trong lòng hắn yêu một người khác.
Thỉnh thoảng, trong đầu nàng cũng sẽ nảy ra ý nghĩ kỳ quái, đó là nếu như Bạch Tố Huyên vẫn còn sống... Sau khi ý nghĩ đó xuất hiện, nàng lập tức cảm thấy cực kỳ nực cười! Bạch Tố Huyên vẫn còn sống thì sao, khi ấy vốn chỉ là lợi dụng!
Vậy Nhan Duật thì sao?
Nếu Bạch Tố Huyên vẫn còn sống, Nhan Duật có thích Tô Vãn Hương không?
Có không? Nam nhân năm đó không tiếc tiền của cũng phải cưỡng ép cưới nàng, có thật sự thích nàng hay không?
Nàng không chắc chắn!
Đêm qua khi hắn đặt ngang kiếm lên cổ nàng vì Tô Vãn Hương, nàng đã không chắc chắn được.
Tần Cửu cúi đầu than một tiếng, qua đi đã là một giấc mộng, chân tình cũng được giả ý cũng được, tất cả đã không còn quan trọng với nàng nữa.
Tô Vãn Hương đang cúi đầu thưởng thức trà, chỉ trong giây phút Tần Cửu tiến vào, đã nhẹ nhàng liếc nàng một cái, khóe môi cong lên một nét cười trong trẻo mà thuần khiết.
Nàng ta chải búi tóc Vân đơn giản tao nhã, dường như nàng không thích châu ngọc đầy đầu, chỉ cài nghiêng một cây trâm hoa mai bạch ngọc, nhìn ra được là bạch ngọc thượng hạng, lấp lánh ánh sáng. Trên người mặc một chiếc váy nền trắng điểm hoa, mặc dù y phục trang nhã nhưng nhưng vải vóc lại hoa lệ, bao quanh nàng ta như sương như khói, càng làm hiện ra vẻ đẹp lộng lẫy tao nhã phiêu dật xuất trần của nàng.
Nàng ta cúi thấp đầu, phần cằm nhọn khổ sở động lòng người. Mà bàn tay nàng cầm chén, nhìn mềm mại không xương, non mềm như búp măng xuân.
Tần Cửu lại nhìn mình một cái, búi Đọa Mã lười biếng, cài nghiêng cây trâm hoa màu đỏ, khoác váy màu đỏ nhạt thêu chìm hoa văn mây nước, trên giày thêu lộ ra dưới gấu váy dài màu đỏ lựu cũng thêu hoa văn phức tạp.
Cứ đứng trước mặt Tô Vãn Hương như vậy, Tần Cửu thật sự cảm thấy mình không phải yêu nữ thì cũng bị biến thành yêu nữ, nàng nhịn không được cười tự giễu.
Nói ra, quả nhiên Nhan Duật là cao thủ trong chốn gió trăng, từ lần cứu Tô Vãn Hương ở am Từ An, nhanh như vậy đã hẹn được giai nhân ra ngoài. Nói như vậy, nàng lại tới không đúng lúc rồi, chỉ trách vừa rồi Hoàng Mao chỉ nói với nàng mỹ nhân ở đây, không nói còn có người khác.
Bây giờ, mắt thấy Nhan Duật và Tô Vãn Hương ở chung với nhau, đương nhiên Tần Cửu không thể nói nàng tới tìm Nhan Duật. Tần Cửu huơ huơ khung thêu hoa trên tay mình, nụ cười trên mặt giống như san hô đỏ vừa nở, lạnh lùng xinh đẹp động lòng người, “Xem ra, ta tới không đúng lúc rồi! Ta nghe nói trà nô A Vũ tay nghề giỏi nhất Linh Lung các đang hầu hạ ở Linh Phong các, chờ lâu lắm rồi mà hắn cũng không đến, trong lúc tức giận đã muốn qua xem là đang hầu hạ ai, không ngờ lại quấy rầy vương gia và Tô tiểu thư rồi.”
Nhan Duật nhướng mày, xem ra thật sự cũng cảm thấy Tần Cửu tới không đúng lúc, có điều, trước mặt giai nhân, dường như hắn không muốn mất phong độ, nhếch môi cười nhẹ, nói: “Thì ra lại là Cửu gia, thật trùng hợp.” Nói xong, nghiêng đầu nói với Tô Vãn Hương, “Vãn Hương, vị này chính là Tần môn chủ của Thần tông, hiện giờ đang nhậm chức ở Tư Chức phường.”
Tô Vãn Hương đặt chén trà xuống, nghiêng đầu mỉm cười với Tần Cửu, nói: “Thì ra chính là Tần Cửu gia danh tiếng lẫy lừng, Vãn Hương có lễ.”
Danh tiếng lẫy lừng? Chỉ bốn chữ này, Tần Cửu đã hiểu được, thật ra Tô Vãn Hương có thành kiến với mình. Có lẽ, nàng ta cũng cho rằng hôm lễ Cầu Tuyết là mình phái người ám sát nàng ta!
Tần Cửu lười biếng cười, thở dài nói: “Ta có danh tiếng lẫy lừng hơn, cũng không theo kịp tiếng tăm của Tô tiểu thư!”
Ánh mắt Tô Vãn Hương thản nhiên liếc qua Tần Cửu, khóe môi vẫn ngậm nụ cười, nhưng thần sắc trong mắt lại lộ rõ vẻ u ám. Đương nhiên, trong thời kỳ nhạy cảm này, Tô Vãn Hương cực kỳ tự nhiên nghĩ rằng tiếng tăm trong lời Tần Cửu là vụ am Từ An sôi sùng sục mấy ngày qua.
Nhan Duật nhướng mày, mắt đen sáng rực nhìn chằm chằm Tần Cửu, khóe môi hàm chứa nụ cười, nhưng nụ cười đó lại có ý cảnh cáo rõ ràng, “Nếu như Cửu gia tới tìm trà nô A Vũ, bản vương sẽ để A Vũ đi theo Cửu gia. A Vũ, ngươi không cần hầu hạ ở đây nữa, đi đến chỗ Cửu gia đi.”
Tần Cửu nghe ra lời Nhan Duật là đang đuổi người. Khó khăn lắm nàng mới tác hợp cho Nhan Duật và Tô Vãn Hương có tiến triển, đương nhiên cũng mừng rỡ nhìn hai người bọn họ ở cùng nhau, cho nên rất nhanh mượn dốc xuống lừa, cười tủm tỉm nói: “Vậy có được không. Nếu vương gia hào phóng như thế, ta cũng không từ chối nữa, vậy ta cáo lui trước.”
Tô Vãn Hương mỉm cười, buông chén trà trong tay ra, nhẹ giọng nói: “Hay là Cửu gì cứ ở lại phẩm trà với vương gia. Vãn Hương vốn nghe nói sứ thần của Vân Thiều quốc sắp đến, cho nên mới ra ngoài xem náo nhiệt, trong lúc vô tình đã gặp vương gia, bây giờ, lại khiến vương gia tốn kém mời Vãn Hương thưởng trà rồi. Sắc trời không còn sớm nữa, ta cũng nghĩ nên về phủ rồi, nếu không phụ thân đại nhân sẽ lo lắng.”
Tô Vãn Hương chỉnh trang y phục đứng dậy, thần sắc trên khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên dịu dàng, ý cười nơi khóe môi tao nhã như bóng hoa dưới nước, không nhìn ra nàng ta có chút không vui nào.
“Trùng hợp vậy!” Nhan Duật cũng lười biếng đứng dậy, khóe môi mỏng cong nhẹ, “Đúng lúc bản vương cũng có việc phải đi, vừa vặn phải qua quý phủ, chi bằng chúng ta cùng chung một đường, bản vương tiễn Tô tiểu thư!”
Giọng điệu Nhan Duật trầm thấp mị hoặc trước sau như một, nhưng đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tô Vãn Hương lại đặc biệt sáng rỡ.
Tô Vãn Hương rõ ràng sửng sốt, có lẽ chưa từng biết công phu dây dưa này của Nhan Duật, xem chừng có hơi không chống đỡ nổi.
“Vương gia, Vãn Hương đâu dám làm phiền vương gia đưa tiễn.” Tô Vãn Hương cười nhẹ, khéo léo từ chối.
Nhan Duật cười đến mức hoa xuân rực rỡ, nói: “Đúng lúc bản vương tiện đường.” Hắn nào cho phép người khác cự tuyệt?
Tần Cửu vốn tưởng rằng Tô Vãn Hương cũng đã đồng ý, nhưng không ngờ nàng ta vẫn khéo léo từ chối: “Vương gia, ta nhớ ra còn có chuyện khác phải làm, tạm thời không về phủ trước.”
Tô Vãn Hương vừa nói đã đứng dậy cáo từ.
Nhan Duật cất bước đang định đuổi theo, một thị vệ phía sau Tô Vãn Hương tiến lên cản lại, nói: “Vương gia, xin dừng bước!”
Ánh mắt sắc bén của Nhan Duật ngang ngược liếc qua thị vệ kia một cái, hừ lạnh nói: “Thôi được!”
Hiếm thấy hắn có chừng có mực, Tần Cửu còn tưởng rằng hắn muốn xông lên cưỡng ép chứ!
Nhan Duật đứng ở cửa nhã các, vẫn luôn ngóng nhìn bóng dáng Tô Vãn Hương biến mất hẳn ở một góc hành lang, hắn mới hồi phục lại tinh thần. Dường như trong mắt dài đẹp đẽ vẫn lưu lại một chút mất mát, nhưng khóe môi lại cong lên thành nét cười lạnh, chỉ vào Tần Cửu nói: “Cửu gia, ngươi tới đây, đúng là trùng hợp nhỉ!”
Hắn nhấn chữ “trùng hợp” rất mạnh.
Tần Cửu trợn tròn mắt trừng hắn, biểu cảm trên mặt cực kỳ uất ức.
“Nếu ta biết chính xác Tô tiểu thư đang ở đây, có đánh chết ta cũng sẽ không tới làm ngài chán ghét. Có điều, ta cho rằng cho dù ta không tới, chỉ sợ Tô tiểu thư cũng sẽ không đồng ý với vương gia. Chuyện như thế này phải tiến tới từ từ, thật sự vương gia đã quá nóng vội rồi. Chuyện ở am Từ An, khó khăn lắm Tô tiểu thư mới có lòng cảm kích vương gia, vương gia đừng tiếp cận quá vội, làm tiêu hao gần hết chút cảm kích đó.”
Nhan Duật cao giọng cười, nói với Tần Cửu: “Cửu gia, ngươi cho rằng bản vương thật sự ngu dốt như vậy sao? Đương nhiên bản vương biết phải tiến tới từ từ, chỉ mời nàng uống chén trà, nói chuyện vài câu mà thôi, hôm nay đã bị ngươi bắt gặp, nếu là người khác cũng được, lại cứ là ngươi, ngươi nói nàng sẽ nghĩ thế nào?”
Ánh mắt Tần Cửu cứng lại, thản nhiên nói: “Nghĩ thế nào? Ta đã nói ta đến tìm trà nô, lại không phải tới tìm ngài!”
“Chỉ mong nàng có thể tin tưởng!” Nhan Duật lười biếng nói, xoay người thản nhiên liếc mắt qua Tần Cửu, cúi đầu phất quần áo trên người.
Tần Cửu đột nhiên híp mắt, chỉ cảm thấy có tiếng gió lạnh lẽo vút qua từ bên trái, khóe mắt nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên, nhìn phương hướng là về phía người Nhan Duật.
Sắc mặt Tần Cửu chợt biến, xoay chân, tiến lên ôm lấy nhan duật, đẩy hắn vào trong cửa Linh Phong các.
Hai người vốn đang đứng ở cửa Linh Phong các.
Tần Cửu dùng sức đẩy, vừa hay xô mở cửa phòng hơi khép, đẩy Nhan Duật ngã thẳng xuống đất.
Vừa rồi thị nữ của Nhan Duật và Lưu Liên, Tỳ Ba không đi theo ra ngoài, thật ra là không thể đi theo, Nhan Duật và Tần Cửu tiễn Tô Vãn Hương ra ngoài, đã chắn ở cửa nói chuyện, bọn họ chỉ có thể đứng bên trong cửa lắng nghe.
Lúc này đột nhiên thấy hai người vừa lên tiếng bất hòa, Tần Cửu đã áp đảo Nhan Duật nhào vào trong.
Lập tức, biểu cảm trên mặt mấy người đều vô cùng đặc sắc.
Lưu Liên không dám tin chìa tay che kín mắt, nghĩ thầm: Tôi không quen người này.
Hoàng Mao học theo Lưu Liên, cũng duỗi cánh che kín mắt.
Ngược lại tứ đại mỹ nhân của Nhan Duật trợn tròn mắt, nghĩ thầm: Yêu nữ này cũng quá dũng mãnh rồi!
Chỉ có Tỳ Ba vẻ mặt bình tĩnh hơn, sắc mặt trầm xuống, tiến lên một bước, cúi người hỏi: “Cửu gia, sao vậy?”
Tần Cửu lạnh lùng nói: “Có đao. Phi ra từ trong cửa sổ của gian nhã các đối diện, kẻ đó nhắm vào vương gia. Ngươi đi xem xem.”
Ánh mắt Tỳ Ba đảo qua cây đao ghim vào cửa phòng, đưa tay rút xuống, lên tiếng trả lời, đuổi theo.
Nhan Duật nằm trên mặt đất, vừa rồi bị Tần Cửu đẩy ngã, ngay sau đó đã ngã xuống đất, nhất thời không phản ứng kịp. Lúc này cảm giác được trên người có một người ấm áp mềm mại đè lên. Giữa cổ, có hơi thở ấm áp có ý vô ý trêu chọc phần cổ mẫn cảm của hắn, hắn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người người đó, dường như là hương thơm hoa cỏ, nhàn nhạt xa xăm, rất dễ chịu.
“Ai da, Cửu gia, mau buông vương gia ra!” Điêu Thuyền la lên. Lúc này Nhan Duật mới nhận ra mình vẫn bị yêu nữ đè lên, vậy mà hắn còn thưởng thức mùi hương trên người yêu nữ.
“Mau đứng lên!” Nhan Duật phản ứng lại, thân thể lập tức cứng đờ, lạnh lùng nói.
Tần Cửu ngẩn ra, híp mắt nhìn trộm Nhan Duật. Thật ra nàng không muốn đẩy Nhan Duật ngã xuống đất, ai ngờ đã dùng lực quá lớn. Lúc này, cảm giác được nàng kề vào thân thể hắn, ngực của mình dính sát vào lồng ngực hắn, cảm nhận được độ ấm trên người hắn, Tần Cửu cảm thấy mặt mình hơi nóng rần lên.
Để che dấu, nàng cúi đầu ho khan, thừa thế tiến lên, duỗi tay khiêu khích một sợi tóc mai đen nhánh của Nhan Duật, nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay. Một đôi mắt phượng quyến rũ dập dềnh ánh sóng, từ từ áp sát khuôn mặt Nhan Duật, khóe môi cong nhẹ, cúi đầu nói bên tai Nhan Duật: “Vương gia, đều nói nam nữ thụ thụ bất thân, ngài xem chúng ta đã như vậy rồi, chi bằng...”
“Ngươi nằm mơ đi!” Nhan Duật lạnh lùng giễu cợt một tiếng, đưa tay đẩy Tần Cửu trên người hắn xuống. Tần Cửu bất ngờ không kịp đề phòng động tác đột ngột này, ngón tay vẫn quấn quanh một sợi tóc của hắn, bị hắn đẩy như vậy, lại kéo giật xuống.
Nhan Duật ôm đầu, vẻ ngạo mạn trong mắt lẫm liệt như lửa. Hắn xoay người ngồi dậy, liếc xéo Tần Cửu, mơ hồ nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn của Tần Cửu, có nét đỏ ửng đáng ngờ.
Tần Cửu phủi phủi quần áo, chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, tiếp tục quấn một vài sợi tóc đen bóng trên ngón tay, cười quyến rũ nói: “Vương gia, ngài muốn tặng tín vật cho ta sao, vậy thì ta sẽ nhận!”
Nhan Duật vốn đang nhìn chằm chằm nét ửng đỏ trên mặt nàng, lúc này thấy nàng vui vẻ như vậy, mắt phượng híp lại đầy nguy hiểm. Hắn đứng dậy, đưa tay cướp sợi tóc trong tay Tần Cửu lại, cho vào trong tay áo mình, tà mị cười nói: “Cơ thể tóc da, nhờ ơn cha mẹ, không nên tùy tiện đem tặng.”
Đương nhiên Tần Cửu cũng không định lấy tóc của Nhan Duật, nhìn đầu ngón tay trống không, cười xinh đẹp nói: “Vương gia đúng là nhẫn tâm, ta đâu có muốn gả cho vương gia.”
Sắc mặt Nhan Duật có hơi hung dữ, cười miệt thị nói: “Ngươi muốn cho bản vương thành một trong đống nam sủng của ngươi, phải không!?”
Tần Cửu cười nhẹ nói: “Sao vương gia có thể nghĩ như vậy chứ? Ta đâu có ý đó.”
Chân mày Nhan Duật hơi nhướng lên, “Tốt nhất là ngươi không phải!” Hắn khoanh tay đi đến một bên bàn rồi ngồi xuống, giơ tay rót một chén trà, ngẩng đầu uống.
Tần Cửu phất khung thêu hoa, chậm rãi bước theo hắn, đi đến ngồi xuống cạnh bàn, tươi cười như hoa, nói: “Vương gia, trà không uống như vậy đâu.”
“Cửu gia quản nhiều như vậy rồi, còn quản bản vương uống trà thế nào sao?” Nhan Duật uống cạn nước trà, từ từ đặt lên bàn, lười biếng nói, “Cửu gia có biết, vụ án Tiểu Ngọc Tiên kia lại có chuyển biến rồi không?”
Tần Cửu gật đầu, “Nghe nói, đột nhiên phụ thân Tiểu Ngọc Tiên rút đơn kiện, vốn dĩ Lưu Lai Thuận đã được bảo lãnh ra khỏi lao, kết quả, lại xảy ra chuyện. Nghe nói, phụ thân của Tiểu Ngọc Tiên đã bị ám sát ở huyện Lai An. Nghe đâu, sau khi ông ta rút đơn kiện đã ra khỏi Lệ Kinh, ai cũng không biết ông ta đi thế nào, đi đâu, không ngờ lại bị ám sát ở huyện Lai. May mà được Kim Ngô Vệ phát hiện cứu thoát, ngay cả hung thủ ám sát cũng bị bắt về.”
“Cửu gia có biết là ai sai khiến không?” Nhan Duật hỏi.
Tần Cửu lười biếng cười, hỏi: “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Lại bộ thượng thư Lưu Lật! Ông ta đe dọa dụ dỗ khiến phụ thân Tiểu Ngọc Tiên rút đơn kiện, lại chờ sau khi phụ thân Tiểu Ngọc Tiên rời khỏi Lệ Kinh, mới bám theo ông ta xuống tay diệt khẩu. Đúng là Lưu Lật giữ được bình tĩnh đấy, liên tục bám theo đến huyện Lai mới ra tay, khoảng cách đến huyện Lai này cũng khá xa, có điều, cẩn thận như vậy vẫn bị bắt được. Có thể thấy, đây là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau rồi!”
Tần Cửu đã sớm dự liệu đến chuyện này.
Nàng mất nhiều công sức đi đường vòng như vậy, đương nhiên không chỉ vì cho Nhan Duật anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không phải để trừ khử Lưu Lai Thuận, mà là để trừ khử Lưu Lật.
Nhan Duật nhìn ý cười quyến rũ nơi khóe môi Tần Cửu, híp mắt nói: “Tại sao ta cảm thấy, ngươi mới là chim sẻ nhỉ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT